Nghe Hà Vi đánh giá như thế Hà Thúc cũng gật đầu. Thiếu Kiệt hắn có quá
nhiều những thăng trầm. Đối với ai cũng là một câu hỏi khó để trả lời.
- Việc này trước mắt từ từ tính bây giờ cũng không còn sớm con về phòng nghỉ ngơi đi. Ông cũng về phòng đây!
Hà Vi trở về phòng của mình, mở cách cửa ban công phía sau nhà, nhìn về
phía xa xăm trong khoảng không của trời đêm thành phố. Cô im lặng đứng
đó nhờ về hình bóng của một chú nhóc năm tuổi, mỗi ngày đứng dưới trời
nắng đánh ra từng bài quyền mà ông mình dạy, còn một cô bé, ngồi một bên bóng mát nhỏ nhỏi. Câm lấy cây kem chỉ năm trăm đồng, mà mỗi ngày cậu
bé đều mua cho cô, cho dù tiền quà của hắn chỉ duy nhất là năm trăm đồng kia.
Hình ảnh cô gái nhỏ đi theo sau, cậu nhóc chỉ đòi cho được một cây kem. Sau đó vẫn là câu nói quen thuộc, mặc kệ miệng vẫn còn
dính kem trên môi đặt lên má cậu nhóc kìa hôn một cái rồi nói
- Sau nay lớn lên em sẽ lấy anh. Để mỗi ngày anh đều mua kem cho em ăn.
- Em nói đấy nhé! Nghéo tay cái nào! Nghéo tay rồi thì một trăm năm không thay đổi.
Hình ảnh hai đứa trẻ lúc đó không ai khác là Thiếu Kiệt và Hà Vi. Vì cô được ông mình thương nhất nên cô thương xuyên được ông mình mua cho quần áo
đẹp, một lân cô nhận được chiếc áo đầm trăng khá đẹp. Nên như thường lệ, người cô muốn cho thấy nhất chiếc áo của mình là Thiếu Kiệt. Trên đường tới nhà hắn cô bé Hà Vi năm xưa bị bọn con gái trong xóm chặn lại ức
hiếp vì ghen ghét với gia cảnh giau có của cô, có đứa còn lấy cả mảnh
chai định làm cô bị thương, Thì một cậu nhóc Thiếu Kiệt chạy đến, bất kể những người kia có lớn hơn hắn và đông hơn. Thiếu Kiệt vẫn đứng trước
cô bé không rời, cho đến khi mảnh vỡ kia đâm vào tay hắn, một dòng máu
đỏ vẫy khắp chiếc váy trắng của cô.
Hình ảnh ấy cô vẫn in đậm
tới bây giờ, không thể nào quên. Khi Bố mẹ và ông cô đem cô về Ngọc
Châu, cái áo kia luôn được cô ôm trong lòng, cô không muốn ai giặc nó.
Bởi đây là chiếc áo có máu và nước mắt của cô đôi với Thiếu Kiệt. Chiếc
áo đầm của Hà Vi bây giờ vẫn được cô mang theo khắp nơi. Cho dù khi cô
đã dần hiểu chuyện.
Những lần vất vã huấn luyện thao trường quân nhân mêt mõi, chỉ cần được thấy nó là cô thật sự an tâm. Chiếc áo đầm
ngày đó, đang được cô cầm trên tay, tuy chiếc áo đã úa vàng theo năm
tháng, nhưng với cô nó vẫn là một màu trằng, trên đó còn những vết máu
đã chuyễn thành sậm màu. Cô đưa tay sờ lấy những vết máu kia nhỏ giọng
nói.
- Có thể anh đã quên như em sẽ vẫn như thế. Cho dù anh có ra sao đi nữa em vẫn sẽ là vợ anh. Nghéo tay một trăm năm không đổi.
Buổi sáng với nhiều điều, Những con phố bắt đầu tấp nập dòng người qua lại.
Một ngày mới lại bắt đầu những giọt mưa lất phất bay của một buổi sáng.
Cái se lạnh thời điểm chuyển mùa, những ngày cuối Thu.
Thiếu
Kiệt hắn thức dậy khi âm thanh của người y tá đến thay ra trải giường,
công việc của họ là đến từng phòng bệnh, đưa tới những tấm ra trải
giường và những bộ đồ bệnh nhân mới. Thường những việc thay ra giường
được người nhà bệnh nhân làm, nhưng hắn không muốn chuyện nhỏ này mẹ hắn phải làm, nên nhét vào tay của ý ta một tờ giấy mười nghìn.
Trong bệnh viện nào cũng vậy chỉ cần bạn muốn đơn giản đôi chút chỉ thì nên
cần trong tay một ít tiền lẻ mười nghìn, hai mươi nghìn. Mọi thứ lúc đó
với bạn sẽ thật sự đơn giản, chỉ cần bạn chịu bỏ chút ít tiền việc của
bạn rất nhanh được hoàn thành. Xã hội là như thế ai cũng có cho mình một con đường kiếm tiền riêng.
Đối với chuyện này Thiếu Kiệt cũng
không keo kiệt lắm, họ làm như thế cũng chủ yếu kiếm tiền, lương cuộc
sống hầu như là không đủ trang trải hết được, thì những chuyện như thế
này sẽ phát sinh, mà xã hội càng phát triển bao nhiêu thì những nhu cầu
cấp thiết leo thang bấy nhiêu.
Khó chịu với việc hôm qua phải nằm lỳ một chổ, Thiếu Kiệt đã rất khó chịu, Lại thêm cái mùi thuốc khử
trùng của bệnh viện. chỉ vì tình thế bắt buộc hắn phải vào đây. Nếu như
hôm qua, hắn có thể khỏe hơn, chắc hẳn đã xin về nhà. Hắn rời phòng bệnh của mình, đi dạo một dòng bên dưới khuôn viên bệnh viện cho khuây khỏa.
Hắn ngồi xuống một cái ghế đá của bệnh viện, nhìn lấy toàn cảnh một buổi sáng sau cơn mưa phùn. Cảm nhận thấy từ lúc sống lại tời giờ
hôm này là ngày thư thái nhất, không phải lo nghĩ những việc sắp tới,
toan tính tranh đấu.
Thiếu Kiệt không để ý đến mọi thứ xung quanh cho tới khi Hà Vi đến gần hắn.
- Bạn ngồi đây nãy giờ à!
Tiếng nói của Hà Vi kéo Thiếu Kiệt về với hiện tại. Hắn quay về phía tiếng nói, Nhìn Hà Vi rồi trả lời.
- Ừ! trong kia ngột ngạt quá, ra đây FNDVbQO thư giản một chút
- Lý Bân cái cậu mập hôm qua kiếm bạn đây! Ừ để mình gọi điện bảo nó ra đây.
Chỉ trong chốc lát Thân hình mập mạp của Lý Bân đã xuất hiện trong tầm mắt Thiếu Kiệt. Vừa thở vừa nhìn Thiếu Kiệt hắn nói.- Lão Hồ Hưng và Từ Phong bị bắt rồi. Bọn nó đang xôn xao trên diễn đàn
quá trời. hôm qua có đứa ghé trường quay lại được hình ảnh Hồ Hưng lên
xe cảnh sát ở bên hông trường học.
- Chuyện này anh biết rồi! hôm qua có nhắn cho mày tin nhắn báo Lâm Vũ đăng bài gọi anh em trở lại
trường. Mày không nhận được à.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Lý Bân mới lấy điện thoại mình ra nhìn. Thì thấy hộp thư có một số tin nhắn. bây
giờ hắn mới nhân ra tin nhắn của Thiếu Kiệt.
- Trời vậy sao anh không gọi điện thoại cho em!
- Mày không kiểm tra điện thoại à! cứ đâu phải lúc nào cũng gọi điện
thoại được. Thôi để em chạy về nói Lâm Vũ xem như hôm nay cho tụi nó
Nghỉ buổi cuối đi. Nghe ngóng xem một số tin tức xem sao.
Nói rồi Lâm Vũ chạy đi. Để lại Hà Vi và Thiếu Kiệt, hai người ngồi đó im lặng
làm không khí cũng trầm xuống. Thiếu Kiệt thấy thế nên đành hỏi.
- Những ngày tháng về Ngọc Châu Hà Vi sống ra sao?
Hà Vi lúc này cũng nhìn lên bầu trời vừa tan đi những đám mây u tối thở dài một hơi rồi nói.
- Khi rời khỏi đây mình về Quân Khu H cùng với cả gia đình. Khoảng hai
năm sau bố mẹ mình trên đường đi công tác, gặp tai nạn xe cộ rồi qua
đời. Mình sống với và các thành viên trong quân khu. Ở đó mình bắt đầu
những ngày huấn luyện của quân nhân, để không phải nghỉ đến những gì đã
trải qua. Bây giờ ở đây mình chỉ con lại hai người thân thuộc nhất. Một
là ông mình còn người thứ hai là cậu. Thế nên mình mỗi lần có việc ở Lưu Minh này lần nào cũng ghé qua bên nhà cậu. Nhưng chưa bao giờ gặp được, cho đến khi ông nói có tin tức về cậu mình lập tức bay tới Lưu Minh này nhưng đến đây thì vài lần mình ghé qua nhà, thì hoàn toàn đóng cửa. Nếu hôm qua không gặp bạn có lẽ mình đã từ bỏ. Vì quá nhiều lần mình đến
đây rồi thất vọng quay về, hôm qua mình dậy thật sớm vốn chủ định qua
nhà xem liệu có gặp được cậu trước khi từ bỏ hay không. Nhưng ông trời
vẫn cho mình có thể gặp bạn lần nữa.
Vừa nói Hà Vi vừa khóc, thấy thế Thiếu Kiệt đành ôm cô vào lòng mình, hắn biết một người sống trong
quân đội từ nhỏ sẽ như thế nào. Không bạn bè cùng lứa tuổi, chỉ có quân
nhân với nhau và mệnh lệnh cấp trên là tuyệt đối. Việc đó có thể nói là
khó khăn hơn hắn gấp nhiều lần. Không biết từ bao giờ cái áo hắn phía
trước đã ướt đẫm nước đẫm nước mắt của Hà Vi.
Hắn lúc này thật
sự không biết phải làm ngoài an ủi Hà Vi. Bởi nếu hắn không sống lại
thời điểm này. Hà Vi không gặp được hắn,mà cứ tiếp diễn như ở cuộc sống
trước, cô sẽ ra sao? Hà Thúc sẽ như thế nào.
Thiếu Kiệt đợi cho Hà Vi thật sự bình tĩnh rồi mới nói.
- Thật sự xin lỗi mình không cố ý nhắc lại chuyện buồn của bạn. Từ nay về sau có mình rồi, mình sẽ không để bạn phải cô độc một mình nữa mọi
chuyện cứ chia sẻ với mình.
Lúc này Hà Vi lau nước mắt trên mặt mình. nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Hôm nay được nói ra hết như vầy mình cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, Từ
giờ trở đi, mỗi khi mình buồn bạn phải ở bên cạnh làm cho mình vui không được nuốt lời đâu đấy. Thôi mình đi rửa mặt đây. Bạn trở về phòng bệnh
đi mình quay lại sau
Hoàng Lâm Nhu do phải đi tìm Thiếu Kiệt, vì
không thấy con mình,mà đã tới giờ bác sĩ khám tới thay băng và kiểm tra
vết thương cho hắn, Bà đến đứng gần đó nhưng vẫn đủ nghe được những gì
Hà Vi nói, cũng như hành động của Thiếu Kiệt với Hà Vi.
Thởi dài cảm khái cho số phận của Hà Vi, bà lắc đâu bước đến lại gần Thiếu Kiệt và nói.
- Xem ra thời gian qua đối với Hà Vi thật không dể chịu chút nào, không ngờ chuyện xưa của cô bé lại nhiều đau thương như vậy!
Giật mình vì tiếng nói của mẹ mình sau lưng Thiếu Kiệt quay lại nhìn bà nói
- Ủa mẹ tới khi nào sao không gọi con!
- Nãy giờ mẹ nghe Hà Vi nói chuyện với con, nên không dám gọi. Mà con nữa sau này đối tốt với Hà Vi một chút. Cô bé cũng hiền lành, dể thương lại có phần cứng cỏi mẹ thích. Thôi đi về phòng dùm cái ông tướng. Bác sĩ
đến thay băng,với xem vết thương. Đang đợi kìa, đi nhanh dùm tôi nào.