Đưa Thiếu Kiệt đến địa chỉ mà hắn đã chỉ định lúc này mọi người xuống
xe. Thiếu Kiệt thì mở cửa để cho tài xế lái xe đi vào. Thấy ba người trở về Hà Vi cùng mọi người mới tiếng ra cổng thấy trên người Chu Tương và
Lý Đồng có một vài vết thương do xô xát gây ra, Và đi kèm theo vài ngươi lạ mặt Nhã Oanh mới hỏi.
- Những người này là ai vậy Thiếu Kiệt. Mà sao trên người Lý Đồng với Chu Tường lại như thế kia. Ấy cậu cũng
thế có chuyện gì vậy Thiếu Kiệt.
Nhã Oanh đến gần Thiếu Kiệt thấy hắn mặt đồ cũng có vài vết thương nên cũng lo lắng hỏi hắn. Biết mình
không sao nhưng hắn cũng phải để cho hai cô nàng yên tâm bởi hắn thấy Hà Vi nhìn mình chằm chằm như muốn hắn giải thích tại sao lại bị như vậy.
- Không sao đâu chỉ là gặp vài người gây chuyện thôi. Việc này tạm thời
được giải quyết rồi.Còn đây là người bên lãnh sự quán vừa cùng Anh với
hai người họ ra khỏi đồn cảnh sát rồi về đây luôn.
- Cái gì lại
có đồn cảnh sát, Lãnh sự quán cậu phải nói rỏ chuyện này mới được. Không được mình phải xem cậu có bị thương gì không kiện họ dám đánh người mới được.
Thiếu Kiệt thấy thế cũng lắc đầu. Thấy Nhã Oanh quan tâm hơi quá,
- Không có gì! không phải mình đã ở đây rồi sao. Những người đó cũng đâu
làm được gì mình. Nhưng mà hiện tại chuẩn bị mọi người có việc làm rồi
này.
- Chu Tường anh vào lấy mấy file thiết kế trên laptop chuyển về cho Ngọc Nhi em sẽ gọi điện cho Ngọc Nhi tiến hành làm việc bên đó.
Chu Tường lức này cũng gật đầu tiếng nhanh vào trong nhà. Trương Hạo thấy thế cũng hỏi Thiếu Kiệt
- Chuyện gì mà sao có vẻ gấp gáp vậy?
- Ừ Lý Đồng anh đăng ký vé máy bay cho Trương Hạo bay về bên kia khứ hồi
trong vòng hai ngày để Trương Hạo đem những đồ chuẩn bị ở nước mình đem
qua.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Trương Hạo mới thắc mắc vì ở đây cái gì cũng có thể kiếm được vậy tại sao lại làm gấp thời gian như thế mà
phải bay về cả Lưu Minh để lấy đồ rồi lại bay qua lại.
- Ủa cái gì không kiếm được bên này sao mà phải về Lưu Minh lấy Thiếu Kiệt.
- Ừ trước hết về bên đó đóng gói hai cái sever chuyển phát qua đây trong
vòng 24h theo dạng bưu kiện chuyển phát nhanh. Còn nữa để Ngọc Nhi in ấn potes với lại các thứ tờ rơi đi rồi đem qua nhớ ghi đúng địa chỉ nhà
mình lại. Bắt buột trong vòng 24 giờ mình phải có máy chủ tại đây không
thể đợi nữa.
Thấy Thiếu Kiệt vội vã gấp rút đưa ra những gì hắn
cần để hoạt động. Chưa bao giờ Hà Vi và Nhã Oanh thấy được nên Hà Vi mới hỏi hắn.
- Bọn em có giúp được gì không? chứ mọi người chuẩn bị công việc gì đó của anh mà bọn em ngồi không cũng chắn được gì.
- Vậy các em với Lý Đông đi gom hết tất cả thiết bị dụng cụ lao động về
giúp anh. các máy móc hổ trợ cầm tay cở nhở và trung không cần các dụng
cụ xây dựng. Chỉ cần máy móc loại thường thấy trong gia đình như máy
khoan, máy cắt là được. với lại mua lưỡi của máy cắt nên mua vài bộ mua
cả máy mài nữa nhé.
Trương Hạo bây giờ mới nói với Thiếu Kiệt bởi hắn thấy nếu in poste và mấy cái giấy tờ có thể in tại đây cũng được
sao lại phải về Lưu Minh đem qua để cho mất tiền vé máy bay.
- Thiếu Kiệt tờ rơi với potes sao mình không thuê người ở đây làm như thế đỡ phải chạy qua chạy lại.
- Không phải không muốn thế nhưng hiện tại biết tìm ở đâu. Người ta có
chiu làm gấp hay không? Ở Lưu Minh những công ty in quảng cáo potes thì
nhiều lại có cả hợp đồng dài hạn với công ty bên mình đưa họ làm họ càng mừng đấy. Thôi đi lo chuyện của mày đi tao. Giờ chuẩn bị tiếp khách
rồi. Nhớ lần này về bên đó chỉ tập trung làm những cái này thôi con 3
ngày thôi đi về hết hai ngày rồi cả máy chủ nữa phải gấp rút đấy.
Gật đầu nghe được Trương Hạo biết tại sao Thiếu Kiệt lại gấp rút như thế.
Thời gian không còn nhiều. Cái hắn cần là thời gian nhưng hiện tại hắn
đang cần gấp cái đó mà chưa có.
- Thiếu Kiệt lấy hình nào đây?
Trương Hạo lúc này cũng hỏi Thiếu Kiệt một số thứ. Bây giờ hắn mới để ý đến
những người Chung Chí Cường đến nãy giờ mà vẫn phải đứng ở ngoài.
- Ấy mời mọi người vào nhà xin lỗi nãy giờ bận bịu công việc mà quên mất.
- Không có gì! Không có gì trước sau gì cũng phải vào nhà mà. Đứng bên ngoài nhìn nhà cậu xem ra cũng không rẻ đi.
Chung Chi Cường. Đến đây mới biết Thiếu Kiệt không ở nhà homestay thuê mà là ở nguyên căn nên cũng thắc mắc. Thường những mật vụ ít kho nào mua nhà vì phải di chuyển nhiều nơi không cố định. Còn thấy hắn giao việc cho
những người trước mắt sắp xếp thành thạo như đang làm một đốc công thật
sự. Chung Chí Cường cũng thầm than.
Cái ngành nghề này được học
quá nhiều thứ từ làm nhân viên tới lao động phổ thông.Rất nhiều ngành
nghề đều biết được cách thức làm việc như thế nào. Hắn hoàn toàn không
biết rằng Thiếu Kiệt đang lấy kinh nghiệm làm việc của mình trong mọi
tình huống phát huy đến mức tối đa trong việc này.
- Chắc những
người kia cũng sắp tới rồi đấy chưa biết chừng lúc này mình vào nhà bọn
họ lại đến không chừng. Lúc đó lại tốn thêm thời gian ra đón nữa.
- Ấy đúng rồi nhỉ. Bọn em pha giúp anh một chút trà rồi hãy đi mua dụng cụ nhé.
Nghe Thiếu Kiệt nói như vậy Hà Vii cũng lắc đầu nói với hắn.
- Thôi để em đi mua dụng cụ với Lý Đồng Nhã Oanh ở nhà phụ anh tiếp
khách. Dù sao hai người đi cũng không được gì. Những đồ này cứ để cho Lý Đồng cho người đem về có phải tiện hơn không.
- Ừ nhĩ thôi em với Nhã Oanh tính sao cũng được! Vậy nhé.
Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ còn biết để hai người tự chia công việc với nhau. Hắn lúc này mới quay lại Chung Chí Cường cười cười.
- Đem theo
ít người nên chỉ có thể làm được đến đây thôi những cũng tạm ổn rồi. Giờ chỉ còn đợi những người kia thôi. Theo ông thì họ bao giờ qua đến?
- Chắc cũng gần sắp đến rồi đấy. Họ nói sẽ đi cùng với Trấn Quốc qua đây. Vốn là họ đến đồn cảnh sát nhưng bọn người của mình đã đang trên đường
về rồi. Chắc cũng sắp tới đây rồi đấy tôi cho Trấn Quốc địa chỉ ở đây
rồi.
Mọi người lúc này rời đi chỉ còn lại Thiếu Kiệt đứng bên
ngoài trò chuyện với lại Chung Chí Cường. Bây giờ một chiếc xe đến trước cổng nhà Thiếu Kiệt. Ra hiệu cho xe vào trong sân theo sau là một chiếc xem khác nữa. Cái rân rộng rãi giờ được đem cả ba cái xe để vào cũng
làm cho nó có cảm giác bị thu nhỏ.
Trấn Quốc bước xuống xe mới hướng Chung Chí Cường và Thiếu Kiệt gật đầu một cái nói.
- Bọn họ bên bộ ngoại giao đấy xem ra chuyện này họ muốn dàn xếp ổn thỏa.
Hai người bước xuống xe tiến về nhóm người Thiếu Kiệt một người đến trước mặt Thiếu Kiệt đưa tay ra
- Xin chào cậu chắc cậu là Hoàng Thiếu Kiệt tôi là George Yeo bổ trưởng bộ ngoại giao. Còn đây là thư ký riêng của tôi.
- Hân hạnh được gặp ông tôi đã thấy ông khá nhiều lần thông qua các kênh
truyền thông đại chúng. Nhưng người bên cạnh tôi chắc ông cũng đã biết
rồi tôi không cần phải giới thiệu nhỉ. Giờ mình vào nhà nói chuyện chứ
đứng bên ngoài có vẽ không hay cho lắm.
Thiếu Kiệt mời tất cả mọi người vào nhà. Thấy đang vẻ của hắn như không có chuyện gì George Yeo
cũng thắc mắt tại sao hắn chỉ là thiếu niên bình thường lại không một
chút dao động khi gặp họ.
Người bình thường khi gặp bọn hắn còn
có chút lo lắng nhưng Thiếu Kiệt lại khác hắn ung dung như không có
chuyện gì xảy ra. Làm cho hắn có cảm giác nhìn không thấu được Thiếu
Kiệt. Vì hắn không những đã nhiều lần gặp gỡ các nguyên thủ quốc gia
khác. Thiếu Kiệt cho hắn cảm giác mình ở thế yếu hơn rất nhiều.
Vào đến phòng khách Thiếu Kiệt mời mọi người ngồi xuống còn Nhã Oanh lúc
này cũng đem ra một bộ tách trá mà Thiếu Kiệt hôm đi dạo đã mua. Đặt lên bàn rồi rót trà cho từng người có mặt sau đó rời đi.
Động tác
của cô làm cho Thiếu Kiệt cũng bất ngờ bởi cô rót theo đúng cách tiếp
đãi người có chức quyền. Lãnh đạo cao nhất rồi mới tới những người khác
trong sau đó mới tới chủ nhà.
Hắn hoàn toàn không biết để theo
kịp bước chân những người khác Nhã Oanh mỗi ngày ngoài việc học còn phải học thêm những cách ứng xử và cách trở thành một người bên cạnh Thiếu
Kiệt khi hắn không có thư ký hoặc người khác bên cạnh.
Thấy Nhã
Oanh động tác có phần quen thuộc như vậy Thiếu Kiệt cũng hiểu đây không
phải lần đầu tiên cô làm như thế này. Nhưng đối diện những người này
không phải thường giữ được bình tĩnh tay không rung. Lượng trà rót vào
đều bằng nhau như chỉ một ly cũng thấy được cô cố gắng như thế nào.
- Mọi người uống nước đi rồi nói chuyện.
Thiếu Kiệt hướng mọi người trong phòng nói chuyện mời mọi người dùng trà.
George Yeo cũng cầm lấy uống một hớp rồi đặt xuống nói.
- Chắc
cậu cũng biết tại sao tôi lại đến đây hôm nay. Việc này đối với chúng
tôi cũng không tốt đẹp gì thay mặt người dân của cả nước tôi xin lỗi
cậu. Cậu cũng hiểu cho ở đâu cũng có một vài thành phần làm không tốt
cho bộ mặt người khác. Những người của Quang Tác cũng vậy hi vọng cậu bỏ qua cho.
George Yeo nói rà lời xin lỗi chân thành của mình. Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ cười lắc đầu nhìn hắn nói.
- Đã ở đây ai cũng biết hết không cần đóng kịch làm gì những thứ đó chỉ
để trên truyền hình chiếu thì được. Tôi cũng là dân kinh doanh nên ông
cũng hiểu chỉ cần có thể có lợi ích chắc chắn bàn bạt được đừng có giả
vờ nữa.
Thiếu Kiệt trực tiếp nói thẳng George Yeo dù sao lời hoa
mĩ cũng không làm được gì ở lúc này giả vờ chỉ làm cho mệt lẫn nhau cứ
thành thật như thế này có vẽ vẫn là tốt hơn.
Không chỉ riêng
George Yeo mà còn có cả những người ở đây đều nhìn hắn ai cũng hiểu là
đóng kịch nhưng không ai nói trước mặt như Thiếu Kiệt cả.
George
Yeo lúc này cũng nhăn mày. Hắn thấy đối với chính trường việc giả vờ như thế này không ai nói trước mặt lẫn nhau như thế. Còn Thiếu Kiệt rất
trực tiếp muốn điều kiện nói với hắn không cần dài dòng đây là điều đầu
tiên hắn thấy. Mà việc này lại thẳng thắng trực tiếp.
Nhìn qua
Chung Chí Cường thấy hắn hoàn toàn bình thản không có gì là sẽ đứng ra
nói việc gì về những vấn đề này George Yeo cũng đăm chiêu suy nghĩ.
Chung Chí Cường lúc này cũng biết mình nên nói điều gì đó nhưng phải khôn khéo nên nhẹ giọng nói với George Yeo.
- Việc này ông không thể nhìn tôi. Người bị hại là cậu ta người giải
quyết cũng là cậu ta. Chuyện này bên lãnh sự quán chúng tôi chỉ là người làm theo lệnh còn nếu nói mà để tôi can thiệp thì không ổn
Hắn
lời này nói ra cũng chỉ đá lại cái phiền phức này cho George Yeo. bởi
hắn không muốn mình nhảy vào việc này để chịu thiệt. Hắn thấy Thiếu Kiệt tính toán hết các bước cần thiết nếu hắn có nhảy vào cũng không thay
đổi được cục diện hiện nay.
- Thôi được cậu nói đi việc này cậu muốn giải quyết sao đây.
George Yeo nghe Chung Chí Cường nói vậy cũng hiểu được việc này mọi chuyện đều dựa theo toàn quyền của Thiếu Kiệt. Việc thành hay bại vẫn do cậu nhóc
thiếu niên này.
- Việc này nói dễ không dễ nói khó không khó. Tôi có 3 điều kiện đơn giản thôi. Nếu làm được thì tôi sẽ chấp nhận.
Nghe được Thiếu Kiệt có ba điều kiện George Yeo. cũng phân vân đôi chút rồi mới nói.
- Được cậu thử nói xem cả ba điều kiện của cậu là gì nếu được thì tôi sẽ chấp nhận.
Cười cười uống một hớp trà Thiếu Kiệt mới nói.
- Ba điều kiện cũng đơn giản thôi. Thứ nhất là giấy đăng ký kinh doanh
của tôi phải có và tôi muốn có một gian hàng triển lãm công nghệ sắp
diễn ra ba ngày tới.
- Điều kiện này được tôi đồng ý ngay trong
chiều này cậu sẽ nhận được gian hàng bên đó còn trống một vài chỗ cũng
không khó đi. Còn giấy phép kinh doanh của cậu đã nằm ở đây rồi.
Thiếu Kiệt không ngờ rằng giấy phép mình còn đang làm hiện tại đã nằm trên
bàn xem ra lần này họ quyết định giảng hòa nên có chuẩn bị trước.
- Ấy tôi không ngờ các ông lại chuẩn bị nhanh như thế đấy. Điều Kiện thứ
hai với các ông cũng không khó. Tôi cần một trung tâm mặt bằng cỡ lớn để đặt trụ sở công ty và phát triển sau này đương nhiên tiền thuê hay mua
lại thì là của tôi.
Nghe được Thiếu Kiệt nói điều này Chung Chí
Cường lúc này mới hậm hực. Hắn nghĩ nếu chỉ kiếm mặt bằng bọn hắn cũng
làm được cần gì phải đợi những người này nhúng tay vào. Hắn không hiểu
Thiếu Kiệt lại đem cái điều vớ vẫn này vào điều kiện làm gì.
George Yeo thì mừng trong lòng nếu chỉ là một cái mặt bằng rộng lớn thì quá đơn giản với hắn nên cũng cười cười.
- Được quá tốt chuyện này cậu sẽ được mặt bằng tốt nhất đủ triển khai
phát triển cho mình và bên chúng tôi sẽ hoàn toàn miễn tiền thuê cho
cậu.
Thấy điều kiện này đơn giản hắn cũng không ngại làm thêm cái hứa hẹn không cần Thiếu Kiệt trả tiền thuê. Dù sao nếu công ty Thiếu
Kiệt phát triển thì nhà nước vẫn sẽ thu được thuế. Lúc đó chưa biết
chừng còn lợi nhuận cao hơn cả việc lấy tiền thuê mặt bằng theo dạng ưu
đãi.
- Ô tốt nhỉ các ông xem ra đồng ý sớm hơn tôi nghĩ. Nhưng mà đừng quên còn điều kiện thứ ba đi. Nếu các ông đáp ứng được điều kiện
này thì mọi chuyện dễ nói hơn nhiều.
George Yeo Cười cười phấn
khích hắn thấy cái điều một và hai quá đơn giản thì chắc điều thứ ba cho dù có khó hơn cũng không bao nhiêu. Hắn xem ra kỳ này đã được giải
quyết chuyện này một cách êm đẹp.
- Cậu yên tâm dù việc khó đến đâu chỉ cần làm được chắc chắn sẽ đồng ý với cậu. Chuyện này dễ giải quyết mà cậu cứ nói đi.
- Nếu ông đã nói vậy thì cũng được. Điều Kiệt thứ ba của tôi vô cùng đơn
giản bất cứ doanh nghiệp nước tôi đang và sắp hoạt động ở quốc gia các
ông cỏ thể ủng hộ và phát triển điển hình như giao hợp đồng về tay họ mà không qua đấu thầu hoặc thao tác ngầm cũng được. Chỉ cần các công ty
của quốc gia chúng tôi có đủ thực lực có đủ điều kiện thì hay làm điều
đó còn không thi hay để họ tự động làm việc. Điển hình tôi có một người
quen đang phải chật vật đấu thầu công trình cho một trung tâm thương mai của nước ông. Nếu các ông làm được điều này nữa thì xem như xong hai
bên hợp tác vui vẻ.
Thiếu Kiệt kết thúc lời của mình rất ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Cười cười một cách vui vẻ nhìn mọi người trong phòng không một tiếng động.
Hắn biết mọi người ở đây nhất
là George Yeo đang bị định thân bởi cái điều kiện oái ăm của hắn đối với mình. Khác với hai điều ban đầu hắn biết điều này là việc khố nếu đem
ra làm điều kiện đầu tiên thì bảo đảm sẽ không được những thứ khác. Nên
mới đem việc này là điều kiện trung tâm của lần đàm phàn này. Vì Huyền
Thanh giúp đỡ hắn khá nhiều trong việc hắn qua quốc gia này để kinh
doanh. bởi vậy điều này Thiếu Kiệt muốn đem lại cho Huyền Thanh trả lại
một cái ân tình.
Hôm nay nói lên 3 chương mà phát hiện hôm qua
cúp điện do bị nổ bình điện, Điện lực chỉ nối sơ để sửa chữa nên sáng
nay lại cúp tiếp. giờ chỉ lên được hai chương cho mọi người. Nên Thông
cảm nhé