Buổi chiều hôm đó Thiếu Kiệt đưa Hạ Vi cùng vời Tấn Phát đi dạo một số
nơi siêu thị ghé qua nhưng quán ăn ngon vui chơi cùng nhau cho giải tỏa
hết những căn thẳng nhưng ngày qua. Cả ba người trở về lúc trời đã tối.
Lúc này Chu Tường và Lý Vũ Hào đã ở nhà chờ sẵn thấy hai người đợi mình
trong phòng máy Thiếu Kiệt cũng xuống nhà bắt đầu xem xét cả ngày hôm
nay về lịch sử hoạt động của các máy chủ một lượt rồi ngồi ra bàn.
Thấy Thiếu Kiệt ngồi xuống bàn Lý Vũ Hạo mới tiến đến ngồi trước mặt hắn nói.
- Hôm nay họ bắt đầu tiếp cận tôi sau vài ngày nghĩ việc không nghĩ họ sẽ gấp thế. Cô ta bắt đầu hỏi hàn về công việc sắp tới của tôi. rồi còn
nói có gì sẽ giới thiệu cho tôi làm đúng công việc sở trường của mình.
Nếu không biết tôi còn cảm kích cô ta đấy.
Lý Vũ Hào bây giờ kể lại những gì mà hôm nay hắn ở nhà được người nhân viên còn lại trong công ty tiếp xúc cho Thiếu Kiệt nghe.
- Cô ta có hỏi anh sao nghĩ việc không?
Thiếu Kiệt rót một ly nước rồi hỏi Vũ Hào. hắn thấy xem ra những người kia
khá gấp gáp kiếm người về điều hành. Vì theo Thiếu Kiệt thấy chỉ có
những người đang làm ở công ty mới hiểu hết cơ chế hoạt động của những
thứ hắn đã viết ra.
- Có chứ cô ta hỏi sao tôi lại nghỉ làm mà
không báo trước. Còn làm bộ như không biết gì nói Chu Tường làm việc dựa vào quan hệ mới có được chứ.
- Vậy anh có nói lý do mình nghĩ việc không? hay là chỉ để cô ta tự biên?
Thiếu Kiệt bây giờ muốn biết cuộc đối thoại của Vũ Hào và người nhân viên kia như thế nào để hắn có được những đối sách tiếp theo.
- Anh nói không biết tại sao mình lại bị cho nghĩ. Bên công ty không nói rõ lý do.
- tạm thời anh cứ liên hệ với cô ta làm được rồi đừng chủ động quá em
nghĩ vài ngày nữa cô ta sẽ liên hệ lại. Lát em sẽ hướng dẫn anh về một
số thứ để ngắt bot ảo trong chương trình.
Bây giờ Chu Tường mới dừng lại công việc của mình đi lại bàn ngồi. nhìn hai người thở dài.
- Trong công ty dạo này đồn thổi không hay về Vũ Hào. Nói quyết định của
anh có vấn đề, nào là nói Vũ Hào không hiểu tại sao lại nghĩ việc nhiều
thứ.
Thiếu Kiệt chỉ cười lắc đầu. Nơi nào cũng thế luôn có những
thành phần như vậy. Chỉ khi nào quyết định được đưa ra không ít xì xào
bàn tán. Nhưng đó là cơ sở để biết nhân viên mình nhận thức tới đâu. Nên Thiếu Kiệt cũng nói với Chu Tường.
- Nếu có ai trong công ty hỏi anh việc này thì chỉ nói với họ. Tầm nhìn hạn hẹp của nhân viên nên chỉ mãi là nhân viên khi nào họ thật sự làm chủ sẽ hiểu được việc anh đang
làm. Có bàn tán thì cứ việc bàn nhưng chén cơm của họ được tạo từ chính
anh. Nếu quyết định của anh mà sai thì họ cũng thất nghiệp ra đường ở
rồi.
- Như vậy có làm gắt quá không. Trước giờ anh ít nói nhưng
từ này trong công ty. Giờ mà nói ra chắc ai cũng há hốc mồm không ngậm
lại được quá.
Nghe Thiếu Kiệt dặn dò mình nói những điều này Chu
Tường cũng cười cười. Hắn ít khi nói được những lời bá khí có lẽ vì tính tình của gia đình đã ăn sâu trong máu mình, nên lúc nào cũng từ tốn
không hơn thua với người khác.
Vũ Hào nghe Thiếu Kiệt chỉ dẫn
Chu Tường cũng một bên ôm bụng tưởng tưởng ra cảnh mà Chu tường nói
chuyện với nhân viên cấp dưới bằng giọng điệu như vậy ra sao thì ôm bụng cười.
- Thằng Tường mà nói câu nay nhiều đưa trong công ty mặt chắc nghệch ra ngơ ngáo suốt cả ngày đấy Thiếu Kiệt.
- Anh Tường nên tập dần đi là vừa. Hiện tại nhìn anh không chú nào có vẻ
là một người lãnh đạo nên mới dẫn đến những việc khác. Còn anh cũng vậy
hai người chơi chung mà tính tình y chang nhau như thế này khó điều
khiển được cấp dưới lắm.
Thiếu Kiệt từ tốn trách cả Chu Tường và
Vũ Hạo bởi hắn hiểu hai người tính tình chơi chung với nhau nhiều năm sẽ cảm nhiễm lẫn nhau không ít nhưng như thế lại càng làm cho việc lãnh
đạo của hai người khó khăn không kém.
- Làm một lãnh đạo phải
biết cái gì nên làm và không nên làm. Có thể anh và Chu Tường không để ý đi. Làm một lãnh đạo nên có một khoản cách nhất định với nhân viên của
mình. Thân chỉ với hình thức. Xem nhân viên mình như thế nào công việc
có gặp trở ngại gì không mà giúp đỡ. Chứ không phải như hai nói ra bây
giờ. Vũ Hào và Chu Tường chắc không ít lần mình đưa ra lệnh thường bị
nhân viên cấp dưới kỳ kèo, làm chậm chạp thời gian đi.
Chu Tường
với Vũ Hào lúc nay cũng im lặng nhớ lại xem mình có gặp những trường hợp như thế không. Thì họ cảm thấy có nhiều lần như thế diễn ra nhưng
thường đọ họ cho qua vì thấy không đáng kể.
Suy ngẫm lại những
gì mình đã gặp phải rồi thay đổi theo cách của Thiếu Kiệt nói hai người
chợt nhận ra có lẽ nếu lúc đó thay đổi cách ứng sử sẽ tốt hơn.
Thấy hai người im lặng Thiếu Kiệt biết họ đã gặp những trường hợp đó nên mỉm cười, lúc này mới từ từ nói.
- Làm một người cấp trên phải biết thưởng phạt đúng chỗ thân với nhân
viên để nhân viên giúp mình làm tốt các việc bên dưới. Chứ không phải
làm thân với kiểu hòa đồng.
Chu Tường lúc này mới thắc mắc tại
sao Trương Hạo cũng làm việc giống bọn hắn nhưng hiệu quả lại khác nhau. thậm chí là tốt hơn hẳn nên mới hỏi Thiếu Kiệt
- Anh thấy Trương Hạo làm việc cũng giống như bọn anh, nhưng sao hắn hiệu quả hơn bọn anh vậy Thiếu Kiệt?
- Bởi vì hắn khác các anh. Công việc sale cần một thứ đó là vui vẽ và hòa đồng với những người mà mình đã gặp. Việc tạo áp lực cho nhân viên sẽ
khiến những người nhân viên cấp dưới không đủ tâm trạng để tiếp khách
hàng. Nên môi trướng sale cần mọi người thoải mái và luôn vui vẻ.
Vũ Hào lúc này cũng gật đầu hắn thấy điều này rất đúng. Những lần hắn mệt
mỏi chỉ cần xuống dạo một vòng cửa hàng không khí nhộn nhịp vui vẻ ở đó
sẽ khiên hắn xua ta đi những phiền muộn của hắn.
Thiếu Kiệt lúc mới nhẹ nhàng uống một hớp nước rồi nói chuyện tiếp cho hai người Vũ Hào và Chu Tường.
- Làm việc với em các anh cũng hiểu được điều đó rồi mà. Em làm việc dựa
trên kết quả, Đúng ngoài những việc khác em rất thân với các anh nhưng
trong công việc thì mọi thứ phải làm một các tốt nhất. Sau này các anh
sẽ phải đừng đầu cho mình một khía cạnh riêng lúc đó các anh không thể
nào như thế được. Nhiều khi em văng mặt các anh phải tự quyết định.
Không thể cứ dựa vào những suy nghĩ tính toán của em như hiện giờ được.
Thời gian và địa điểm, hình thức các anh gặp phải sẽ không giống nhau
nên tập dần đi. Tất cả mọi người đều phải tập dần với thói quen này mới
hoạt động tốt hết mọi thứ.Nghe Thiếu Kiệt nói thế Chu Tường cũng gật đầu hắn thấy đôi khi mình quá phụ thuộc vào Thiếu Kiệt. Những việc nhỏ nhặt khác không nói. Nhiều khi
những việc đơn giản cũng không tự đưa ra quyết định được phải hỏi Thiếu
Kiệt.
- Ừ anh hiểu tại sao mọi người luôn hoạt động riêng lẽ mà
tốt chỉ có bọn anh là lúc nào cũng cần ý kiến của em rồi. Từ này sẽ thay đổi để làm việc một cách độc lập như Trương Hạo một các tốt nhất. Đúng
là nhiều khi những bài học cơ sở ở trường không áp dụng được gì.
- Anh nói vậy không đúng bộ phận của các anh em phải hướng dẫn vì có
những mã nguồn mở em đưa ra các anh không thể nào hiểu được tại sao chỗ
đó gọi làm lại như thế cũng như nhiều chỗ em lại có thể chuyển đổi viết
tắc hơn rất nhiều. Nếu các anh không làm việc với em. Đưa nhưng thứ đó
tự làm thì các anh cũng không hiểu được. Điển hình như bọn người kia. Họ đưa được lên web hoạt động nhưng không thể nào thay đổi cấu trúc mã
code của mình. Bởi họ đã làm bản nháp thử nếu xóa đi thì không sử dụng
được nhưng vẫn không hiểu nội dung nó muốn làm gì.
Vũ Hào lúc
này mới hào hừng. Bởi từ khi làm việc đến này có những chỗ hắn hoàn toàn không hiểu về bộ mã nguồn. tuy Chu Tường đã đưa cho hắn xem xét đánh
dấu tất cả những thứ cần thiết. Hắn cũng không hiểu được tại sao nó lại
hoạt động như thế.
- Nhắc đến mã nguồn web mình anh có nhiều điều thắc mắc lắm. Có những chỗ không thể hiểu nỗi tại sao nó lại hoạt động. Mà thật nhìn vào anh cứ tưởng lỗi viết trên note pad cũng thấy nó hiển
thị lỗi, nhưng đem vào cơ sở ứng dụng thì lại chạy mới ghê chứ. Em làm
cách nào hay vậy Thiếu Kiệt.
- Chuyện này anh có thể nói là em
viết tối giản đi trước thời đại một chút đi. Chẳng có gì khi trong ngành nghề chúng ta là một ngành nghề công nghệ đi trước thời đại nói cũng
không quá đâu.
Cả hai người lúc này cũng trầm mặc. Nếu nói họ là
người hiện tại bắt kịp xu thế đi trước thời đại thì họ đồng ý vì công
việc này hiện tại rất cần nguồn nhân lực. nhưng nếu muốn tự tin nói là
mình đi trước thời đại về tầm nhìn và những tính toán logic trong phân
tích toán học để tối giản những mã code hiện tại bây giờ thì hoàn toàn
không dám.
Cả hai người nhìn Thiếu Kiệt như một sinh vật sống.
Bởi những thứ này ai có thể nghĩ đến một người có độ tuổi như thế làm ra được. Không những thế hắn còn thao tác một cách thành thạo hướng dẫn
lại người khác như đã trải qua thực nghiệm cả ngàn lần.
- Giờ anh biết sợ em rồi đó Thiếu Kiệt người trong ngành mà đụng phải con quái
vật như em thì làm sao mà sống đây chứ. Làm nhân viên của em mà bọn anh
đã biết nhiều như thế thì còn những gì bọn anh không dám làm đây. Có cái gì nguy cơ em giải quyết hết trơn rồi.
Vũ Hào lúc này cũng thở ra một hơi. Hắn trước giờ cứ nghĩ làm việc với Thiếu Kiệt vẫn chỉ giống như bình thường.
Từ khi tiếp cận đến tầm cao ở bên dưới Thiếu Kiệt hắn mới hiểu rõ Những mã nguồn đơn giản và hiệu quả cao này ở đâu ra vì khi Chu Tường nói hắn
còn không dám tin nhưng vài lần thấy Thiếu Kiệt làm việc hắn từ không
tin chuyện sang khâm phục giờ thì triệt để tin tưởng.
Bởi những
thứ đưa ra từ Thiếu Kiệt luôn quyết đoán và nhắm vào những điểm yếu của
hắn đang có. Chưa kể đến nhiều quyết định của Thiếu Kiệt đưa ra ai cũng
thấy mơ hồ. Chỉ khi những ẩn ý được Thiếu Kiệt nói ra mọi người lúc này
mới hiểu hắn. Có dụng ý gì trong chuyện này.
- Có cần phải nói
thế không? Đi trước thời đại thì đâu cần phải nói em như thế. Đôi khi
nghĩ khác làm khác người chưa phải là, một các không tốt. Các anh nghĩ
thử xem năm 1990 bill gates nói sau này trong nhà mỗi người sẽ có một
con chip cpu lúc đó ai tin. Nhưng công nghệ là thế qua 18 năm hiện tại
thì điều đó không phải đang trở thành hiện thực hay sao. Quan trọng nhất vẫn là tầm nhìn. Mình làm được nhưng phải biết cái đó giới hạn thời
gian là bao lâu thì mới thực hiện đơn giản hóa được.
Chu Tường
lắc đầu, Bởi Thiếu Kiệt nói không sai khi mà năm 1990 bill gates được
cho là điên khi nói về tương lai của chiếc CPU đầu tiên trên thế giới và nó sẽ xuất hiện ở trong tất cả mọi gia đình. Bởi lúc đó một chiếc máy
tính để bàn trong nhà thật sự là món tiền quá lớn. Với phần người sử
dụng phải ghi nhớ hết tất cả các mã lệnh, cũng như muốn thực hiện điều
gì đó cho máy đều phải khởi động lại.
- Ừ điều em nói không sai
anh em mình làm trong ngành này luôn phải có tầm nhìn đi về phía trước
không thể nào cứ dậm chân tại chỗ được. Thôi làm việc tiếp nào.
Thiếu Kiệt bắt đầu hướng dẫn cho Vũ Hào về những thứ hắn sắp phải làm và, đưa ra những câu trả lời cho hắn để có thể ứng biến khi những người kia
hỏi. Với Thiếu Kiệt những thứ này có thể quen thuộc nhưng đối với Vũ Hào thì hắn chỉ mới bước vào sự tìm hiểu vốn có. Lúc này Vũ Hào mới hỏi
Thiếu Kiệt.
- Nếu như họ biết mình cài bot như thế họ không tự tìm cách loại bỏ được sao Thiếu Kiệt.
- Việc này em cũng đã tính đến rồi nếu không đi theo từng bước thì những
con bot của em sẽ tự nhân số tiền của mình đang có lên gấp đôi trong 1
phút và lệnh rút sẽ được thực thi trong vòng 15 phút thì sẽ có 100 tài
khoản rút tiền cứ như thế cho đến khi những tài khoản được cài đặt không còn tiền nữa. Việc rút tiền hiện tại là tự động họ chỉ có thể nhìn mình bị mất tiền. Mà họ cũng không dám thay đổi bố cục mã nguồn của web bởi
họ không hiểu.
Hắn khá tự tin với những gì mình đã làm bởi hơn ai hết hắn biết những người kia không thể hiểu hắn làm ra sao bởi những
đoạn mã này luôn đi em trong mã nguồn của web việc kết nối những thứ
khác lại với nhau tạo ra một công sau cho hắn thoải mái xâm nhập mà
những người kia không thể nào xóa bỏ.
Bây giờ Thiếu Kiệt mới đưa
ra một đoạn code cho Vũ Hào xem. Hắn đưa chuột bôi đen những phần vô
nghĩa ở nhiều chỗ. Rồi thực hiện ghép nối bên ngoài cho Vũ Hào xem.
- Thì ra là vậy những đoạn mã này nằm trong cả bộ nguồn như thế thì bọn
họ muốn động đến cũng không phải chuyện dễ dàng. Họ có thể thay đổi một
vài chỗ nhưng không thể thay đổi hết. Như thế thì em lúc nào cũng có một tài khoản admin để xâm nhập thằng vào máy chủ của họ
Vốn tưởng
đơn giản là chỉ cần phát hiện bot họ có thể loại bỏ được. Nhưng giờ Vũ
Hào biết nếu họ phá bỏ hết những thứ này thì đi kèm với nó là hệ thống
cập nhật của trang web và những thứ khác cũng chết theo. Nên dù làm gì
đi nữa thì Thiếu Kiệt vẫn có được một cổng xâm nhập dựa trên những thứ
hắn tạo ra.
- Cao à! nhìn cứ tưởng đơn giản nhưng mà không phải
à. Xóa một cái là đi đứt hết nguyên một cái web. Vậy thì sao mà thay đổi được cơ chứ. Bọn họ có làm như thế nào cũng trở thành người may áo cưới cho Thiếu Kiệt thôi.
Chu Tường cũng tò mò xem sét mới cảm thán.
Vì những thứ như thế này xem như là bản quyền của Thiếu Kiệt hắn có muốn lấy thì cũng chỉ kiếm tiền về cho Thiếu Kiệt mà không phải họ.
- Các anh xem xét mọi thứ xong rồi đi ngủ sớm dù sao hôm này mọi thứ vẫn
bình thường không có gì nổi bật lắm. em cũng đi ngủ đây hôm nay tuy rảnh nhưng nhiều việc quá.
Thiếu Kiệt định đi về phòng lúc này Chu Tường mới nhớ ra điều gì đó nói.
- Ấy mém quên Lâm Vũ nhắn em là ngay mai có lớp học sinh giỏi văn gì đó em phải lên lớp hướng dẫn đấy.
Thiếu Kiệt lúc này cũng ảo não xem ra ngày mai hắn lại phải đi lên trường sớm để dạy học những kiến thức ngoài cuộc sống. Thở dài một hơi lắc đầu hắn mới trả lời.
- Ừ được rồi để sáng mai em lên trường. Sao mà người ta lúc nào cũng chỉ có học chơi còn tôi bận dữ vậy nè trời.
- Ai biểu em khác người làm gì! người đứng càng cao trách nhiệm càng nhiều mà.
Chu Tường nghe thấy hắn than thở cũng lên tiếng trêu chọc. Vũ Hào đứng đó
lắc đầu nhìn hắn mỉm cười như thấy một thứ gì đó đời thường của Thiếu
Kiệt.