Cả Thiếu Kiệt và Hà Vi cũng tò mò muốn biết những hộp còn lại là gì.
Nhưng hai người thấy cứ đợi Hoàng Lâm Nhu về vì trước sau cũng phải mở
sớm hay muộn gì cũng vậy. Nhưng có mặt Mẹ Thiếu Kiệt thì càng dễ xác
định hơn nguồn gốc của số vàng như thế này.
Đi tới đi lui trong
căn phòng. Thiếu Kiệt suy nghĩ rất nhiều. Nếu ông ngoại có được số vàng
như thế này. Thì việc ông bán hết đồ đạt trong nhà để cờ bạc làm gì.
Chưa kể đến nếu đem lên hết số vàng này thì ông đã có thể trở thành một
phú hộ đúng nghĩa.
Thấy Thiếu Kiệt đi tới đi lui như thế Hà Vi
cũng lắc đầu. Đây có thể nói lần đầu tiên cô thấy Thiếu Kiệt suy nghĩ
phức tạp như thế này. Hoàng Lâm Nhu gấp gáp trở về. Thấy Thiếu Kiệt đi
tới đi lui như thế bà hỏi hắn.
- Có chuyện gì mà con gọi mẹ về gấp như vậy?
- Mẹ nhìn xem! Trong mấy hộp ligo này bên trong chứa gì? chứ chỉ một hộp này không đã bao nhiêu đây rồi nè.
Thiếu Kiệt nhìn mẹ mình và chỉ xuống bàn, nơi để mấy hộp ligo và số vàng
trước mắt. Hoàng Lâm Nhu mới giật mình bà nhìn những những chiếc nhẫn
vàng trơn, lại nhìn Thiếu Kiệt.
- Con nói trong mấy cái lon có vàng sao? Chuyện này sao có thể được?
- Con chưa chắc hết, nhưng chỉ mới một hộp mở ra thì đã nhiều như thế
này? con không biết những hộp kia có như vậy hay không. Nhưng dựa theo
độ nặng của nó cũng không ít đâu. Quan trọng là những thứ này ở đâu ra
kia.
Thiếu Kiệt vừa ngồi xuống, bắt đầu cầm lấy đồ mở ốc vít mở
những hộp tiếp theo. Có để cho Hoàng Lâm Nhu có thể thấy. Vẫn không
ngoài dự liệu của hắn, những hộp tiếp theo đều có một túi vải, như vậy
tổng cộng có tất cả năm túi riêng hộp cuối cùng có ít một chút.
- Ấy có giấy gì nữa nè Thiếu Kiệt.
Mỗi người một túi mở ra trong đó thì cái túi của Hạ Vi có một xấp giấy đi
kèm theo, đặt bên dưới đáy hộp. Thiếu Kiệt cầm lấy tờ giấy của từ tay Ha Vi, mảnh giấy vẫn còn khá trắng nhưng màu trắng gà gần như là đen của
kỹ thuật làm giấy những năm trước đây.
Mảnh giấy khá lớn, nó lớn
hơn cả tờ giấy A4 hiện nay, được gấp lại hầu như chỉ vừa nằm gọn trong
lòng bàn tay. Mở tờ giấy ra Thiếu Kiệt thấy những dòng chữ được ghi khá
đẹp. Hắn cũng không hiểu sao có thể lưu giữ trong môi trường dưới nước
số chữ này lại không bị lem hoặc mất chữ.
“ Tôi tên Hoàng Văn
Minh. Nếu có người đọc được tờ giấy này thì có thể ngày đó đã tới. Tôi
làm việc hơn 50 năm từ bắc vào nam tôi đến nơi này năm 45 cùng với toàn
bộ gia tài của mình mua được mảnh đất này. Số vàng tôi để lại trong
những hộp ligo là số tài sản một phần của tôi tích lũy hơn năm mươi năm. Và cùng với một phần tài sản của con nuôi tôi Hoàng Lâm Nhu.
Năm đó vào đây lập nghiệp vợ chồng tôi xoay sở hơn chín năm trời vẫn không
kiếm được nhiều tiền. Công việc của tôi chủ yếu vẫn là hát văn ở các
đình, nên tiền bạc cũng không nhiều, thời đó không kiếm được tiền vợ tôi muối dưa và bán trái cây hàng ngày cũng đủ sống. Trong một lần hát văn ở nhà một người sĩ quan miền tây.
Số Phận Hoàng Lâm Nhu gắn liền
với vợ chồng tôi từ ngày đó. Đứa con vừa chưa được một tháng của người
sĩ quan. Trong chiến sự người sĩ quan ấy được chuyển về đơn vị mới để
công tác ngoài đó vô thời hạn.
Sợ chiến sự loạn lạc, nên ông đã
bán hết toàn bộ gia tài, chỉ giữ cho mình một ít để đến công tác. Ông
gửi toàn bộ số tiền vàng có được cho tôi để nuôi nấng dạy dỗ con mình.
Thời đó chiến sự ở vùng của người sĩ quan được điều đến luôn có câu
người đi thì nhiều, người về thì ít.
Việc ông ta để lại hết vàng bạc cho tôi và vợ để nuôi nấng Hoàng Lâm Nhu là một việc tôi không ngờ
tới. Ông nói nếu mà ông có thể trở về thì ông sẽ tìm lại tôi để nhận lại con mình. Nhưng từ đó tôi không có được tin tức gì của ông nữa.
Thay vào đó Hoàng Lâm Nhu ngày càng lớn. Nhìn con bé tôi cứ nghĩ nó là con
ruột của mình. Số vàng tôi và vợ giữ lấy, chỉ để chứ không dám sử dụng,
vợ chồng tôi lấy một ít ra để nuôi nấng con bé. Nhưng thấy con bé ngày
càng độc lập vợ chồng tôi mới bàn bạc sau này sẽ để lại hết tài sản này
của mình cho con bé. Bởi nhà này đồ vật gì đều sử dụng tiền của nó. Một
số đất đai tôi mua được cũng từ đó mà ra.
Năm đó Hoàng Chí Kim
con tôi được tôi gửi gắm làm lái xe cho sĩ quan cấp cao, nhưng hắn muốn
trốn không đi lính nên lấy súng bắn vào tay mình. Tôi phải đem lên một
ít vàng bạc lo lót cho những người liên quan. Nay số còn lại tôi vẫn hi
vọng một ngày nào đó được để lại hết cho Hoàng Lâm Nhu. Nhưng vợ tôi lúc này lại muốn chia đều cho các con mình.
Nên tôi bày ra việc mình cờ bạc, bán đồ đạc đất đai các thứ. Để bà tưởng tôi sài tiền hết. Năm
đó trước khi lấp lại hầm nước, tôi thả xuống đây gồm năm lon ligo trước
và một hộp rỗng khi chuẩn bị đóng hầm lại cho vợ mình nhìn thấy. Vì tôi
biết nếu một mai này tôi mất trước bà, thì bà sẽ đem chỗ này để lại cho
hai thằng con không nên thân của tôi. Còn Hoàng Lâm Nhu có thể chỉ được
một ít gì đó.
Việc hai thằng con nếu sở hữu được mảnh đất,
sớm muộn gì cũng đem bán đi. Nếu xây dựng lại kiên cố phải phá bỏ hầm và sẽ tìm được thư này. Tôi nghĩ lúc đó nếu người nào hiểu cho tôi. Thì
xin gửi lại số vàng này đến Hoang Lâm Nhu và nói rõ việc này cho nó. Còn Khối sắt trong hồ tôi không biết nó là gì. Bởi người ta thường nói khi
sét đánh xuống đất, thần sét nếu không thu hồi kịp vật của mình thì nó
sẽ nằm lại đó và vật đó sẽ đem lại may mắn cho người sở hữu. Nó là thứ
tôi nhặt được trong một cơn sét đánh giữa trưa.
Tôi không biết
điều đó là đúng hay sai, nhưng tôi để lại cho người đọc được thư này một nửa số tài sản, và khối sắt kia trên để hoàn thành tâm nguyện của tôi.
Mong người đọc được thư này sẽ thực hiện nguyện vọng hai người bố của
Hoàng Lâm Nhu. Ký tên Hoàng Văn Minh. ngày 16 tháng 8 năm 1970.”
Thiếu Kiệt đọc xong cũng trầm mặc hắn đưa lại cho mẹ mình. Thở dài Căn phòng
bây giờ rơi vào im lặng. Hà Vi bên cạnh cũng không nói gì. Một đời người cuối cùng mẹ hắn vẫn chỉ là con nuôi của ông ngoại.
Hoàng Lâm Nhu cầm thư đọc một lát sau vẫn không có gì đó biểu hiện ra bên ngoài. Bà chỉ thở dài một hơi nói.
- Số vàng này bây giờ tính sao đây Thiếu Kiệt?
- Thì trên đó ghi là của mẹ, thì nó là của mẹ thôi chứ hỏi con làm gì?
May mà là mẹ con mình lấy được mảnh đất. Nếu không chẳng biết hai ông
thần kia làm gì với số vàng đó đây?
Thấy mẹ hắn bình tĩnh không
có chuyện gì xảy ra nhưng Thiếu Kiệt biết bà có chút đau lòng. Nhưng như thế cũng không thay đổi được kết quả của chuyện này vì việc này không
thể nào giỡn được.
- Con nghĩ ông ngoại cũng không nghĩ đến
chuyện này đâu. Hồi đó vàng làm gì có giá như bây giờ, bất quá lúc thời
mẹ chỉ mấy trăm một chỉ. Trước đó nữa thì còn không biết được bao nhiêu
đâu. Việc vàng nhiều như thế này cũng không biết được nên làm gì?
- Theo mẹ thì để lại cho con muốn làm gì thì làm. Dù sao có nó bây giờ cũng không là gì với con nữa rồi.
Hoàng Lâm Nhu thở dài nhìn khối tài sản trước mặt mình. Ngày xưa vàng rẻ như
thế nào thì bà cũng biết, nhưng giờ đây khối tài sản cách đây gần hơn
năm mươi năm mới chính thức thuộc về bà thì đó lại là chuyện khác.
- Mình thấy cô nói cũng có lý. Nếu tính ra bạn hiện tại cũng không có
tiền nhiều như vẻ bên ngoài thấy được đâu. Bởi mình đã được nghe chú Lưu Hoan phân tích về số tiền bạn ở đâu mà có rồi.
- Đúng thật nguồn vốn của mình hiện tại, nó không phải của mình. Số tiền đó hầu hết là của người chơi trên sàn giao dịch.
Nghe được Thiếu Kiệt nói như thế. Hoàng Lâm Nhu ngạc nhiên nhìn hắn nói.
- Không phải tiền của con sao con lại sử dụng? mà việc này là sao? Tiền trước giờ sử dụng không phải là tiền của con là sao?
- Đúng là số tiền hiện tại trong tài khoản có thể thấy nhiều, làm nhiều
thứ nhưng vốn gốc nó vẫn không phải của con. Bởi vì tiền đó người chơi
đổ vào mỗi lần nạp tài khoản của họ. Thì tiền trong ngân hàng lại tăng
thêm. càng nhiều người số tiền con có càng lớn. Con có thể làm nhiều
việc. Còn lại nếu tính đúng thì số vốn trong tay con chỉ đủ hoạt động
một số dự án như nhà hàng tiệc cưới thôi.
Hoàng Lâm Nhu Nhìn hắn quát lớn.
- Giải Thích chuyện này rõ ràng cho mẹ nghe! con làm như vậy không sợ pháp luật sao?
- khi lập sàn giao dịch ra vốn của con bỏ ra hầu hết không nhiều. Chỉ là
một trang web với máy chủ hoạt động. Người chơi nạp tiền vào. Càng nhiều tiền tài sản trong ngân hàng của con cũng theo đó mà tăng. Họ giao dịch nếu rút con chỉ được ăn phần trăm còn lại toàn bộ tiền vẫn thuộc về họ, chứ không phải của con. Nhưng con lấy tiền đó để con làm những việc
khác, đầu tư những dự án kiếm ra tiền nhiều hơn. Sau khi kiếm được tiền
rồi thì trả trở lại cho số đó. Nhưng hầu hết chỉ tiền hiện nay cũng chỉ
để nắm chắc việc hợp đồng kết hợp với chú Khương Đào thôi. Còn mô hình
nhà hàng hội nghị tiệc cưới hiện tại, con còn phải duy trì qua tết mới
làm được. Nên thật sự tiền Hiện tại đang làm nhà là tháng sau bù vào từ
doanh thu của cửa hàng máy tính. Cũng như lấy tiền bên công ty máy tính
nuôi sống các thứ như chi phí nhân viên và người quản lý.
Hoàng
Lâm Nhu trầm ngâm một lúc, Bà không nghĩ con mình sẽ tính tời những việc như thế này để đem lại kinh doanh, Hắn đầu tư như thế này thế kia thật
chất cũng chỉ là tiền của người khác, đem lại lợi nhuận rồi mới từ đó
đem đi đầu từ các mục khác xem như là mượn vốn, nhưng lại không phải trả lãi mà còn phát sinh lời. Nhưng bà cũng có nhiều điều thắc mắc.
- Vậy chứ tiền con đưa mẹ với những thứ khác, làm chuyện này, chuyện kia
là hầu hết từ lợi nhuận mấy tháng nay của con hay là tiền của những
người đầu tư trang vàng mà con nói. Còn nếu lỡ như những người đó rút
hết tiền thì con lấy đâu lấp vào.
- Hầu hết những món tiền nhỏ
đều lấy từ lợi nhuận doanh thu. và tiền lãi hàng tháng của các thứ đập
vào. Những món tiền lớn thì vẫn phải đợi và trả theo kỳ hạn. Còn việc
người chơi rút hết tiền là không thể nào. Ai có thể họ có chỗ kiếm được
tiền, thì không dễ gì họ rút ra để sài. Mà có rút thì mấy ngày sau cũng
lại nạp vào. Như thế thì tiền xoay vòng của con vẫn có. Phí giao dịch
lại có thêm một khoản. Người nào tiết kiệm phí giao dịch thì tiền vẫn
để, đó sẽ không rút đâu.
Thiếu Kiệt chắc chắn về những vấn đề
này. Bởi hầu hết người chơi tâm lý đều như thế. Hôm nay được chỉ một ít
mà rút ra thì lại mất phí, mấy ngày sau lại nạp vào họ thà rằng để đó,
khi nhiều rút một lần còn hơn là rút đi từng chút một.
Nhưng con
lấy tiền đó đầu tư những thứ khác lại không ổn, nó đâu phải tiền của
con. Làm thế nếu phát hiện ra thì con còn bị thưa ra pháp luật đấy.
Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ cười hắn trong chuyện này đã tính toán rất cẩn
thận. Bởi nếu họ biết tiền của mọi người hắn đem đi đầu tư như thứ khác
thì không thể nào. Họ đâu biết hắn là ai và chuyện kinh doanh hắn ra
sao.
- Mẹ cứ yên tâm chuyện này chẳng có gì cả! Ai biết được
ngoài những người làm việc với con. Không công khai ra thì làm sao họ
biết được. Vì con vẫn có lợi nhuận duy trì từ nó nên cũng không đến nỗi
nào. Càng lâu dài thì càng kiếm được tiền nên mẹ an tâm.
- Con
nói vậy cũng được. Nhưng thôi số vàng này con cứ giữ lấy phòng việc bất
trắc. Còn mẹ thì cũng không cần đến đâu. Chỉ cần con làm việc nên chú ý
một chút là được.
Hoàng Lâm Nhu bình thản như thế cũng làm Hà Vi khó hiểu nên thắc mắc hỏi bà.
- Cô không muốn tìm bố mẹ thật của mình sao? biết là không có tin tức gì nhưng biết đâu họ còn sống thì sao?
- Cháu khờ quá lúc đó là năm bao nhiêu? bây giờ là năm bao nhiêu? Ông
Ngoại Thiếu Kiệt mất cũng được mười lăm năm rồi? lúc đó ông cũng sáu
mươi mấy. Giờ một người bảy mươi mấy tám mươi tuổi. Không chết vì chiến
tranh, thì cũng chết vì già. cô phải tìm làm gì và tìm như thế nào?. Chỉ cần chuyện này cô biết là được rồi.
Hà Vi lúc này mới giật mình. Đúng là nếu mà những người đó còn sống thì tuổi cũng đã quá giá không
thể nào biết được. Có khi mất không biết đường nào mà kiếm. Thiếu Kiệt
thấy mẹ hắn nhận định như thế cũng mỉm cười. Dù sao bà nói cũng là thật. Người lớn tuổi như thế, giờ kiếm được cũng chưa biết chắc còn sống hay
không.
- Thôi ngồi xuống đếm xem, ông ngoại con để lại được bao nhiêu vàng lúc đó cho con toàn quyền xử lý.
- Chắc nhiều đấy. Thiếu Kiệt giờ mới đúng là phú ông này. Trước toàn làm
tới làm lui kiếm chút ít tiền bạc, đập đầu này xoay đầu kia thôi.
Hà Vi lúc này cũng chọc ghẹo Thiếu Kiệt. Hắn không quan tâm tới tiền nhiều lắm lúc này. Vì hắn còn khá nhiều cách kiếm được tiền, nên không quan
trọng. Dù sao hắn cũng có thể kiếm được vốn mới bằng những cách khác
nhau.
- Hà Vi nói đúng đấy Thiếu Kiệt. Chuyện đó con làm liều quá đấy lỡ như mà không xong thì chưa biết chừng giờ này. Con không ngồi ở
đây mà mẹ mỗi tháng phải đi thăm nuôi không biết tới chừng nào đâu.
Thiếu Kiệt chỉ cười khổ. Tâm lý sợ này sợ nọ của con người thường ràng buộc
nhiều thứ. Bạn muốn kinh doanh nhưng bạn lại sợ không được. Bạn không có vốn lại sợ mượn tiền gây nợ. Thì sẽ chỉ gò bó trong những khuôn khổ tâm lý đó mà không bước ra được.
- Thì phải có gan mới làm giàu,
Liều ăn nhiều chứ mẹ. Thà một lần liều còn hơn cứ mãi sống như thế có ổn không? sống là phải biết mình ở đâu cố gắng vì điều đó, để không phải
hối hận sau này. Đó mới là sống có ý nghĩa chứ. Mà tính ra lai lịch của
mẹ cũng thần bí y chan con, có khác nào đâu nhỉ. Sau gần được 55 năm sau mới biết được thân thế của mình thật sự là thiên đại bí mật à. Nhưng mà 55 năm phải biết là bố thật của mẹ làm sĩ quan cấp cao đấy. Không thì
tài sản làm gì nhiều thế này.
Thiếu Kiệt chỉ dám nhận định như
thế! bởi hắn thấy nếu gia tài của ông ngoại hiện tại cũng không có được
nhiều, Vậy thì số còn lại chỉ là của người kia gửi gắm cho ông nên mới
nhiêu như vậy. Bởi người nhà giàu có chức tước sĩ quan thì có thể. kiếm
được rất nhiều tiền.
Chỉ nội lính cảm tử thôi, trước khi ra trận được nhận tiền tử đã thế còn được vợ con nhà nước nuôi cho đến lớn,
đúng là đãi ngộ không tệ rồi. Vậy mà bố thật của Hoàng Lâm Nhu lại mang
danh sĩ quan thì phải như thế nào.