Không lâu sau đó hai chiếc xe ô tô chạy trên đường ra hiệu ghé sát vào
lề đỗ lại trước cửa hiệu bách hóa của Hoàng Lâm Nhu. Cao Thịnh từ chiếc
xe phía sau đi xuống. Ba người còn lại cũng xuống xe đi về cửa hiệu tạp
hóa.
Tiến về cửa Hiệu tạp hóa Hoàng Lâm Nhu thấy Cao Thịnh đến cũng mỉm cười nhìn nhóm người Cao Thịnh nói.
- Hôm nay rảnh rang mấy chú lại đến đây! Phúc cho tiệm tạp hóa nhỏ bé này à.
Hoàng Hương đứng bên cạnh thấy được những người vừa tới cũng hỏi nhỏ chị mình.
- Ai vậy chị? thấy lạ vậy. Quen chị à.
- Không bạn của Thiếu Kiệt. Mà thôi em xem cửa hàng chị tiếp khách một chút.
Hoàng Lâm Nhu cũng không nói gì nhiều về nhóm người Cao Thịnh bà cũng thừa
sức biết Cao Thịnh làm gì nhưng để mọi người không quá thắc mắc bà đành
phải nói qua loa. Dù sao không phải ai cũng biết được mặt mũi những
người cao tầng của bang hội hắc bang nổi tiếng ở Lưu Minh này.
Bây Giờ bà nhìn về nhóm người Cao Thịnh nói.
- Các chú đánh xe qua quán cà phê bên kia đi tôi qua liền bên đó rộng rãi lại có cả chỗ để xe ô tô nên cũng đỡ phải phiền hà những người bán hàng ở đây.
Nói rồi Hoàng Lâm Nhu ra khỏi cửa hàng đi bộ sang bên
đường Tước Phàm với Ngọc Hổ thì lên xe chạy đi đánh lái, ra tín hiệu qua đường chỉ có Cao Thịnh là bước theo cùng Hoàng Lâm Nhu.
Quán cà
phê này thuộc loại sân vườn tuy bố trí khá đơn sơn bàn được đặt ngay
ngắn thành vài hàng riêng biệt, Mà những bộ bàn ghế ở đây cũng được
trang trí khá tốt, ghế tựa đan giả mây lót đệm bàn mặt kính được đặt ở
khắp mọi nơi.
Thường xếp thành bốn ghế một bàn và cạnh lối đi
nếu kê vào một hoặc hai ghế hai bên thì vẫn có thể ngồi được thành sáu
người. Ở xung quanh được trồng những cây cao che bóng mát, một vài cây
sa kê và những cây đủng đỉnh. Nặng trĩu những buồn trái trên cao.
Vào quán cà phê đợi cho mọi người ngồi xuống hết Hoàng Lâm Nhu mới nói.
- Các chủ chắc không phải rảnh rỗi mà đến đây nhỉ. Tôi đoán có lẽ Thiếu Kiệt biết chuyện gì đó nên mới nhờ mấy chú qua đây đi.
Cao Thịnh nghe được mẹ Thiếu Kiệt đã nói rõ như vậy nên cũng không vòng vo
giải thích.Hắn gật đầu xác nhận điều này bà nói hoàn toàn đúng.
- Đúng vậy Thiếu Kiệt có nhớ bọn em qua đây xem giúp đỡ chị. Nếu chị dự
đoán được như thế chắc chị cũng đã biết được đó là những người nào.
- Ừ tôi biết những người đó ra sao còn có cả những chiến lược đối phó
không nhỏ với những người này. Nên mọi người cứ yên tâm, từ lúc biết có
người theo dõi mình tôi đã sắp xếp đến bố cục này.
Hoàng Lâm Nhu
bình tĩnh nói ra mọi chuyện như đã được cô tính toán kỹ lưỡng. Cao Thịnh từ lâu đã thấy Hoàng Lâm Nhu không phải là nhân vật bình thường nhưng
hắn vẫn không biết tại sao bà lại có thể cam chịu như thế suốt nhiều năm trời, Chỉ khi Thiếu Kiệt gặp chuyện bà mới biến đổi mình nên mới nói.
- Có thể là chị vẫn có khả năng của mình điều này tôi hoàn toàn tin
tưởng. Nhưng Thiếu Kiệt đã giao phó chúng tôi nên việc này hi vọng chị
có thể cho bọn tôi tham gia để có cái mà nói với Thiếu Kiệt. Nếu chị có
điều gì cần giấu với cậu nhóc chúng tôi sẽ làm theo ý kiến của chị còn
những việc còn lại chúng tôi sẽ không can thiệp vào.
Đối mặt với
nhóm người Cao Thịnh Bây giờ Hoàng Lâm Nhu mới im lặng một lúc như suy
nghĩ điều gì đó rồi mới đưa ra quyết định của mình.
- Được rồi
nếu mấy cậu đã nói như thế tôi cũng chấp nhận nhưng mọi thứ tôi phải sắp xếp lại. Đáng ra tôi sẽ ở nhà đợi bọn người kia đến mà nói chuyện,
nhưng giờ có thể chuyển thành chủ động được rồi.
Cao Thịnh bây
giờ thấy mẹ Thiếu Kiệt như khoác thêm một sự thần bí nào đó mà hắn không thể nào lý giải. Bà có thể bị động biết trước được những gì sắp diễn ra của đối phương mà không hề lo lắng. Cứ y như tính toán của bà được xếp
đặt sẵn sàng.
Giờ hắn cũng hiểu hơn tại sao Thiếu Kiệt luôn đưa
ra một quyết định nào đó thường không thay đổi, Bởi vì cái bản tính này
được di truyền từ Hoàng Lâm Nhu mẹ hắn.
- Vậy mấy người chúng tôi sẽ phải làm gì trong chuyện này chắc chị cũng đã biết. Nên chị cứ quyết định chuyện này bọn tôi hoàn toàn nghe theo chị.
- Ừ thế mấy cậu ngồi đây đợi tôi một chút tôi quay về cửa hàng lấy một ít đồ, rồi tôi quay lại sẽ nói cho mọi người biết.
Hoàng Lâm Nhu lúc này đứng lên rời khỏi quán cà phê. Đợi cho bà vừa đi xa xa một chút Vũ Minh mới nói với Cao Thịnh.
- Xem ra mẹ của Thiếu Kiệt cũng không đơn giản à. Hèn gì cậu ta làm việc
quyết đoán như thế cái này chắc di truyền không sai được.
-
Chuyện này không nên cho Thiếu Kiệt biết. Không dễ gì một người chịu
đựng hơn mười mấy năm trời khổ cực chạy vạy khắp nơi lo cho cuộc sống mà có được khí chất này đâu. Anh đang tự hỏi nếu mà anh em mình đối đầu
với Thiếu Kiệt thì sao. Mới chỉ có mình cậu ta mà anh đã thấy khó lường
rồi. Mẹ cậu ta vào nữa chắc anh em mình cũng không sống nổi đâu.
Cao Thịnh sau khi nói chuyện vài câu với Hoàng Lâm Nhu cũng làm ra một số
nhận định của mình về mẹ con Thiếu Kiệt. Hắn thật sự thấy làm may mắn
khi Ngọc Nhi quyết định để cho hắn kết nối với Thiếu Kiệt. Tước Phàm
nghe Cao Thịnh nói như thế mới nói ra thắc mắc của mình.
- Nhưng
mà em vẫn không hiểu tại sao chị ta như thế mà lại phải im lặng xem như
một người bình thường chứ. Mọi người nghĩ xem với năng lực như thế này
chị ta muốn làm gì mà không được.
- Chuyện này nói sau đi chị ta quay lại rồi kìa.
Thế Long thấy Hoàng Lâm Nhu quay lại cũng vội nhắc nhở mọi người. Khi mẹ Thiếu Kiệt quay lại thì cũng ngồi xuống cười nói.
- Hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại hẹn với người kia gặp mặt. Thay vào đó
khoảng thời gian này mọi người cùng tôi đi mua một số quần áo chắc ổn
nhỉ. đã lâu rồi tôi không mặc cho mình một bộ đồ đúng nghĩa.
- Chuyện này đơn giản mà chị. Có gì đâu nhưng mà chị định hẹn người kia ở đâu để bọn em sắp xếp.
Cao Thịnh nghe Hoàng Lâm Nhu nói chủ động hẹn gặp những người kia cũng muốn biết trước địa điểm điểm mọi người đi trước chuẩn bị. Hoàng Lâm Nhu lúc này mới cười cười nói.
- Không cần đâu! Chỉ cần mọi người đi
cùng tôi là được còn việc nơi nào thì cứ để những người đó sắp xếp. Coi
như hôm nay mấy cậu trở thành vệ sĩ một lần xem thế nào ra dáng hay
không.
Nói rồi Hoàng Lâm Nhu lấy ra điện thoại của mình kèm theo
cuốn sổ tay nhấn vào điện thoại một dãy số không có trong danh bạ. Điện
thoại được nối liền khi có tiếng chấp nhận cuộc gọi từ phía bên kia.
- Alo ai vậy?
- Tôi Hoàng Lâm Nhu cũng là mẹ của Thiếu Kiệt. Có thể ông khá bất ngờ khi tôi gọi cho ông phải không ông Ngô Nam.
Phía bên kia đầu dây. Ngô Nam cũng giật mình hắn không hiểu tại sao Hoàng
Lâm Nhu lại có số điện thoại của mình. Việc nhận cuộc gọi từ người mình
sắp gặp mặt trước cuộc hẹn cũng là một vấn đề đem lại yếu tố bất ngờ với hắn.
- Xem ra cô cũng biết tôi đến Lưu Minh? Cô đã liên lạc thì tôi cũng nói luôn tôi muốn gặp cô nói chuyện đấy.
- Đơn giản mà cứ chọn địa điểm xong nhắn lại cho tôi biết là được. Chứ
ông không nghĩ là vẫn định đến mái nhà nhỏ của tôi để gặp à? Nơi đó đâu
xứng với thân phận tam thiếu gia nhà họ Ngô của ông đâu nhỉ.
Hoàng Lâm Nhu cũng không dễ dàng gì buông tha. Bà ra giọng châm chọc Ngô Nam. Bởi bà thấy những người như Ngô Nam đáng như thế. Mà bà đã chủ động thì cũng không ngại gì hắn có bối cảnh và thân phận lớn như thế nào.
- Cô được lắm. Vậy đi tôi sẽ để người sắp xếp chuyện này rồi sẽ nhắn tin
cô địa điểm sau. Hi Vọng cô đi cùng thằng con hoang đó đến gặp tôi cho
tôi đỡ phiền phức.
- Xin lỗi ông chưa đủ tư cách gặp Thiếu Kiệt.
Nếu người đó đến họa may tôi còn cho gặp mặt. Còn gặp mặt ông à. Ông
không xứng để Thiếu Kiệt phải gặp mặt làm gì. Muốn thì nói chuyện với
tôi còn không thì biến về Ngọc Châu mà an phận.
Nhóm người Cao
Thịnh cũng không ngờ Hoàng Lâm Nhu lại có được một mặt tính cách này nên giờ chỉ có ánh mắt bàng hoàng nhìn bà. Còn bên kia Ngô Nam tức điên.
Nhưng hắn không biết làm cách nào hết đang nén sự bực tức lại trong
người.
- Giỏi! Cô Giỏi lắm để xem cô giáp mặt với tôi cô còn có
thể ăn nói được như vậy không. Chuyện này tôi sẽ tính toán với cô sau.
Còn trước sau gì tôi cũng gặp được thằng nhóc đó. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Cái đó thì ông vẫn chưa chắc đâu không phải ông muốn gặp Thiếu Kiệt là gặp. Ông nên nhớ ông chỉ là người dưng trong mắt của tôi
và Thiếu Kiệt thôi. Với phần mặt mũi ông tròn méo xéo vuông như thế nào
tôi còn không biết thì ông tốt nhất là đừng nên đem cái chỗ dựa sau lưng ông ra ở đây. Lưu Minh chứ không phải Ngọc Châu ông nên nhớ Cường long
không áp được địa đầu xà.
Hoàng Lâm Nhu không ngần ngại mắng xỏ
Ngô Nam. Dù sao hắn cũng không làm được gì. Ngô Nam nãy giờ khá tức giận nhưng vẫn ra vẻ nói.
- Cô miệng lưỡi cũng khá đấy! Để xem ai cho cô lá gan lớn như thế nói chuyện với tôi. Hay là chỉ nhất thời nổi hứng vì không gặp mặt nên mới chửi cho thỏa thích. Hẹn gặp cô tối nay đi.
Chưa đợi hết câu Hoàng Lâm Nhu đã cúp máy, thấy mấy người Cao Thịnh nhìn mình như bắt gặp một hành tinh mới cô chỉ cười bảo.
- Đối với những người thế này phải ứng xử như vậy. Đi với phật mặc áo cà
sa đi với ma thì mặc áo giấy thôi. Người ngang ngược phải nói chuyện
ngang ngược. Hiền lành quá thì sẽ dễ bị bắt nạt, Tôi không muốn ác nhưng người ta đã như vậy thì tôi phải làm.
Cao Thịnh và mọi người
nghe bà nói như thế cũng thấy đúng. Bản thân họ cũng chứng kiến sự ngang ngược của Ngô Nam rồi nên cũng không thấy điều này là lạ.
- Vậy bây giờ mình đi chưa chị. Dù sao đi mua đồ cũng mất khá nhiều thời gian.
- Được rồi chị em mình đi thôi! lần này tân trang cho mấy chú một chút cho giống phim ảnh một tý.
- Vừa nhìn mọi người Hoàng Lâm Nhu vừa nói. Bởi cô thấy hầu hết chỉ có
Cao thịnh là ăn mặc áo sơ mi còn lại những người khác đều thích mặc áo
thun quần jean khá lôi thôi.
Nhìn bên ngoài nếu họ không đi trên xe ô tô thì mọi người có lẽ sẽ nghĩ là những người vô công rỗi nghề. Mà hình thức như thế thì làm sao mà đi ăn nói có mặt mũi được.
Bốn
Người nghe Hoàng Lâm Nhu nói vậy cũng bắt đầu nhìn quần áo mình đang mặt rồi có cảm giác ngại không nói được lời nào. Bọn hắn đã nghe việc Vũ
Minh nói sẽ tạo thế cho Hoàng Lâm Nhu như thế nào nhưng quên mất bọn họ
ăn mặt thật sự không giống ai. Nếu đi trên đường hiện tại chỉ có thể nói là cực kỳ khó coi.
Lúc này trong căn phòng làm việc của Ngô Nam
tương đối bề bộn một ít mảnh thủy tinh vỡ. một số bút viết rơi dưới đất
một số giấy tờ bị vò nhàu nát.
Ngô Nam thật sự rất tức giận chưa bao giờ hắn bị xem thường như thế này. Dù sao hắn cũng ngang dọc ở Ngọc Châu không người không biết nhưng tới nơi này một người phụ nữ chỉ là
một chủ cửa hiệu tạp Hóa mà xem hắn không ra gì thì Ngô Nam hoàn toàn
không chịu đựng được.
Cầm lên cái điện thoại đang đặt trước mặt Ngô Nam mới gọi cho Phùng Kiếm Hoa.
- Bọn ngươi là cái đồ ăn hại. Theo dõi làm sao để người ta biết cả số
điện thoại của ta hả. Cái con Hoàng Lâm Nhu mới gọi cho ta đây này. Lo
mà thu xếp tôi này ở chỗ nào đó để ta nói chuyện. Mẹ cái lũ ăn hại.
Ngô Nam không để cho Phùng Kiếm Hoa nói được câu nào đã mắng như tát nước vào điện thoại.
- Chuyện này bọn tôi hoàn toàn không biết? ngay cả điện thoại của cậu
cũng chỉ có mình tôi biết được thì làm sao mà những người khác biết hả
cậu.
Phùng Kiếm Hoa nghe chửi như thế cũng thấy quá là vô lý bản
thân hắn còn chưa cho Thiếu Kiệt số điện thoại của Ngô Nam, mà giờ đây
Hoàng Lâm Nhu đã gọi tới còn làm cho Ngô Nam bực tức như vậy chứng tỏ
hai người nói chuyện cũng không tốt lành chút nào. Còn Ngô Nam vì bực
tức nên không muốn nhận lý lẽ gì từ Phùng Kiếm Nhất hùng hổ hỏi
- Thế ông nói xem? Tại sao? Tại sao cái người phụ nữ đó lại có số điện
thoại của tôi mà lại là số di động nữa hả. Người ta gọi điện cho mình
đặt cả chỗ trước rồi cho địa chỉ. Ông làm ăn thế nào tôi hỏi ông bọn
người của ông không làm người ta phát hiện sao nó có thể biết được như
thế. Không ông với những đứa bên dưới thì ai?
- Việc này để tôi
kiểm tra lại mới có thể một câu trả lời chính xác cho cậu được. Hiện tại cậu hỏi tôi cũng không biết trả lời sao! Để tôi tận lực xem ai mà to
gan như thế. Cậu thông cảm chuyện này không phải người của tôi làm.
Phùng Kiếm Hoa bị Ngô Nam dọa không hề nhẹ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. Xoa
dịu lại hắn để tìm lý do chính đáng và chắc chắn chuyện này không phải
do những người của mình làm.
- Ông mau chóng tìm ra cái tên nào
to gan như thế cho tôi ngay. Còn nữa chuẩn bị một nơi thích hợp một chút tôi muốn xem người phụ nữ này như thế nào. Cường long không áp được địa đầu xà àh. Ông đây phải cho nó biết ta đây không phải dễ chọc như vậy
đi làm đi.
Bên kia Phùng Kiếm Hoa thấy Ngô Nam có vẻ dịu lại nên cũng chỉ trả lời vâng dạ vài câu cho có lệ rồi cúp máy.
Hắn trở thành nói phát tiết cho Ngô Nam nên cũng bực dọc. Vừa cúp máy đã mắng xối xả vào điện thoại.
- Má nó mày ngu thì chịu đi chứ ở đó nói ai. Không phải mày làm lớn thôi
sao. Mẹ ông mày mà chức to hơn thì ông đây cũng không cho mày dễ chịu
đâu.
Vừa chửi mắng xong nhưng Phùng Kiếm Hoa cũng không khỏi im
lặng bởi hắn cũng không hiểu tại sao mẹ của Thiếu Kiệt lại có số điện
thoại của Ngô Nam. mà còn là chủ động hẹn gặp cho Ngô Nam chọn địa chỉ
nữa. Việc này thật sự quá là lạ. Còn tại sao Ngô Nam tức giận như thế
thì Phùng Kiếm Hoa không quan tâm lắm. Ai cũng biết kẻ thù nói chuyện mà không hợp thì bực tức là chuyện thường tình ở huyện rồi.
Giờ
Việc của hắn chỉ còn là đặt nhà hàng hay nơi nào thích hợp với thân phận của Ngô Nam là được. Hắn cũng không cần phải cho người đợi cho Hoàng
Lâm Nhu về nhà rồi mới đưa Ngô Nam đến. Như thế cũng bớt cho hắn được
một chút phiền phức xoay vòng.