Tô Thanh sau một lúc mới thôi không bàn hoàng, những điều hắn vừa nghe
thật sự khó hiểu. Đây không phải là cuộc phỏng vấn đúng nghĩ mà nó lại
như một buổi nói chuyện phiếm đơn thuần. Tô Thanh cũng không hiểu được
quyết định của Thiếu Kiệt nên lắm bắp hỏi lại.
- Anh được nhận đi làm? em đã phỏng vấn gì anh đâu?
- Thế anh nghĩ một cuộc phỏng vấn ra sao, cầu kỳ phức tạp phải là mặc đồ
tây áo sơ mì bàn làm việc à? Như thế thì còn gì là một buổi phỏng vấn.
Cái em cần biết đều đã biết qua hố sơn xin việc của anh thì cần gì phải
hỏi những câu hỏi nhàm chán làm gì. Chỉ cần anh có mục đích thay đổi
cuộc sống hiện tại định hướng được việc mình làm là anh được nhận thôi.
đâu phải cứ phải hỏi những câu theo đúng quy luật mới gọi là phỏng vấn.
Nghe câu trả lời của Thiếu Kiệt, Tô Thanh mới hiểu được rằng những thứ hắn
vừa trải lòng đều được xem như câu trả lời cho buổi phỏng vấn, Giờ hắn
mới cảm nhận được sự khác biệt mà Trương Vĩ đã nói ở Thiếu Kiệt. Hắn
cũng chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ đối mặt với một cuộc phỏng vẫn lạ thường như thế này.
- Thôi anh làm hai ca đã mệt rồi nhất là thức đêm
nữa. Nên về nghĩ ngơi thu xếp mọi thứ tháng sau bắt đầu hợp tác cùng em
làm việc thôi. Không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, em tin năng lực anh sẽ làm được.
- Em đã nói vậy thì tốt rồi để anh về nghĩ ngơi thu xếp mọi thứ tháng sau anh sẽ làm việc cùng em.
Tô Thanh bây giờ thật sự tin là mình sẽ làm việc với Thiếu Kiệt, Những lời nói của Thiếu Kiệt giờ đây như làm cho hắn quyết tâm thay đổi. Đợi cho
Tô Thanh đi rồi Lâm Vũ mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Ủa anh sao em thấy
trên truyền hình với trên internet hay nói phỏng vấn xin việc là nghiêm
túc lắm mà. Chứ đâu như cuộc nói chuyện bình thường như anh đâu?
- Thì cái đó là trên truyền hình với internet nó cầu kỳ phức tạp hóa mọi
chuyện lên thì sẽ như thế, chứ phỏng vấn chẳng qua chỉ là một buổi nói
chuyện bình thường thôi. Đơn giản cứ như bình thường đừng quan trọng nó
quá thì sẽ được.
Lâm Vũ nghe Thiếu Kiệt nói cũng cười cười, những hắn vẫn có nhiều điều thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt hỏi chỉ là những câu
hỏi đời thường. Tô Thanh cũng trả lời rất bình thường nhưng sao Thiếu
Kiệt lại nhận Tô Thanh. Lâm Vũ hắn cũng hiểu những người làm việc với
Thiếu Kiệt ngoài Chu Tường,Trương Hạo, Nhã Kỳ. Phan Nguyệt. Không ai
trong số họ là không tài giỏi vậy tại sao một người bình thường như Tô
Thanh lại được Thiếu Kiệt để ý.
- Mà em thấy anh hỏi mấy câu hỏi đời thường như thế thì làm sao hiểu được con người của anh ta mà anh lại nhận vào làm?
- Anh ta đã trả lời hết mọi thứ rồi đó không phải sao.
Bây Giờ dâu chấm hỏi của Lâm Vũ lại càng to lớn, bởi hắn không thấy được Thiếu Kiệt đã hỏi những gì qua những gì đã nghe.
- Ủa anh đã hỏi anh ta điều gì đâu? em đâu thấy được cái gì từ những giao tiếp bình thường nãy giờ đâu.
- Câu hỏi đầu tiên của anh là thời gian. Anh đã hỏi cậu ta sao lại tới
trể hơn giờ Tô Thanh đã trả lời cho anh rồi. Anh ta phải làm xong hết ca làm của người bạn mới đến được. Một người làm dùm đôi khi không có mấy
trách nhiệm với ca làm việc của người khác. Nếu anh ta có về sớm đi nữa
thì cũng không có ai nói gì. Vì anh ta làm cả hai ca thời gian là rất
dài nhưng vẫn đợi đến lúc hết ca mới về đó là trách nhiệm. Một người có
trách nhiệm sẽ luôn hoàn thành tốt nhưng gì được giao. Đó không phải là
trả lời là gì.
Lâm Vũ bắt đầu nghĩ đến câu trả lời của Tô
Thanh trong lúc nói chuyện với Thiếu Kiệt, Giờ được Thiếu Kiệt giải
thích thì cũng hiểu được câu trả lời mà hắn nói ở đây là gì.
-
Còn câu thứ hai là thì là kinh nghiệm của anh ta, không phải kinh nghiệm mà cái anh cần ở Tô Thanh là kinh nghiệm xã hội và nhìn nhận xã hội một các khách quan nhất.
- Theo em thấy câu này cũng bình thường mà, ai cũng có thể trả lời được câu này, Chỉ cần chịu quan sát xung quanh.
Nhìn nhiều một chút là có thế
Lâm Vũ nói ra ý kiến của mình, dù
sao theo hắn thấy vấn đề kinh nghiệm này quá mơ hồ không như câu đâu
tiền mà Thiếu Kiệt giải thích.
- Có những người họ có bằng cấp,
học có kiến thức kinh nghiệm đi làm, nhưng không có được kinh nghiệm
cuộc sống nhưng Tô Thanh lại khác anh ta bị người con gái mình yêu bỏ
mặc thêm đó là nhìn nhận được bản thân mình ở đâu trong xã hội.
Dù không mấy hiểu về vấn đề xã hội Thiếu Kiệt hỏi và ý định gì nhưng Lâm
Vũ muôn biết xem Thiếu Kiệt còn câu hỏi nào đã đặc ra cho Tô Thanh
không.
- Ủa vậy anh còn hỏi câu nào nữa không em thấy hình như hết rồi mà đúng không?
- Còn câu thừ ba là sự trung thực. Anh ta không nói vấn đề của gia đình
mình là như thế nào nhưng anh biết một học sinh tốt nghiệp ngành kế toàn tài chính ra trường thì trước đó họ phải trang trải một số học phí
không hề nhỏ. Mà Khi đến đây anh ta vẫn phải đi xe đạp thì có thể thấy
khi vừa ra trường anh ta phải làm việc để trả nợ tiền học phí. Và anh ta vẫn không ngần ngại cho anh biết mình vẫn còn mang nợ. Thường những
người nằm ở hoàng cảnh Tô Thanh mà không dám nói mình đang mang nợ, thì
những người đó hoàn toàn không trung thực với chính bản thân mình. Người không trung thực với chính mình thì làm sao anh dám nhận. Còn những câu hỏi còn lại thì đều là để hiểu thêm về anh ta thôi.
Nói đến đây Thiếu Kiệt cũng không nói thêm điều gì nữa, Lâm Vũ cũng không
có ý định biết thêm điều gì dù sao đối với hắn tìm hiểu những chuyện
ngoài lề như thế đã đủ. Cái hắn mong chờ là khi Trịnh Chi đưa ổ cứng cho những người kia hắn được theo dõi những hoạt động ghi lại từ troijan mà Thiếu Kiệt đã tạo ra như thế nào.
Đợi cho mọi thứ đã xong lúc
này Thiếu Kiệt hắn mới dặn dò một số thứ với Lâm Vũ. về một số vấn đề
chuyển lời cho Trịnh Chi biết. Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng vừa đi đâu về.
Buổi sáng, thường Hoàng Lâm Nhu vẫn phải ra cửa hàng trông
chừng cho một số chị em mình lo những bửa cơm gia đình, và sau khi mọi
chuyện ổn thỏa mới ra cửa hàng thay cho bà. Lúc này cũng vừa thích hợp
để Hoàng Lâm Nhu đi chợ, cũng như mua một số đồ dùng để làm một số thức
ăn cho Thiếu Kiệt.
Nhưng hôm nay bà lại đi tay không về mà không như mọi ngày mua những thứ thực phẩm để nấu ăn. Thấy như thế Thiếu Kiệt cũng hỏi.
- ủa hôm nay không mua gì về à mẹ.
Hoàng Lâm Nhu chỉ cười nhìn hắn rồi nói
- Không hôm nay hai mẹ con mình đi ăn tiệm một buổi dù sao lâu lâu cũng
làm chút đồ ăn bên ngoài, chứ không khéo chỉ ăn cơm nhà thì chẳng biết
gì bên ngoài ngon hết.
- Có cần phải hoành tráng như thế không
con thấy cứ ngọn nhẹ là xong mà. Dù sao chỉ cần ăn uống qua loa là được
không cần cầu kỳ quá đâu. ăn xong con còn phải đi học như thế thì cần gì phải tiệm hay nhà.
Thiếu Kiệt thấy mẹ mình hôm nay lại bày vẽ
nên có chúng nhàm chán trả lời, bởi theo hắn việc ngày hôm qua cũng chưa có gì gọi là đáng ăn mừng. Tuy nó giải tỏa được một phần nào áp lực cho hắn.
- Thật ra thì lâu lâu đi ăn ngoài cũng không tệ đâu, với
lại hôm nay mẹ làm biếng nấu ăn quá nên con với mẹ cùng đi ra ngoài ăn
nào. Được không thằng nhóc.
- Được rồi mẹ muốn thế thì đi. Cũng không cần phải như vậy đâu.
Hoàng Lâm Nhu kéo Thiếu Kiết kiện ra khỏi nhà một các không noi năng gì nữa.
hắn định lấy xem đạp đi mẹ hắn cũng không cho. Dù khó hiểu nhưng hắn
cũng không mấy để tâm. Hoàng Lâm Nhu bắt một chiếc taxi bên đường.
Khi vừa ngồi lên chiếc taxi, người tài xế hỏi mẹ hắn
- đi đâu đây cô?.
Hoàng Lâm Nhu chỉ đưa một mẫu giấy có ghi địa chỉ trên đó nói với tài xế
- Anh tời địa chỉ này đi.
Hoàng Thiếu Kiệt nhíu mày hôm nay mẹ hắn quá khác thường với mọi ngày, hình
ảnh này chỉ thấy được ở kiếp trước khi bà định làm một điều gì đó, làm
cho Thiếu Kiêt cũng nghi hoặc
- Mẹ định đi đâu thế? cái này có vấn đề nha. Không như bình thường đâu.
- Con cư đợi tới nơi rồi con sẽ biết.
Chiếc Xe chuyển bánh chạy qua các con đường, Hoàng Lâm Nhu thì cười cười một
điều gì đó mà Thiếu Kiệt xem ra mình sắp trở thành nạn nhân của bà.
Khoảng hơn 20 phút sau chiếc xe mới dừng lại bên đường.
Bây giờ
Thiếu Kiệt nhìn ngó xung quanh thì không thấy được hàng quán ăn uống
nào. Hắn cũng chỉ biết lấy tay xoa xoa trên trán. Bản thân thấy không
ổn. Thiếu Kiệt định hỏi lại Hoàng Lâm Nhu thì thấy bà đã thanh toán tiền Taxi rồi lôi hắn xuống xe.
- Hôm nay mẹ dẫn con đi mua xe đạp
mới chiếc xe kia con chạy cũng hơn mấy năm rồi mẹ nhớ không lầm là đầu
cấp hai mà giờ con đã cấp ba rồi. nên đổi xe mới thôi.
Đứng trước cửa hiệu buôn bán xe đạp thể thao lớn bên cạnh, Thiếu Kiệt lúc này chỉ
biết than thầm trong bụng. Nhưng Hoàng Lâm Nhu đã quyết thì hắn vẫn
không thể nào cãi lại, tuy chiếc xe kia có phần theo hắn khá lâu, hai
kiếp người cũng mang nhiều kĩ niệm.
Nhưng thời thế thay đổi thì
nếu hắn cứ giữ hoài chiếc xe đó cũng là được. Nhưng là giữ được bao lâu, nên hắn thấy tốt nhất cứ theo lời Hoàng Lâm Nhu đổi một chiếc mới còn
chiếc cũ thì vẫn để đó làm kỹ niệm tốt hơn.