Bất Tử Hỏa cho dù cao cấp ra sao thì cũng chẳng thể thoát ra được khỏi
phạm trù dục hỏa bởi vì Bất Tử Hỏa là từ Hiên Viên Đế Phượng Quyết mà
ra, Hiên Viên Đế Phượng Quyết lại là công pháp song tu hàng đầu thiên
hạ.
Bất Tử Hỏa thôn phệ trường sinh khí mà Quỳnh Hương đưa vào
người Vô Song không khó, vấn đề là trường sinh khí của Quỳnh Hương đưa
vào người Vô Song cực nhiều.
Quỳnh Hương là Tiên Thiên Âm Dương
Hoàn Mỹ Đạo Thể, nàng lại tu luyện trường sinh quyết của Trương Tam
Phong, trường sinh khí của nàng có thể nói là sinh sinh bất tức, liên
miên bất tuyệt, trừ khi nàng truyền trường sinh khí liên tục vài canh
giờ cho Vô Song thì mới bắt đầu cần nghỉ ngơi.
Quỳnh Hương không
rõ tình trạng của Vô Song hiện tại vì vậy cứ mặc sức đưa trường sinh khí của mình vào áp chế tình trạng tẩu hỏa nhập ma của Vô Song hơn nữa nàng thậm chí còn không thể phát hiện ra điểm kỳ dị của Vô Song hiện tại.
Về một mặt nào đó thì Quỳnh Hương cũng chỉ khá hơn Tiểu Long Nữ một chút,
tại cái thế giới này nàng còn rất nhiều thứ chưa được nhận biết, cả
Quỳnh Hương cùng Tiểu Long Nữ đều sống trong một cá lồng giam, có chăng
là lồng giam của Quỳnh Hương lớn hơn nhiều so với Tiểu Long Nữ mà thôi,
với cả hai nữ nhân thì cái gọi là nhân tình thế thái... vẫn tương đối xa lạ.
Vấn đề thứ hai, Quỳnh Hương có tu vi võ đạo cực cao nhưng mà sở ngộ võ học của nàng thật ra lại chỉ ở mức bình thường, bản thân
Quỳnh Hương thiếu rất nhiều tích lũy võ học, bản thân Quỳnh Hương có thể coi là phiên bản nâng cấp của Hư Trúc, tuyệt học vô số, khả năng thực
chiến siêu cường nhưng mà trải nghiệm cùng ngộ của nàng thì lại không
đủ, nàng không có đủ khả năng hiểu được tình trạng thực sự trong người
Vô Song.
Vấn đề cuối cùng, Quỳnh Hương hiểu biết về kinh mạch
không thua kém gì Vô Song nhưng nàng chẳng phải y sư mà cũng chẳng học
Cửu Âm Chân Kinh để hiểu toàn bộ về thể nội con người.
Giờ khắc này Quỳnh Hương thực sự đang đùa với lửa, đang liên tục cung cấp nhiên liệu... cho lửa cháy.
Giờ khắc này để tự bảo vệ bản thân, Vô Song cũng nhất định phải đùa với lửa, mặc ngọn lửa kia tung hoành.
Bất Tử Hỏa vốn chẳng phải vật phàm, Bất Tử Hỏa có thể đốt cả trường sinh
khí, coi trường sinh khí như đồ ăn thì phải hiểu nó kinh khủng như thế
nào hơn nữa ngọn lửa này vốn từ dục hỏa mà ra, từ dục hỏa mà luyện
thành.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết là song tu công pháp, là đệ nhất song tu công pháp trong thiên hạ, vấn đề chính là ở hai chữ song tu.
Song tu là âm dương hòa hợp, là người tình ta nguyện, song song tịnh tiến
chứ tuyệt đối không phải thải âm bổ dương hoặc thải dương bổ âm, tuyệt
không phải lợi mình hại người hoặc chỉ lợi một phía.
Vậy làm thế
nào để người tình ta nguyện?, cái này vốn là mặt tình cảm bất quá nếu cứ phải có tình cảm với nhau để có thể vận hành Hiên Viên Đế Phượng Quyết
thì cũng quá đánh giá thấp môn công pháp này, chưa kể dù có tình cảm với nhau nhưng muốn hòa hợp lại làm một cũng đâu phải vấn đề đơn giản.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết bá đạo ở chỗ có thể dẫn hai người hòa hợp với nhau hay nói cách khác Hiên Viên Đế Phượng Quyết có thể đẩy lên dục vọng của cả hai người rồi tự đưa hai chủ thể tiến vào trạng thái hòa hợp, đương
nhiên trong hai chủ thể phải có người luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết,
phải tu ra Bất Tử Hỏa.
Một bên Bất Tử Hỏa đang vượng, đang thoát
ra khỏi tầm khống chế của Vô Song, nó đương nhiên sẽ đốt lên dục hỏa của Vô Song, một bên nó... cũng bắt đầu đốt lên dục hỏa của Quỳnh Hương.
Dục hỏa từ đâu sinh ra?, nếu Vô Song còn thần trí, nếu Quỳnh Hương với Vô
Song là một cặp tình lữ thì đương nhiên là do Vô Song vận Hiên Viên Đế
Phượng Quyết rồi tự mình dẫn động Quỳnh Hương nhưng mà hiện tại thì
khác.
Dục hỏa của Quỳnh Hương được đốt lên... chính là bởi khí
trắng bốc lên trên người Vô Song, đây chính là dục hương của Bất Tử Hỏa.
Bất Tử Hỏa... vốn có linh, tuy chẳng có trí tuệ nhưng nó vẫn có bản năng của mình.
Bất Tử Hỏa sẽ thừa hiểu khi dục hỏa lan ra toàn thân mà không có gì phát
tiết thì sẽ ra sao, cái này cũng chẳng khác gì uống xuân dược rồi bị
khóa chân khóa tay cả, tuyệt đối thảm không thể tả.
Khi chủ nhân không đủ khả năng vận chuyển Hiên Viên Đế Phượng Quyết thì nó liền giúp chủ nhân một tay.
Quỳnh Hương hiện tại không biết cái gì đang chờ nàng, nàng vẫn cứ đưa trường
sinh khí vào người Vô Song hơn nữa đầu óc nàng còn rất hồn nhiên.
Nàng cảm thấy Vô Song mạnh hơn nàng vì vậy khi Vô Song tẩu hỏa nhập ma dĩ
nhiên cực kỳ khó khống chế, nàng lúc này chỉ biết đưa trường sinh khí
liên tục vào trong người Vô Song, dĩ nhiên nàng cũng tự tin vào bản thân mình, tự tin trường sinh khí của nàng có thể giúp Vô Song, quả thật nếu không phải là Vô Song tẩu hỏa nhập ma mà là ngừoi khác thì Quỳnh Hương
chắc chắn làm không sai.
Thời gian trôi qua, không khí trong phòng dần dần trở nên không đúng.
Hô hấp của Vô Song càng ngày càng nặng nề, ánh mắt của hắn dần dần chuyển
đỏ nhưng mà cả người thì không ngừng run lên, Vô Song lúc này dĩ nhiên
đang cố gắng dùng lý trí áp chế Bất Tử Hỏa, cố gắng dùng ý chí áp chế
dục hỏa tự thân.
Hắn tuyệt không muốn làm việc có lỗi với Quỳnh Hương lần thứ hai, tuyệt không muốn nhìn thấy cái ánh mắt ấy lần thứ hai.
Về phía bên kia, Quỳnh Hương triệt để mơ hồ, nàng hoàn toàn bị dục khí của Bất Tử Hỏa làm cho mơ hồ.
Linh hồn lực của Quỳnh Hương cực mạnh, nàng lại là cầm đạo đại cao thủ, so
với Vô Song chỉ sợ linh hồn của Quỳnh Hương còn mạnh hơn nhưng mà có một số thứ linh hồn lực chẳng thể giúp được.
Linh hồn lực ngăn được
tâm ma, ngăn được một số thủ đoạn đặc biệt nhưng ngăn thế nào nổi bản
năng sinh lý của con người?, cái này cũng như bách độc bất xâm nhưng
chẳng thể cản nổi dâm độc vậy.
Trong cái sự mơ hồ kia Quỳnh Hương lạc mất bản thân mình, càng tai hại là hai tay nàng vẫn áp vào lưng Vô
Song, nàng vẫn cứ mơ hồ truyền trường sinh khí cho hắn.
Cái gì đến cũng phải đến, dẫn hỏa thì tự thiêu.
Vô Song bình thường có lẽ thực sự áp chế được Bất Tử Hỏa nhưng mà hiện tại Vô Song bất thường, hiện tại Vô Song đúng là bị tẩu hỏa nhập ma hơn nữa một trong những biện pháp hóa giải tẩu hỏa nhập ma... lại là phát tiết.
Vô Song cực kỳ không ổn, hắn vẫn còn linh trí nhưng mà trước cả biển dục
hỏa đang tự đốt thân, Vô Song thừa hiểu mình cũng chẳng chịu đựng được
bao lâu.
Lúc này Vô Song hiểu... song tu thật ra là cách tốt
nhất, Hiên Viên Đế Phượng Quyết tuyệt không hại Quỳnh Hương lại có thể
giải trừ dục hỏa của Vô Song, có thể khiến hắn phát tiết toàn bộ tâm
tình xấu của mình ra ngoài, biện pháp này vốn có thể nói là lợi cả đôi
đường chỉ là khi Vô Song nghĩ đến ánh mắt kia, nghĩ đến ánh mắt của
Quỳnh Hương thì hắn tuyệt chẳng biết đối mặt ra sao.
Hai người càng kéo càng lâu, cứ như một cuộc thi sức bền vậy, đáng tiếc Vô Song là người thua.
Dục hỏa của hắn càng ngày càng vượng, lý trí của hắn đang bị thiêu đốt càng ngày càng nhiều.
Trong một khoảnh khắc cuối cùng, Vô Song dùng hết sức xoay người lại, trong
đầu Vô Song nghĩ đến ánh mắt của Quỳnh Hương, hắn hy vọng... nàng có thể ngăn hắn lại, có thể kéo lại một tia lý trí cho chính hắn nhưng Vô Song nào ngờ khi Vô Song quay lại... hắn thấy Quỳnh Hương cũng đang nhìn
mình.
Vì Vô Song đột ngột quay lại, hai tay Quỳnh Hương vốn áp
vào lưng giờ lại chuyển thành ngực hắn, tiếp theo từng ngón tay của nàng nhẹ bám vào vạt áo Vô Song, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào hắn,
trong mắt đầy mơ hồ nhưng sâu trong ánh mắt kia chính là lửa dục hỏa.
Vô Song cùng Quỳnh Hương hiện tại chẳng khác gì Đoàn Dự cùng Mộc Uyển
Thanh trong nguyên tác cả, có khác chỉ là Hiên Viên Đế Phượng Quyết
không phải là thứ dâm độc của Đoàn Diên Khánh có thể so được.
Hai người cách nhau một lớp mặt nạ, Vô Song không thể rõ dung mạo của Quỳnh Hương thậm chí dung mạo của Quỳnh Hương trong tiền kiếp của hắn cũng mơ mơ hồ hồ nhưng mà khi hắn nhìn con mắt kia, hắn muốn chiếm hữu nàng,
muốn chiếm lấy nàng, bằng mọi giá hắn nhất định phải có được nàng.
Không ai rõ đây là suy nghĩ của Vô Song tiền kiếp, Vô Song kiếp này, suy nghĩ của tâm ma hay là của dục vọng nhưng mà đây chính là tất cả những gì
còn có trong đầu Vô Song hiện tại.
Hai tay Vô Song có chút run
rẩy, hắn đưa đôi tay mình chạm vào mặt nạ của Quỳnh Hương, giờ khắc này
Quỳnh Hương cũng làm điều tương tự, từng ngón tay thon dài di chuyển
trên người Vô Song, từ vạt áo nhẹ kéo lên cổ hắn, đôi bàn tay của nàng
áp lên khuôn mặt hắn.
Quỳnh Hương hoàn toàn mơ hồ, nàng hoàn toàn chỉ làm theo bản năng, theo cái sự nguyên thủy nhất của con người.
Nàng nhích người về phía Vô Song, khuôn mặt nàng tiến gần vào hắn, càng ngày càng gần.
Giây phút này thời gian như đọng lại, giây phút này toàn bộ dục hỏa của Vô Song như tan biến.
Giây phút chiếc mặt nạ của Quỳnh Hương chạm vào mặt Vô Song... nàng muốn hôn hắn nhưng mà cô nàng ngốc này còn không nhận ra nàng vẫn cứ đang đeo
mặt nạ.
Cũng là giây phút này, lửa dục hỏa lại bùng lên, nó biến
mất như báo hiệu sự bình yên trước cơn bão, khi nó một lần nữa xuất hiện trước cái sự "ngốc" kia, Vô Song đã không còn nghĩ nhiều đến thế được
nữa rồi.
Hắn rốt cuộc đẩy ngã nàng, thân hình Vô Song áp lên
người Quỳnh Hương, hơi thở của hắn nóng tựa lửa mặt trời trong khi Quỳnh Hương lúc này lại như làn u hương thơm ngát, đóa quỳnh hoa còn chưa
trải sự đời.
Vô Song nằm đè lên người Quỳnh Hương, động tác này
rõ ràng làm nàng có chút không thích ứng, thân hình bên dưới nhẹ cựa
quậy nhưng nàng càng lay động thì Vô Song càng không thể khống chế tự
chân, cái duy nhất mà Vô Song có thể làm là giữ lấy một tia lý trí cuối
cùng.
Một tia lý trí cuối cùng để tháo tấm mặt nạ của Quỳnh Hương ra, để nhìn cái khuôn mặt kia.
Dưới dục hỏa khủng khiếp của Bất Tử Hỏa, chẳng biết vì sao khi tháo tấm mặt
nạ của nàng ra, cả Vô Song cùng Quỳnh Hương đều nhìn nhau, đều lặng đi
để rồi Vô Song dần dần đặt môi xuống.
Lửa dục... đốt lấy cả căn phòng nơi Bồng Lai.
Hiện tại... cái căn phòng này chính là cõi Bồng Lai.