Giây phút mà Trương Tam Phong tiến vào bên trong Hắc Địa, bản thân
Trương Quân Bảo không ngờ cũng có phản ứng, ánh mắt Trương Quân Bảo xuất hiện một tia kỳ dị căn bản không cách nào phát hiện ra, hắn quay đầu
lại nhìn về đằng sau lưng.
Trương Quân Bảo dừng lại thì Kim Hộ
Pháp cũng dừng lại, bản thân nàng từ đầu đến cuối vẫn để ý mọi hành động của Trương Quân Bảo, ít nhất nàng vẫn đang trong cái lối suy nghĩ ban
đầu, nàng căn bản không muốn làm hỏng kế hoạch của Trương chân nhân.
Kim Hộ Pháp dừng lại đương nhiên Vô Song cũng dừng lại, ánh mắt Vô Song lúc này cũng nhìn thấy sự bất thường của Trương Quân Bảo.
“Quân Bảo đại ca, có việc gì vậy?”.
Trương Quân Bảo cũng không biết có việc gì xảy ra, hắn chỉ có thể cảm thấy
trong ngực mình có một loại cảm xúc rất khó nói thành lời, một thứ cảm
giác hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Trương Quân Bảo
đặt một tay vào trong lồng ngực của mình, bên trong có một quyển sách
màu đen, nắm lấy quyển sách này trong tay ánh mắt Trương Quân Bảo cố
gắng trở nên bình tĩnh hơn, cố gắng ép những cảm xúc trong lòng lại.
Đây chính là thứ Giác Viễn đại sư muốn đưa cho Hoắc Thanh Đồng, đây là một quyển kinh phật.
Thở ra một hơi, nhớ đến nhiệm vụ của bản thân mình, Trương Quân Bảo liền quay đầu lại nhìn Vô Song.
“Không có gì, chúng ta đi thôi, không hiểu sao từ khi vào trong Cửu Đầu Xà ta luôn có loại cảm giác không đúng”.
Lời Trương Quân Bảo nói một ý nhưng Kim Hộ Pháp lại hiểu theo một ý khác,
sau câu nói này của Trương Quân Bảo ánh mắt của Kim Hộ Pháp rốt cuộc trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Thứ có thể khiến Trương chân nhân nói ra câu vừa rồi, tuyệt đối không hề đơn giản.
Cửu Đầu Xà mấy ngày hôm nay rất loạn, phi thường loạn.
Quỷ vương xuất thế, đi theo quỷ vương chính là lũ đầu trâu mặt ngựa kia,
toàn bộ Hắc Vệ đều đang trong tình trạng cảnh giới tối đa, chỉ có duy
nhất một việc mà Kim Hộ Pháp không hiểu, cho dù Cửu Đầu Xà loạn như vậy
nhưng không hề có một sinh vật nào bước ra khỏi mặt đất, không có một
sinh vật nào đi ra khỏi Cửu Đầu Xà hướng về phía hắc bình nguyên.
Người nói vô ý người nghe lại hữu tình, sau câu nói của Trương Quân Bảo đến
chính Kim Hộ Pháp cũng cảm thấy có gì đó không ổ ở dưới Cửu Đầu Xà này
chỉ là cái gì không ổn thì nàng cũng không có cách nào nói ra.
Trong ba người hiện nay mỗi người một tâm tư, mỗi người có một phần lo lắng
dẫn tới không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều rất nhiều.
........
Hắc Địa lúc này quả thật xuất hiện rất nhiều quái vật đi ra, số lượng thậm chí không khác gì vào tháng cô hồn.
Lượng quái vật ở trong Hắc Địa cũng giống như động vật sinh sản theo mùa vậy, nhiều nhất là tháng 7 sau đó theo sự diệt sát của Hắc Ma số lượng sẽ
dần dần ít lại cho đến khoảng mùa xuân năm sau thì gần như biến mất sạch không còn một mống.
Lúc này đã là đầu tháng 9, khoảng thời gian
này theo lẽ thường số quái vật tuy vẫn tương đối nhiều nhưng không thể
nào nhiều như lúc này, một đường Kim Hộ Pháp đi đã đánh chết gần trăm
con màu tím của Hắc Địa, đám quái vật này tuy không mạnh nhưng từ mật độ xuất hiện mà nói liền quá mức kinh khủng.
Đây là con đường mà
Hoắc Thanh Đồng đã đi đồng nghĩa với vị đại nhân kia cũng đã đi trên con đường này, một vị ngũ đế ‘vi hành’ trong Cửu Đầu Xà thì gần như nguyên
một con đường sẽ bị diệt sạch nhưng số lượng quái vật chui ra vẫn còn
nhiều như thế này quả thật không hề bình thường.
Tất nhiên việc
Kim Hộ Pháp nghĩ gì thì cả Vô Song cùng Trương Quân Bảo đều không quá để ý, hai người nào hiểu gì về Hắc Địa?, so với người như Kim Hộ Pháp căn
bản không khác gì trẻ con mới sinh so với người trưởng thành, bọn họ chỉ biết đi theo vị hộ pháp này mà thôi.
Trương Quân Bảo chỉ tập
trung vào nhiệm vụ sư phụ giao cho, hắn cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều nhưng Vô Song thì khác, có thể nói hiện nay Vô Song cũng đang tập trung không khác gì Kim Hộ Pháp là bao.
Vô Song hiện nay mang theo Dạ
Minh Châu soi đường, dù sao có ngũ tuyệt cao thủ mở đường thì căn bản
không cần che dấu sự tồn tại của chính mình, thậm chí Vô Song còn không
mặc thêm hắc giáp của bản thân mình.
Một đường đi thẳng ở xà lộ
số 4, Vô Song một mực chú ý đến vết bớt nơi cánh tay phải của mình, đán
tiếc cho dù hàng trăm quái vật màu tím ngã xuống dưới tay Kim Hộ Pháp,
Vô Song căn bản vãn không nhìn ra biến đổi của thứ này.
Đương
nhiên Vô Song cũng không gấp, hắn đã có nhận định từ trước, giống như
lần đầu làm nhiệm vụ trong Cửu Đầu Xà, nếu không phải màu đỏ chỉ sợ
không có cách nào làm vết bớt của hắn cảm thấy hứng thú.
Ba người tiếp tục dựa theo những dấu hiệu mà Hoắc Thanh Đồng để lại, một đường đi về phía trước thời gian dần dần trôi qua.
.......
Vô Song đương nhiên biết một việc, càng tiến sâu vào bên trong xà lộ của
Cửu Đầu Xà thì quái vật cấp cao càng dễ xuất hiện, hắn cũng không cần
phải quá gấp gáp với những quái vật màu đỏ kia, với tốc độ chém giết của Kim Hộ Pháp kiểu gì cũng có thể dụ được sinh vật khát máu kia xuất
hiện.
Vô Song quả nhiên cũng không nhầm, chẳng bao lâu sau trong
bóng tối đã xuất hiện những tiếng gầm gừ, dưới ánh sáng của Dạ Minh
Châu, sinh vật màu đỏ dần dần xuất hiện bất quá bọn chúng cũng rất khác
hôm đuổi giết Vô Song, lần này có khoảng 4 con hiện thân nhưng lại không con nào dám tiến lên, chỉ dàm gầm gừ từ đằng xa mà thôi, đây có lẽ là
bản năng của dã thú.
Nếu lúc trước chỉ một con đỏ xuất hiện đã có thể coi cả đám người Vô Song là miếng mồi ngon thì hiện nay cho dù cả 4 con đỏ cùng hiện thân đứng trước khí thế của Kim Hộ Pháp cũng trở nên
thành thật hơn rất nhiều.
Bọn chúng bị ánh sáng của Dạ Minh Châu
hấp dẫn đến đây lại thêm mùi máu tanh nồng bám trên hoàng kim bảo giáp
của Kim Hộ Pháp bất quá khi nhìn thấy thân ảnh kia, bọn chúng vẫn sợ,
vẫn không dám tiến lên.
Đương nhiên tiến lên hay không kết quả
vẫn không đổi, trước mặt bọn chúng không phải là Vô Song mà là cao thủ
cấp bậc ngũ tuyệt của nhân loại.
Kim Hộ Pháp bình thường lười
đụng vào mấy đầu súc sinh này bất quá hiện này thì khác, có Trương chân
nhân đang ở sau lưng mình, Kim Hộ Pháp quả thực không muốn đám tiểu tốt
kia làm vướn đường Trương chân nhân.
Bình thường cách chiến đáu
của Kim Hộ Pháp rất trực tiếp thậm chí còn trực tiếp hơn cả Vương lão,
đơn giản một quyền đánh ra như oanh kích lên cả thiên không, căn bản
không mang theo chút khí thế nào cứ thế từng quyền từng quyền đánh đến,
đây chính là sức mạnh tuyệt đối của cường giả.
Không cần chiêu thức cũng chẳng quản tốc độ, đơn giản mỗi cử động đều có thể nghiền nát đối thủ.
Lần này thì lại có chút khác biệt so với loại chiến đấu đơn giản kia, chỉ
thấy Kim Hộ Pháp khẽ liếc nhìn Vô Song, nàng không ngờ lại lên tiếng.
“Cầm Dạ Minh Châu cho chắc, nhìn cho kỹ, đây là cách chiến đấu của luyện thể cường giả”.
Câu nói này của Kim Hộ Pháp lập tức làm Vô Song chú ý, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy loại lời nói này.
Vô Song vốn tưởng luyện thể cường giả là lao vào dùng tay chân giải quyết
đối thủ, không hề hoa mỹ mà là thuần sức mạnh nhưng nghe Kim Hộ Pháp nói thì chẳng nhẽ luyện thể cường giả còn có dạng chiến đấu khác?.
Cái này đúng là Vô Song không biết, dù sao Vô Song gần như chưa bao giờ
được tiếp xúc với cường giả luyện thể, cho dù tiếp xúc cũng chưa bao giờ thấy cường giả luyện thể nghiêm túc chiến đấu.
Nếu là bình
thường Kim Hộ Pháp lười biểu diễn cho Vô Song xem dù sao chỉ là đám tiểu miêu tiểu cẩu nàng cần gì phải sử dụng dạng chiến đấu này?, tuy nhiên
lần này đi theo Vô Song còn có Trương chân nhân, trong mắt Kim Hộ Pháp
rõ ràng Trương chân nhân đang muốn rèn luyện cho Vô Song, nàng vẫn là
quyết định thay Trương chân nhân làm việc này thì hơn.
Chỉ thấy
hai bàn tay của Kim Hộ Pháp nắm lại, trên cơ thể xuất hiện một loại khí
tràng cực kỳ cường đại, cường đại đến mức làm Vô Song nghẹt thở.
Đây là ‘Giá Y’ của cường giả luyện thể.
Cường giả luyện thể đúng là rất mạnh nhưng cường giả luyện thể không thể
luyện ra ‘giá y’ thì căn bản chẳng thể so sánh nổi với cường giả luyện
khí, đây là điều chắc chắn.
Giá y cũng có nhiều loại, hiểu nôm na là một bộ áo ngoài của cường giả, giống với một bộ áo giáp vậy chỉ là
không ảnh hưởng đến tốc độ của cường giả mà thôi, cái khí tràng này
chính Vô Song cũng đã được nhìn thấy, lần đó Quách Tĩnh chính là dùng
thứ này bảo vệ cơ thể để quyết đấu cùng Viên Thừa Chí.
Tất nhiên
giá y không chỉ là một bộ giáp bảo vệ cơ thể nó còn tăng sức mạnh thân
thể của chủ nhân lên một mảng lớn, nếu cường giả luyện khí có thể làm
nội lực ly thể khiến mỗi chiêu mỗi thức mang theo sát thương phi thường
cường đại thì cường giả luyện thể lại có giá y.
Giá y nếu nhìn
bằng mắt sẽ thấy giống với hộ thể chân khí đồng thời cũng có thể hiểu
giá y là phiên bản nâng cấp hoàn hảo hơn bởi giá y còn mang theo lực
công kích siêu cường đại, loại lực công kích này chính là đi liền với
khí chất của chủ nhân nó.
Chỉ thấy sau lưng Kim Hộ Pháp xuất hiện một đôi cánh mờ mờ ảo ảo, để rồi cả Vô Song cùng Trương Quân Bảo đều có cảm giác đang đối mặt với hùng ưng sải cánh trên trời, mỗi cường giả
luyện thể khi bước vào cảnh giới tiên thiên đều sẽ có một bước biến đổi
này, đều dùng khí thế tự thân kết thành giá y của chính mình.
Mỗi giá y đều có công dụng khác nhau, cái này cũng không chỉ phụ thuộc vào
khí chất của chủ nhân mà còn dựa cả vào công pháp của chủ nhân.
Không ai biết công pháp của Kim Hộ Pháp là gì bất quá nàng quả thật rất giống một con hùng ưng trên bầu trời, mạnh mẽ đến mức trở thành cao ngạo,
khinh thường toàn bộ thiên hạ nhân gian, dưới đôi cánh của hùng ưng kia
có sinh vật nào không sợ?, có sinh vật nào không rét run.
Sau đó thân hình Kim Hộ Pháp động, giá y của nàng chính là dạng tăng cường tốc đô.
Vô Song cùng Trương Quân Bảo căn bản không kịp nhìn thấy gì, đã thấy bốn
con quái vật màu đỏ kia bị biến thành huyết vụ, dưới ưng trảo của Kim Hộ Pháp đến cả xương cũng không còn.
“Tông sư có thể luyện thành hộ thể chân khí, đại tông sư sẽ luyện thành hộ thể cương khí, về phần ngũ
tuyệt sẽ luyện thành giá y bất quá chỉ có cường giả ngũ tuyệt đi theo
con đường luyện thể mới có thể tạo ra giá y cho chính mình, giá y không
dùng nội lực để kích hoạt mà dùng nội lực “.
“Bản thân ngươi vốn
đi theo đường nội lực nhưng đã đến Hắc Địa này thì bắt buộc phải chuyển
hướng, ta không biết sau này đi ra ngoài ngươi có thể một lần nữa trùng
tu lại con đường tu luyện nội lực của bản thân hay không bất quá nếu
ngươi đã ở Hắc Địa thì hãy nhìn đây mà học tập, nhìn đây mà làm điểm mốc hướng tới”.
“Cường giả luyện thể không thể luyện thành giá y căn bản chỉ giống đám đầu trâu mặt ngựa trong Hắc Địa chỉ biết cậy sức, chỉ có luyện thành giá y mới có thể xưng là cường giả luyện thể hợp cách,
ngươi có hiểu không?”.
Giọng của Kim Hộ Pháp vang lên, từng thanh âm đều rơi vào tai Vô Song, không thể không nói bình thường nữ nhân này cực kỳ cao ngạo cùng lạnh lùng nhưng khi giảng dạy quả thực cực kỳ vào
tai, cực kỳ dễ hiểu.
Nàng hôm nay không có trách nhiệm phải dạy
cho Vô Song cách tạo ra giá y, thậm chí nàng có dậy thì Vô Song cũng
không cách nào học được bất quá nàng cho Vô Song nhìn thấy một con
đường, một con đường của cường giả luyện thể.
Vô Song có chút cảm kích nhìn Kim Hộ Pháp, bất kể thế nào hắn cũng thật lòng cảm ơn nàng.
“Đa tạ tiền bối dạy bảo”.
Kim Hộ Pháp cũng đối với Vô Song gật đầu, sau đó lại khẽ liếc Trương Quân
Bảo, lúc này không ngờ ánh mắt Trương Quân Bảo lái sáng rực tinh quang,
loại ánh sáng này làm Kim Hộ Pháp run lên nhè nhẹ.
Kim Hộ Pháp
từng nhìn thấy ánh mắt này của Trương chân nhân một lần, đây là ánh mắt
khi Trương chân nhân cảm thấy lý thú, bản thân Kim Hộ Pháp rốt cuộc thở
dài một hơi, ít nhất bài diễn thuyết của nàng khiến vị Trương chân nhân
cao cao tại thượng kia thấy hài lòng.
Kim Hộ Pháp nào biết Trương Quân Bảo không phải là Trương Tam Phong có điều đúng là Trương Quân Bảo cảm thấy cực kỳ hứng thú, đây không phải là hứng thú với mấy lời mà Kim Hộ Pháp nói, Trương Quân Bảo lớn lên bên cạnh cao thủ mạnh nhất phương
nam, bản thân Giác Viễn đại sư lại càng là một siêu cao thủ luyện thể
trong thiên hạ, cái gọi là giá y hắn đương nhiên sẽ nói qua với Trương
Quân Bảo.
Cái làm Trương Quân Bảo hứng thú chính là chiêu thức
của Kim Hộ Pháp, chiêu thức của Kim Hộ Pháp kết hợp với giá y tạo thành
một loại năng lực hủy diệt cực kỳ đáng sợ, cứ như cực hạn công kích kết
hợp với cực hạn tốc độ vậy, đây là lý do nàng có thể biên thân thể đám
quỷ đỏ kia thành một vũng máu không hơn không kém.
.........
Giải quyết xong đám cản đường trước mặt, đương nhiên Kim Hộ Pháp sẽ tiếp tục dẫn Vô Song cùng Trương Quân Bảo đi về phía trước tìm Hoắc Thanh Đồng,
cũng chính vì Kim Hộ Pháp là người dẫn đường nàng cũng không nhìn ra một việc.
Vô Song ngoại trừ bị rung động thật sâu với giá y mà Kim Hộ Pháp cho Vô Song xem hắn còn bị rung động thật sâu bởi một thứ khác.
Vết bớt của hắn, quả thực có phản ứng rồi.
Lúc trước Vô Song không nhìn ra nhưng bây giờ lại khác, Vô Song có thể cảm
nhận được một làn khí đen từ dưới cơ thể đám quỷ đỏ kia bốc lên sau đó
dần dần bay về hướng cánh tay phải của Vô Song, bết bớt trên tay hắn.... vậy mà lại thay đổi hình dạng, nó biến thành hình một cái miệng lớn,
tham lam cắn nuốt từng làn hắn khí kia.
Cái hình ảnh này thậm chí làm Vô Song suýt nữa làm rơi viên Dạ Minh Châu xuống đất...
Hắn không nhìn thấy hắc khí kia nhưng hắn có thể cảm nhận được khi đám hắc
khí xuyên qua da thịt mình, sau đó hắc khí từ cơ thể những sinh vật dưới lòng đất này như có sự sống, chúng sống ngay trên cánh tay phải của Vô
Song vậy.
Những hắc khí này cũng dần dần chuyển động, dần dần di
chuyển về phía vết bớt quái dị kia, sau đó rất nhanh bị vết bớt thôn
phệ, khi vết bớt bắt đầu thôn phệ liền cho Vô Song một cảm giác tê buốt
vô cùng, cảm giác này làm hai hàm răng Vô Song nghiến chặt lại.
Hắn cố gắng hết sức giữ vững tâm trí, hắn cố gắng hết sức không phát ra
thanh âm đồng thời Dạ Minh Châu cũng đổi về phía bên tay trái, hắn thật
sự sợ mình không cầm nổi viên Dạ Minh Châu này mà đi tiếp.
Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh này, thậm chí vết bớt của Vô Song như
có sinh mệnh vậy, sau khi nó ăn no nên làn khói đen thần bí kia lại bắt
đầu phân tán ra, tiếp tục biến thành hình ngọn lửa đen chạy dọc cách tay của Vô Song, so với ngọn lửa đen ban đầu thì ngọn lửa đen này rõ ràng
lớn hơn một chút.
Vô Song cũng không biết, giây phút ngọn lửa đen của hắn cử động, trong Hắc Địa lại có vài sinh vật không cách nào yên tĩnh.
.......
Trong cái Hắc Địa này lấy quỷ vương làm đầu, sau quỷ vương là lực lượng đầu
trâu mặt ngựa cấp dưới, nơi đây như một địa ngục trong truyền thuyết thu nhỏ lại vậy, nếu những quái vật màu tím coi là oan hồn, quái vật màu đỏ coi là quỷ binh, đầu trâu mặt ngựa trở thành tử thần dẫn hồn thì quỷ
vương sẽ là diêm vương.
Đây là một sự liên tưởng cực kỳ thú vị
đồng thời cũng có thể nói lên hoàn toàn tính chất phân chia của Hắc Địa
bất quá không phải ai cũng biết, Hắc Địa không chỉ có một mình quỷ
vương.
Quỷ vương rất mạnh đây là điều không ai bàn cãi nhưng sâu bên trong hắc địa còn có một thứ khác.
Phía dưới Cửu Đầu Xà, nơi tận cùng của hắc ám, nơi tận cùng của mỗi xà kia đều có một chiếc quan tài treo ngược.
Vô Song đang ở xà lộ số 4, lúc này ở cuối tiểu mê cung này cái cổ quan tài kia liền khẽ động.
Quan tài rất cổ xưa, nó toát lên một vẻ khí tức tang thương đến sợ, bên
ngoài quan tài không có xích sắt bao phủ mà là hàng loạt cổ văn tự màu
đen, thứ văn tự trên đời này căn bản không ai có thể hiểu nổi.
Chiếc quan tài này đã nằm đây không biết bao nhiêu năm tháng, xung quanh quan tài này có một cái cây màu đen, cái cây này đã khô quắt không biết bao
nhiêu năm nhưng có một nhánh cây vẫn còn màu xanh, một nhánh cây cắm
thẳng vào bên trong cổ quan tài đồng thời nhánh cây này tách ra một
nhánh nhỏ, trong nhánh nhỏ hiện ra một loại quả màu đỏ kỳ dị.
Giây phút mà vết bớt của Vô Song thôn phệ hắc khí, từng hàng từng hàng cổ
văn bắt đầu di chuyển cứ như xiềng xích bị tháo ra vậy để rồi lúc này
toàn bộ nơi tối tăm nhất của xà lộ số 4 bừng sáng, thứ ánh màu đỏ như
máu.
Không gian chỉ còn một màu đỏ, thứ trái cây kia cũng đang nhè nhẹ rung lên từng nhịp từng nhịp.
Rốt cuộc khi văn tự toàn bộ biến mất, cổ quan tài treo lơ lửng kia cũng mở
ra, ban đầu là một cánh tay khô quắt đưa ra, cánh tay này nắm lấy quả đỏ bên dưới rồi thu lại vào trong cổ quan tài.
Không ai biết bên
trong xảy ra việc gì nhưng rõ ràng cổ quan tài lại đang sáng lên, trong
cổ quan tài thậm chí có từng nhịp từng nhịp rung lên như tiếng tim đập
vậy.
Khi mà cánh cửa quan tài kia mở ra lần thứ hai, rốt cuộc
thân ảnh bên trong cũng chui ra ngoài, đây là một thân ảnh đã mục rữa,
trên người không còn lấy một miếng thịt nào, trên cơ thể xuất hiện vô số lỗ thủng nhưng hắn rõ ràng chưa có chết, ít nhất là lúc này.
Kẻ trong quan tài vậy mà chậm rãi tiến về phía trước, hai hốc mắt đen thui xuất hiện từng ngọn lửa chập chờn.
Đi được vài bước ngọn lửa kia càng trở nên sáng hơn, sau đó thậm chí ngọn
lửa tràn ra khỏi đôi mắt của hắn, đốt cháy toàn thân hắn.
Một tiếng gào rú điên loạn như loài quỷ cuồng hoan.
Tiếng thét thê lương như những oán hồn dưới địa ngục.
Hai âm thanh này cùng hợp lại trong một thân thể khiến toàn bộ không gian nơi đây như địa ngục tu la vậy.
Rốt cuộc khi ngọn lửa đỏ xâm chiếm toàn bộ thân thể hắn, hắn cũng lột xác.
Nếu lúc trước kẻ trong quan tài còn nhìn ra giống một con người thì hiện
nay đã không còn, hán đã có da có thịt chỉ là đôi chân của hắn trở nên
ngắn cũn, đôi tay lại dài quá khổ, sinh vật này dùng cả hai tay hai chân để di chuyển, khuôn mặt của nó bị chia làm bốn phần, ở giữa là miệng
còn xung quanh như những xúc tu bạch tuộc loại nhỏ vậy kết hợp với đôi
mắt đỏ rực lại càng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Phần lưng bắt đầu rách ra, bắt đầu xuất hiện từng hàng từng hàng văn tự màu đen
để rồi sau đó một đôi cánh xuyên phá da thịt của nó mà chui ra, đôi cánh như cánh dơi vậy.
Cả người sinh vật này thuần một màu đen nhưng khi đôi cánh xuất hiện lại như khoác lên cho nó một lớp giáp màu đỏ.
Nó khẽ vỗ cánh, dùng cả hai tay cùng hai chân lao thẳng về phía trước, nó
lúc này cảm thấy đói, chưa bao giờ đói hơn thế, trong ánh mắt ngập tràn
cuồng hoan cùng thị huyết.