Vô Song quả thực không ngờ rằng hắn lại có thể bại nhanh như vậy, dĩ
nhiên chỉ cần một đòn đã thua đối phương, một nắm đấm này thực sự rất
mạnh tuy nhiên đây không phải là lý do Vô Song bị thua.
Hắn khó
khăn đứng dậy, miệng trào ra máu tươi nhưng ở đây lúc này ngoại trừ
Vương Hạo ra cũng không còn ai cả, chỉ có một mình Vương Hạo đang đứng
đợi Vô Song ngồi dậy mà thôi.
Vương Hạo đứng đó nhìn Vô Song, tuy hắn không nói gì nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ kinh hãi thậm chí đưa
bàn tay của mình lên kiểm tra một chút.
Vương Hạo cực kỳ tự tin
với một quyền vừa rồi nhưng hắn quả thực không ngờ rằng Vô Song không bị đánh đến bất tỉnh thậm chí Vô Song còn có thể rất nhanh đứng dây, trên
hắc giáp ở tay của Vương Hạo còn xuất hiện một lớp hàn băng mỏng bám vào điều này càng khiến Vương Hạo càng thêm bất ngờ đối với Vô Song.
“Ngươi... thế nào rồi?, cần ta giúp đứng lên hay không?”.
Vô Song dùng một tay lau vết máu trên miệng, ánh mắt hắn không nhìn Vương
Hạo mà lại nhìn xung quanh khu vực này, ánh mắt càng ngày càng nhíu
chặt.
“Đây rốt cuộc là cái gì? “.
Vương Hạo nghe Vô Song
hỏi, hắn ban đầu ngỡ ngàng một chút bất quá rất nhanh liền hiểu ý của Vô Song, bản thân Vô Song thua không phải bởi vì Vương Hạo mạnh hơn Vô
Song mà hắn thua bởi ‘từ trường lực lượng ‘
Đối với câu hỏi của
Vô Song, một lần nữa khiến Vương Hạo lại phải đề cao Vô Song hơn nữa,
không phải ai lần đầu tiên đi đến Hắc Địa cũng nhận ra được bẫy của Hắc
Địa.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Vô Song ở trước mặt, nhìn ánh mắt kiên nghị của Vô Song đang nhìn chằm chằm vào mình, Vương Hạo rốt cuộc
mở miệng.
“Không một ai rõ vì sao cũng không một ai giải thích
được nhưng đây là Hắc Địa, bên trong Hắc Địa tồn tại một loại lực lượng
thần bí được chúng ta gọi là địa lực, bản thân địa lực của Hắc Địa cực
kỳ đáng sợ, khi ngươi di chuyển bình thường thì sẽ không có cảm giác quá mức rõ ràng nhưng khi ngươi di chuyển càng nhanh địa lực tác dụng lên
ngươi càng lớn “.
“Nếu ta không nhầm ngươi là cường giả thiên về
tốc độ đi?, vậy xin chia buồn với ngươi, nếu ngươi không tìm cách thay
đổi, không tìm cách thích nghi thì chỉ cần địa lực của Hắc Địa cũng sẽ
giết chết ngươi chứ không cần nói đến thứ khác”.
Nghe được câu trả lời của Vương Hạo, Vô Song thở ra một hơi rồi lại nhíu mày..
“Thứ khác... là thứ gì?”.
Đáng tiếc Vương Hạo chỉ lắc đầu, thân thể cùng với bộ hắc giáp nặng nề bước về phía Vô Song, hắn nhẹ vỗ vai Vô Song.
“Đi thôi, ta đi sắp xếp chỗ ở cho ngươi, sau đó dẫn ngươi đi đào khoáng”.
Đào khoáng không phải đào trong Hắc Địa, rất nhiều người tại Thiên Ý Thành
đều nghĩ muốn đào được hắc thiết thì phải tiến vào Hắc Địa bất quá thật
ra hắc thiết có rất nhiều trong các mỏ lộ thiên nằm trên Quỷ Khu, đây
cũng là nơi dành cho thường nhân.
Kim Hộ Pháp chính là muốn Vô Song tiến vào các mỏ lộ thiên, cùng những thường nhân không biết võ công kia bắt đầu đào hắc thiết.
Hắc Địa là nơi cực kỳ đáng sợ với người luyện võ nhưng đối với người thường mà nói lại không quá đáng sợ, chỉ là trọng lực ở đây lớn gấp 2 lần bình thường dẫn tới làm bất cứ việc gì cũng trở nên cực kỳ vất vả mà thôi.
Đã là thường nhân không có tư chất luyện võ thì cần gì quan tâm đến con
đường luyện võ bị cắt đứt, đã không có thì ngại gì mất đi?.
Cứ
như vậy, một tháng thời gian tiếp theo, phần lớn thời gian của Vô Song
chính là ở trong các mỏ khoáng lộ thiên, làm bạn với hắn không có võ
công chỉ có... hắc thiết.
........
Công việc ở Quỷ Khu
cực kỳ mệt mỏi, cái công việc này thậm chí làm Vô Song nhớ lại những
tháng ngày đứng trung bình tấn cùng Mục Nhân Thanh, mỗi ngày ở trong
những mỏ lộ thiên ở Quỷ Khu đào hắc thiệt đều làm Vô Song cảm thấy hai
tay mình run rẩy đến mức không còn sức lực.
Vô Song không rõ hắc
thiết dùng để làm gì nhưng thứ này nặng một cách kinh khủng, Vô Song là
người hiện đại hắn tất nhiên phải biết đạo lý 1kg bông sẽ bằng 1kg sắt
bất quá hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin về trọng lượng của một viên hắc
thiết.
Hắc thiết cỡ nhỏ thì chỉ nhỏ bằng bàn tay còn hắc thiết cỡ lớn có viên to gấp đôi đầu người, cho dù là viên hắc thiết cỡ nhỏ như
vậy cũng nặng đến 10 kg, về phần hắc thiết cỡ lớn lấy sức một người căn
bản nâng lên không nổi, cân nặng của nó chỉ sợ đạt đến 200 kg.
Ở
trong Quỷ Khu cũng chia rõ ràng trọng trách của mỗi người, nam nhân sẽ
vào mỏ đào khoáng về phần nữ nhân cùng trẻ em sẽ lo việc bếp núc trong
nhà, cố gắng hết sức để giúp đỡ nam nhân từ phía sau, cũng vì vậy mà
trong các mỏ lộ thiên căn bản rất ít khi thấy bóng dáng nữ nhân, bọn họ
chỉ đến vào lúc giữa trưa để đưa cơm cũng như chiều tối để đón những
người ‘công nhân’ đào mỏ trở về.
Một tháng ở tại Quỷ Khu đào mỏ
cũng làm Vô Song thân thuộc hơn với nơi này rất nhiều, hắn bắt đầu có
cái nhìn khác về Quỷ Khu cùng Thiên Ý Thành.
Lúc ban đầu sau khi
Viên Thừa Chí muốn Vô Song tiến vào Quỷ Khu bản thân Vô Song vốn nghĩ
Hắc Địa ẩn dấu thứ gì đó mà Viên Thừa Chí muốn hắn nhận được, dù sao ai
biết bên trong Quỷ Khu có động phủ của tiên nhân hay không? bất quá hiện tại cái suy nghĩ của Vô Song liền bị đánh vỡ hoàn toàn, Hắc Địa cùng
Quỷ Khu là nơi để Vô Song rèn luyện nghị lực cùng sức chịu đựng của
chính mình, căn bản không có cái gọi là truyền thừa.
Sau trận
chiến với Vương Hạo, bản thân Vô Song đã chấp nhận sự thực hiện tại hắn
không cách nào chiến đấu bình thường ở Hắc Địa, địa lực từ trường của
Hắc Địa quá mức mạnh mẽ vì vậy hắn mới cần đi vào Quỷ Khu đào khoáng để
tập thích ứng với địa lực kia, Vô Song mới chấp nhận trở thành công nhân đào khoáng của Quỷ Khu.
Lúc đầu là thế nhưng hiện tại Vô Song
bắt đầu có suy nghĩ khác, Quỷ Khu nơi này là thiên đường của võ giả, là
một thiên đường đặc biệt.
Võ giả hấp thụ thiên địa linh khí rồi
chuyển hóa thành nội công của bản thân, nội công càng thâm hậu thì thực
lực võ giả càng mạnh bất quá... bản thân võ giả chưa chắc đã cần đến nội công để trở nên mạnh mẽ, ngoại trừ luyện công trên đời còn có luyện
thể.
Hầu hết các mộn phải trên giang hồ đều lựa chọn luyện công
rất ít môn phái lấy luyện thể làm chủ đạo nhưng cũng không phải không
có, điển hình như Bắc Cương Kim Cương Tông, Bắc Cương Vạn An Tự, Bắc
Cương Mật Tông, Tây Vực Vô Địch Thiết Quyền Môn hay thậm chí là Trung
Nguyên Thiếu Lâm Tự đều là những môn phái luyện thể nổi tiếng trong
thiên hạ.
Không ai trong thiên hạ dám vỗ ngực nói rằng luyện công mạnh hơn luyện thể, đại thành Cửu Dương Chân Kinh liệu có tự tin đánh
bại đại thành Long Tượng Bàn Nhược Công?.
Hàng Long Thập Bát
Chưởng được gọi là thiên hạ đệ nhất chí dương chí cương chưởng pháp
nhưng có dám chắc đủ sức xuyên phá phòng ngự của Thiếu Lâm – Kim Chung
Tráo đại thành?.
Luyện thể cùng luyện công là hai trường phái
riêng biệt, không phân mạnh yếu tuy nhiên nếu xuy xét kỹ lưỡng thì đúng
là luyện thể khó mà so được với luyện công bởi luyện thể khó hơn luyện
công nhiều.
Luyện thể giống như đi từng bước từng bước về phía
trước, gian nan cùng nhẫn nại vô cùng thậm chí đau đớn về thân thể căn
bản không cách nào tránh khỏi, luyện thể căn bản không có đường tắt tất
cả đều từ tích lũy của bản thân.
Nếu nói tốc độ luyện công là một con rùa thì tốc độ luyện thể thậm chí là một con sên, chính vì vậy
trong giới võ lâm cao thủ luyện công vượt xa cao thủ luyện thể về số
lượng.
Bản thân Vô Song nếu tính ra hắn cũng là người đi theo
trường phái luyện công, hắn không đi theo luyện thể, luyện thể quá tốn
thời gian mà thứ này Vô Song căn bản không có tuy nhiên cái suy nghĩ này của Vô Song rốt cuộc bắt đầu bị lung lay khi đến Hắc Địa.
Một
tháng ở Quỷ Khu đã giúp Vô Song phát hiện ra, đám người trong thành phố
đá bên dưới căn bản đều là cao thủ luyện thể, bọn họ không đi theo con
đường luyện công đồng thời cũng nhờ địa lực từ trường cùng trọng lực đặc biệt của Quỷ Khu khiến những người này có thể tăng tốc độ rất lớn trên
phương diện luyện thể.
Vô Song cũng đã làm ra ước lượng đại khái, hắc thiết nặng 200 kg là thứ Vô Song không thể bê nổi trừ khi dùng tới
nội lực trong cơ thể nhưng tại Quỷ Khu này nếu không có thể lực cường
hãn mà chỉ dùng nội lực trèo chống thì tuyệt đối sẽ rất thảm, toàn bộ
nội lực của Vô Song bị sử dụng hết sạch trong vòng 1 tiếng đồng hồ.
Nội lực tiêu hao sạch trong vòng 1 tiếng nhưng muốn hồi phục lại nội lực
thì Vô Song phải mất đến 5 ngày còn nếu tiến vào Hắc Địa chân chính ở
phía dưới thì Vô Song căn bản không có cách nào hồi phục nội lực, Quỷ
Khu hoàn toàn là tử địa của cao thủ luyện công nhưng lại là phúc địa của cao thủ luyện thể.
Vô Song hiện nay chỉ có một việc khiến hắn
cảm thấy khó hiểu, bản thân Thiên Ý Thành hình như đang cố che dấu bí
mật về Quỷ Khu cùng Hắc Địa.
Ở trong chăn mới biết chăn có giận,
nếu không phải ở lại Quỷ Khu suốt 1 tháng để đào khoáng thì Vô Song cũng không nhận ra một điểm này.
Hắn từng cảm thấy Thiên Ý Thành quá
mức đặc biệt, tòa thành này ẩn dấu quá nhiều thứ, lúc này Vô Song càng
xác minh suy nghĩ của mình.
Hắc Địa được tạo nên vì cái gì?, vì
cái gì ở đây có một lực lượng lớn như vậy, rốt cuộc Thiên Ý Thành muốn
dùng lực lượng này làm gì?, muốn ngăn cản cái gì?.
Bản thân địa
thế của Thiên Ý Thành cũng làm nó không có kẻ thù, Vương Bản Sơn chắn
ngang sườn phía tây của trung nguyên, giáp với Thiên Ý Thành chỉ có Đại
Kim bất quá Kim quốc đã sớm bị diệt quốc, hiện nay đã được sát nhập vào
Mông Cổ.
Mông Cổ sau khi thu phục Kim quốc sau đó sát nhập vào
lãnh thổ của mình liền lập tức dồn trọng binh về hai mặt phía đông cùng
phía bắc cố gắng diệt nốt Khiết Đan cũng như từng bước ép sát Trung
Nguyên về phần diện tích của Kim quốc lúc trước cũng không có dấu hiệu
đại quân tập hợp mà kể cả cho dù có đại quân tập hợp thì đội quân nào đủ sức vượt qua Vương Bản Sơn tiến vào trung nguyên?, đây là một con đường hành quân không tồn tại.
Vương Bản Sơn nằm ngay sát Thiên Ưng
Sơn Mạch tạo thành một Vạn Lý Trường Thành thứ 2 của Trung Nguyên, một
cái Vạn Lý Trường Thành được tạo nên từ tự nhiên, một bức tường mà không đạo quân nào có thể vượt qua, về tình hay về lý Thiên Ý Thành chắc chắn không cần một lực lượng vệ binh đông và mạnh như Hắc Ma.
Thêm
một điểm nữa làm Vô Song nghi hoặc là người dân bên trong Thiên Ý Thành, lúc trước hắn từng nghĩ tại Thiên Ý Thành chủ yếu là dân bản địa đã
sinh sống ở đây từ rất lâu bất quá chỉ đến Quỷ Khu hắn mới biết hắn nhầm rồi, tại Quỷ Khu có rất ít người trung nguyên.
Những người sống ở Quỷ Khu cũng càng không phải là nhân vật mắc phải trọng tội như bên
ngoài đồn thổi, bọn họ là con dân Kim quốc, đây là người Kim. Quỷ Khu
thực chất là một khu di cư của người Kim chuyển đến sinh sống ở Vương
Bản Sơn, bọn họ xây những ngôi nhà trên vách núi đồng thời định cư ở
đây, trải qua năm tháng số lượng người sống ở Quỷ Khu càng ngày càng gia tăng thậm chí trở thành một loại quần thể đặc biệt ngay trong Thiên Ý
Thành.
Tại Vương Bản Sơn này giống với một nơi tập trung của hai dân tộc khác nhau, người trung nguyên cùng di dân của Kim quốc.
..........
Trong một tháng thời gian Vô Song ở Quỷ Khu đào khoáng thì Huyễn Hộ Pháp rốt cuộc cũng đặt chân lên Võ Đang Sơn.
Võ Đang Sơn là ngọn núi nằm ở trung tâm của toàn bộ trung nguyên thậm chí ẩn ẩn có một loại khí thế.... vô địch thiên hạ.
Võ Đang Sơn nằm ở giữa bốn ngọn núi lớn của trung nguyên bao gồm Nga Mi
Sơn, Quang Minh Đỉnh, Hoa Sơn cùng Chung Nam Sơn, tại võ lâm trung
nguyên hiện nay đúng là không có môn phái nào đạt được khí thế như Võ
Đang hiện nay.
Nếu Nam – Bắc Thiếu Lâm có thể một lần nữa tập hợp lại thì Thiếu Lâm Tự có thể so sánh với Võ Đang nhưng từ sự kiện Nam –
Bắc tranh đấu nổ ra bản thân Thiếu Lam tuy vẫn tự coi mình là cái nôi
của võ học nhưng thực tế bất kể là Nam Thiếu Lâm hay Bắc Thiếu Lâm đều
không phải đối thủ của Võ Đang.
Nếu phải nhận xét về Võ Đang hay
Thiếu Lâm thì phải dùng từ ‘đi sau mà đến trước’, bản thân Võ Đang có
lịch sử thua xa Thiếu Lâm Tự bất quá bọn họ có Trường Sinh Chân Nhân –
Trương Tam Phong.
Chỉ cần Trường Sinh Chân Nhân một ngày còn sống thì võ lâm một ngày còn lấy Võ Đang làm đầu.
Cho dù Thiếu Lâm Tự trên danh nghĩa có tới 2 vị ngũ đế cao thủ nhưng càng
là ngũ đế cao thủ thì càng phải biết Trường Sinh Chân Nhân đáng sợ.
Nếu không phải Trường Sinh Chân Nhân trường kỳ ở trong Trường Sinh Điện 10
năm không ra ngoài một bước chỉ sợ khí diễm của Võ Đang lúc này đủ sức
nuốt lấy cả trung nguyên, đây là sự đáng sợ của Võ Đang, tất nhiên
Trường Sinh Chân Nhân có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một người, bản thân Võ Đang ngoài vị thần nhân này ra còn có... thế hệ tiếp theo.
Thế
nhân đều nói Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong một đời thu 3
người đệ tử lần lượt là Trương Thiên, Trương Địa cùng Trường Nhân được
hiệu xưng là Thiên – Địa – Nhân tam thánh bất quá không ai biết Trường
Sinh Chân Nhân còn thu thêm một đệ tử nữa.
Đệ tử thứ tư của Trường Sinh Chân Nhân cũng lấy họ của sư phụ, hắn họ Trương tên một chữ Y.
Trương Y chính là Huyễn hộ pháp của Thiên Ý Thành đồng thời cũng là ngũ tuyệt
cao thủ thứ 4 của Võ Đang bất quá Trương Y là một nhân vật đặc biệt.
Hắn tồn tại một cách mơ mơ hồ hồ, thế nhân căn bản không ai rõ sự tồn tại
của hắn thậm chí kể cả khi gặp người này cũng sẽ lập tức quên đi.
Trường Sinh Chân Nhân là thiên hạ đệ nhất cao thủ, ông ta đồng thời cũng là
thiên hạ đệ nhất lão sư bởi mỗi học trờ của ông ta lại có một con đường
khác nhau, đi theo một loại ‘đạo’ khác nhau.
Trương Thiên bản
thân dựa vào Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong mà chọn ra đạo của
mình, đạo của ông ta đi theo một chữ thiên, thuận theo thiên ý, rời bỏ
nhân gian náo nhiệt tiến vào trường kỳ bế quan cảm ngộ, mở ra trạng thái thiên nhân hợp nhất, chỉ cần có cơ hội Trương Thiên liền đủ sức trở
thành ngũ đế.
Trương Địa lại thích tu kiếm, dựa theo nguyên lý
xung khắc nhưng lại hợp nhất của âm dương bên trong thái cực, lại mượn
Trường Sinh Quyết của Trương Tam Phong mà mở ra đạo của chính mình, đạo
của Trương Đại chính là sinh – tử.
Trương Nhân không cách nào
toàn bộ buông tay bỏ qua tất cả như Trương Thiên cũng không đi theo con
đường quá mức sinh tử quá mức đáng sợ của Trương Địa, ông ta chính là
mượn sự hòa hợp của thái cực mở ra đạo của mình, đạo của Trương Nhân gắn với một chữ ‘nhân’, Trương Nhân bản thân thường xuyên hòa với dân gian, tham ngộ nhân tình thế thái.
Trương Y cũng giống như vậy, hắn
dựa vào ngộ tĩnh kinh người của mình lại tham ngộ thái cực đồ của sư phụ mà quyết định chọn ra đạo của mình, đạo của Trương Y chính là quên.
Trương Y bản thân chính là đệ tử mà Trương Tam Phong coi trọng nhất, bởi đạo
của Trương Y cùng Trương Tam Phong giống hệt nhau, trong các đệ tử của
mình chỉ có Trương Y là đi gần nhất với con đường của Trương Tam Phong.
Bản thân Trương Y trường kỳ ở trong Thiên Ý Thành lại thêm công pháp đặc
dị, thế gian gần như không ai nhớ Trương Y tồn tại, hắn gần như biến mất khỏi thế giới này.
Ngày hôm nay trên Võ Đang Sơn, Trương Y một
lần nữa lại hiện ra trước mắt thế gian, Trương Y đã biến mất từ lâu
không ngờ lại xuất hiện trong cấm địa của Võ Đang – Trường Sinh Điện.
Trường Sinh Điện là nơi Trường Sinh Chân Nhân trường kỳ bế quan, đã có 10 năm
Trương Tam Phong chưa rời khỏi Trường Sinh Điện của mình, nếu không phải uy danh của Trương Tam Phong quá lớn, nếu không phải Võ Đang quá mạnh
mẽ chỉ sợ không ít cao thủ đã muốn tiến vào Trường Sinh Điện kiểm chứng
xem liệu Trường Sinh Chân Nhân còn sống hay không.
Trương Y một
thân áo tro, thân hình đứng lặng hồi lâu tại Trường Sinh Điện, trước mặt hắn lúc này có một cỗ quan tài màu bạch ngọc đặt ở trung tâm, Trương Y
cũng không lên tiếng, không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ đơn giản là cung kính đứng đó, ánh mắt hắn lúc này chỉ có quan tài ở trên cao kia.
Quan tài này được gọi là Trường Sinh Quan.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, bên trong quan tài có một giọng nói vang lên,
giọng nói cực kỳ già nua thậm chí bên trong còn chứa đầy tử khí, nếu chỉ mới nghe liền chắc chắn liên tưởng đến một lão nhân gần đất xa trời,
thiên hạ này tuyệt đối không có ai liên tưởng được chủ nhân của giọng
nói này lại là đại danh đỉnh đỉnh Trương Tam Phong.
“Y nhi, sao ngươi hôm nay lại đến nơi này?, không phải vi sư đã nói ngươi yên tâm ở lại Thiên Ý Thành sao?”.
Trương Y từ từ bỏ khăn trùm đầu ra, bản thân Trương Y cũng không quá già nua
tí nhất là từ dung mạo mà xem, hắn năm nay không quá 40 tuổi, tất nhiên
tuổi thật của người này có trời mới biết.
Nghe được âm thanh của
sư phụ, cả người Trương Y run lên, người bên ngoài có lẽ không biết,
Trường Sinh Chân Nhân bị thương nặng thế nào.
Nếu không có Trường SInh Điện phong tỏa long mạch của cả Võ Đang Sơn, nếu không phải có
Trường Sinh Quan, nếu không phải có Trường Sinh Quyết, nếu không phải
Trương Tam Phong là Tiên Thiên Bách Mệnh Thể có lẽ Trương Tam Phong đã
sớm rời khỏi nhân thế.
Rất nhiều từ ‘nếu như’ đi kèm cùng vị
thiên hạ đệ nhất cao thủ này đủ để nói lên tình trạng của Trương Tam
Phong hiện nay xấu như thế nào, rất khó tưởng tượng thiên hạ này có cái
gì khiến Trương Tam Phong trọng thương đến mức này.
Cũng chính vì tình trạng hiện nay của Trương Tam Phong mà Trương Thiên mới phải bế tử quản đột phá ngũ đế cảnh giới, hơn lúc nào hết Võ Đang hiện nay cần một ngũ đế cấp bậc cao thủ.
“Sư phụ, đệ tử ở Thiên Ý Thành, gặp một người không có mệnh cách”.
Trương Y nói rất chậm nhưng giọng nói của hắn lại run rẩy không thôi thậm chí toàn người Trương Y cũng run lên.
Câu nói này của Trương Y làm Trương Tam Phong bên trong Trường Sinh Quan trầm mặc một chút, sau đó mới lên tiếng.
“Y nhi? chẳng nhẽ ngươi luyện Vô Tự Thiên Thư đến mức quên cả việc này?,
Vô Tự Thiên Thư ảnh hưởng đến người khác nhưng đối với ngươi không ảnh
hưởng quá lớn mới đúng “.
“Vi sư biết ngươi lo lắng cho vi sư,
tâm ý của ngươi vi sư hiểu nhưng người không có mệnh cách trên đời này
chỉ có cô bé Đông Phương đó mà thôi, chỉ là cô bé đó cứu không nổi vi
sư, ngươi cũng đừng làm khó cô bé, tình trạng hiện nay của vi sư như thế nào vi sư đương nhiên biết, vi sư chỉ cần chưa muốn chết thì ta vẫn là
Trường Sinh Chân Nhân “.
Trương Y nghe Trương Tam Phong nói xong lập tức quỳ xuống, vái một vái thật dài.
“Sư phụ, Y nhi không có hồ đồ, tại Thiên Ý Thành bản thân đồ nhi cũng đã
nhìn thấy Đông Phương Bạch, cũng đã nhìn thấy Đông Phương cô nương,
nhưng tại Vương Bản Sơn đồ nhi quả thật nhìn thấy một đứa bé không có
mệnh cách, đồ nhi dám lấy mạng ra đảm bảo đứa bé này chắc chắn không
phải Đông Phương cô nương “.
“ Đứa bé này thật sự không có mệnh
cách, cho dù đồ nhi có nhầm lẫn thì Cơ nha đầu cũng sẽ không nhầm, nha
đầu đó không nhìn được mệnh cách của đưa bé kia”.
“Ngoại trừ Đông Phương cô nương ra, trên đời này vẫn còn một đứa bé khác, không có mệnh cách”
Lời nói của Trương Y đối với Trương Tam Phong như tiếng sét đánh giữa trời
quang, từ bên trong Trường Sinh Quan xuất hiện một luồng khí trắng mang
theo kinh người sinh mệnh lực, sau đó Trường Sinh Quan mở ra.
Bên trong không phải là một lão nhân già nua, người xuất hiện là một nam
nhân cực kỳ trẻ tuổi lại càng không có phong phạm của một đời tổ sư.
Người này rất trẻ, tuổi tác có lẽ cũng chưa đến 20, mái tóc đen nhánh, sống
lưng thẳng tắp, ánh mắt như những vì tinh tú giữa trời, ánh mắt như có
thể xuyên thẳng qua hư không.
Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong xuất quan rồi.
“Y nhi, ngươi nói lại một lần nữa, ngươi gặp một đứa bé trai không có mệnh cách chứ không phải là bé gái không có mệnh cách?, không phải là nha
đầu Đông Phương kia?”.
Trương Y lần này trực tiếp hạ sát đầu xuống đất, giọng nói cực kỳ chắc chắn.
“Trương Y dám dùng mạng để thề, dám lấy đạo của bản thân ra thề, đứa bé trai kia... chắc chắn không có mệnh cách”.
Trương Tam Phong chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay để ra sau lưng cũng không biết đang nghĩ gì, thời gian như chậm lại, theo từng cử động của ông ta như
khiến thế gian này cũng ngừng chuyển động.
Trương Tam Phong rốt cuộc bước ra khỏi Trường Sinh Quan.
“Thật sự thú vị, vi sư lâu không ra ngoài cũng có vài cái bằng hữu muốn gặp
mặt một chút, ngươi cùng ta đến Thiên Ý Thành thôi ”.