Vô Song cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi hắn mở mắt ra không gian xung quanh vẫn thuần một màu tối đen.
Thân hình Vô Song dựa vào tường, hắn lúc này đang ở trong Hắc Ngục.
Đây là lần đầu tiên của cả 2 kiếp người, Vô Song trải nghiệm cảm giác ngồi tù.
Hai tay hai chân của hắn đều bị xiềng xích lại, trong cái hắc ngục không có ánh sáng này Vô Song lần đầu tiên có cảm giác tự giễu.
Bạch Y Dạ làm rất đúng, tuyệt đối không có cái gì sai lầm, hắn thậm chí không gây sức ép với Vô Song, không tra tấn Vô Song, không làm bất cứ thứ gì
tương tự đây chính là sức mạnh của luật pháp.
Bất cứ nơi nào đều
có luật và Thiên Ý Thành cũng sẽ có luật lệ của riêng mình, Vô Song phạm luật liền sẽ phải chịu phạt, Vô Song căn bản không có tư cách trách cứ
Bạch Y Dạ.
Không biết sau này thế nào nhưng hiện nay trong mắt Vô Song thì chấp pháp đội của Thiên Ý Thành xử lý không tệ.
Cái tệ ở đây là Vô Song bắt đầu cảm thấy không thích hợp, cực kỳ không thích hợp.
Dưới tác động của lực lượng mặt trái mà Quỳ Hoa Bảo Điển mang lại cộng với
rượu, Vô Song có rất nhiều việc nghĩ không ra, chỉ có lúc này khi có
thời gian hồi tưởng lại, Vô Song mới cảm thấy không thích hợp.
Thứ nhất là Thượng Quan Thần, kẻ này đào đâu ra 3 vạn cống hiến?, ít nhất 3 vạn cống hiến cũng là vài năm tích góp của tông sư cao thủ, loại cao
thủ như Thượng Quan Thần có 3 vạn cống hiến là việc có thể hiểu được
nhưng bảo Thượng Quan Thần một lần lấy ra 3 vạn cống hiến giao cho Bạch Y Dạ thì Vô Song không tin.
Nhìn vào vẻ mặt của Thượng Quan Thần, Vô Song lại nhớ đến chính mình.
Vô Song không có cha mẹ nhưng hắn cũng trải qua những thám năm học sinh
rồi sau đó đến những ngày bắt đầu kiếm những đồng tiền đầu tiên.
Đồng tiền được cho và đồng tiền kiếm được nó rất khác nhau, đặc biệt là đồng tiền do mình nỗ lực mà giành lấy.
Nếu coi điểm cống hiến của Thiên Ý Thành như đồng tiền thì Vô Song có thể
chắc chắn, đồng tiền mà Thượng Quan Thần mang đi giao nộp cho Bạch Y Dạ
là đồng tiền ‘được cho’ chứ không phải là đồng tiền hắn kiếm
Công sức vài năm tích góp sao có thể nhẹ nhàng đến thế?, sao có thể không có chút cảm giác nào?, Thượng Quan Thần diễn rất tốt nhưng cái vẻ mặt của
hắn khi giao nộp điểm cống hiến cho Bạch Y Dạ đã tố cáo hắn.
Không có bất cứ ai bỏ những đồng tiền mồ hôi xương máu mà chỉ cười gằn nhìn
chằm chằm vào Vô Song, biểu cảm của Thượng Quan Thần tuyệt không thích
hợp.
Thứ hai là lời Bạch Y Dạ nói, hắn nói ‘Vương trưởng lão muốn 3 vạn cống hiến’.
Hai người gặp nhau lúc nào? để mà thông báo cái tin này?.
Bản thân đám người chấp pháp đường rõ ràng đã xuất hiện từ sớm nếu không
cũng khó mà bày trận hình như vậy, đã không xuất hiện ngăn cản Vô Song
cùng Thượng Quan Thần chứng tỏ bản thân Bạch Y Dạ cũng không đứng về
phía Vô Song thậm chí hắn bị gọi đến phụ cân Hồng Tước Lâu có lẽ chỉ để
đợi Vô Song cùng Thượng Quan Thần giải quyết nhau xong.
Về phần
Vương trưởng lão lại càng không cần nói, nếu Vương trưởng lão không biết việc tại Hồng Tước Lâu thì làm gì có câu nói của Bạch Y Dạ?. Nếu Vương
trưởng lão đã biết việc tại Hồng Tước Lâu thì Vô Song căn bản không tin
vị trưởng lão này không ngăn cản Vô Song cùng Thượng Quan Thần, trong
việc này không có quỷ, Vô Song không tin.
Nghĩ đến việc này, Vô Song chỉ khẽ nhếch miệng.
Vẫn câu nói cũ, nước đến đất ngăn binh đến tướng đỡ, nếu chỉ là thiếu cống hiến bản thân Vô Song nghĩ hắn sẽ không quá lo lắng.
Vô Song trên người có 1 quyển Triền Ti Bát Trảo của Thiên Lương, thêm vào
hơn 5000 điểm của hắn cộng lại có lẽ cũng kiếm được hơn vạn cống hiến,
về phần gần 2 vạn còn lại cũng không phải là không thể kiếm nổi.
Đừng quên Vô Song quen biết với Tương Vân cùng Đường Tiếu Tâm, Tiếu Tâm thì
Vô Song không muốn nhờ cô bé này bất quá Tương Vân thì khác, bản thân
Thanh Tuyền với Vô Song là người một nhà, mượn cống hiến của Tương Vân
cũng không có gì đáng xấu hổ về phần cống hiến trả lại cho nàng cũng
không quá khó, trong vòng 1 năm bản thân Vô Song cũng có thể trả đủ.
Cái làm Vô Song lo lắng là, Phi Yến cùng Vi Hoa ra sao?, đám người Hồ Phỉ khi nghe tin Vô Song bị bắt có làm loạn lên không?.
Không phải là lo cho bản thân mình mà là lo cho người khác.
Bản thân Vô Song tuy ở trong hắc ngục nhưng hiện nay vẫn được coi là an toàn.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cánh cửa hắc ngục không ngờ chậm rãi mở ra, sau
đó Vô Song nhìn thấy một thân ảnh bước vào, nàng không ngờ là Hoắc Thanh Đồng.
Vẫn một thân hắc y, trên tay cầm một cây đèn cầy chiếu sáng, sau lưng nàng vẫn là một khoảng không tối đen như mực.
Vô Song từng nghĩ đến rất nhiều trường hợp, hắn từng muốn đoán xem ai là
người đầu tiên tiến vào nơi này nhưng hắn tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ
đến Hoắc Thanh Đồng cả.
Nhìn nàng một thân hắc giáp, Vô Song nhẹ mỉm cười.
“Hoắc cô nương, ta thật sự không ngờ cô lại xuất hiện ở đây đấy”.
Hoắc Thanh Đồng chiếu chiếc đèn về phía Vô Song, sau đó nàng quan sát hắn từ đầu đến cuối tiếp theo mới chậm rãi mở miệng.
“Nữ nhân đi cùng ngươi và cô bé kia hiện nay rất an toàn, có ta chăm sóc sẽ không ai đụng đến bọn họ “.
Câu nói của Hoắc Thanh Đồng làm Vô Song phải ngửa đầu lên nhìn nàng tiếp theo cực kỳ chân thành cúi đầu.
“Hoắc cô nương, cảm ơn ngươi”.
Đối với Hoắc Thanh Đồng, Vô Song không có ác cảm nhưng cũng không có thiện
cảm dù sao bất cứ lần nào nàng xuất hiện cũng trong vị trí đối thủ của
Vô Song, từ việc ngăn cản Cổ Đại Ngưu đến việc đi cùng Thượng Quan Thần.
Vô Song quả thực không ngờ khi hắn ngồi trong hắc ngục này thì Hoắc Thanh Đồng lại là người đứng ra bảo vệ Phi Yến cùng Vi Hoa.
Hoắc Thanh Đồng đối với lời cảm ơn của Vô Song, nàng cũng không nói gì, một tay đưa ra vuốt mái tóc dài óng mượt.
“Ta họ Hoắc, tên Thanh Đồng. Sau này cũng không cần gọi ta là Hoắc cô nương, gọi ta đội trưởng là được “.
“Sau này, mạng của ngươi cho ta mượn đi”.
Hoắc Thanh Đồng nói gì, Vô Song căn bản không hiểu, hắn nhìn nàng như nhìn vật thể lạ, nữ nhân này rốt cuộc đang nói gì?.
Tiếp theo chỉ thấy Hoắc Thanh Đồng quay đầu đi, nàng rời đi nhưng cánh cửa ngục tối dĩ nhiên không có đóng lại.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Vô Song, có một thân ảnh thản nhiên tiến vào, người này cũng cầm trong tay một cây đèn cầy.
Người này một thân áo xanh, mặt nạ vô diện che mặt nhưng trên mặt nạ đó có
hình kim xà cực kỳ đáng chú ý, mái tóc đen búi cao trên đỉnh đầu, ánh
mắt mang theo một loại thần thái khó nói nên lời, quan trọng nhất Vô
Song không xa lạ gì với người này.
Trên thân người này chính là Kim Xà Kiếm, Vô Song sao có thể không nhận ra trước mặt hắn chính là Xà Vương?.
Ánh mắt Vô Song mở lớn ra nhìn người này, hắn lập tức cúi đầu.
“Viên tiền bối...”.
Đáng tiếc không để Vô Song nói xong, hắn đã bị khí thế của Viên Thừa Chí khóa cứng.Viên Thừa Chí ngồi xuống, đặt cây đèn cầy giữa hai người, ánh mắt nhìn kỹ Vô Song từ trên xuống dưới, sau đó khẽ gật đầu.
“Hơn hai tháng trước, ngươi chỉ có thể giết chết siêu nhất lưu cao thủ, hai
tháng sau vậy mà có thể chém giết tông sư cường giả, võ lực của ngươi
càng ngày càng tiến bộ, đại ca trên trời có thiêng biết nhi tử của hắn
đạt đến trình độ này cũng có thể ngậm cười nơi chín suối”.
“Ta đã gặp qua Cơ, những việc ngươi làm trong Tu La Thí Luyện thực sự rất tốt, cho dù ta không thấy toàn bộ nhưng cũng có thể thấy được đại khái, cho
dù là ta đặt mình vào trường hợp đó cũng không cách nào làm được như
ngươi chỉ là ngươi từ đầu đến cuối thiếu đi một thứ”.
“Trên đời
có 2 kẻ người lãnh đạo, kẻ đầu tiên được gọi là anh hùng, anh hùng trong mắt thiên hạ là người dẫn đầu thuộc hạ của mình, là người anh dung
thiện chiến, là người có thể vì những người bên dưới gánh cả bầu trời,
đây là anh hùng”.
“Loại người lãnh đạo thứ 2 gọi là kiêu hùng,
kiêu hùng không vì thuộc hạ gánh cả bầu trời, kiêu hùng liền khiến người khác vì hắn gánh lấy trách nhiệm này, đây là kiêu hùng”.
“Khác
biệt lớn nhất của hai loại người này chính là việc, anh hùng thì chết
sớm, kiêu hùng lại có thể sống thọ. Anh hùng được hưởng hết tiếng thơm
của thiên hạ còn kiêu hùng nếu không thể đi đến một bước cuối cùng, có
lẽ chỉ còn là tiểu nhân. Anh hùng là mục tiêu để kẻ khác ám toán còn
kiêu hùng lại là kẻ ám toán người khác”.
“Ta hay bất cứ ai trên
đời này cũng không có quyền chọn con đường cho ngươi, anh hùng cũng được mà kiêu hùng cũng thế, ta vốn không muốn xuất hiện ở đây thuyết giáo
ngươi bất quá lần này ta không thể không xuất hiện chỉ bởi ngươi quá ấu
trĩ”.
“ Năm đó phụ thân ngươi Lệ Thương Thiên cũng là đại ca của
ta có nói, cuộc đời mỗi người là một hành trình dài đi tìm kho báu, chỉ
khi nắm được 4 báu vật của đời người mới có thể đủ vốn liếng bắt đầu,
bắt đầu chinh phục mụ tiêu của đời người, chấp niệm của đời người. Hôm
nay ta thay phụ thân ngươi dạy ngươi về 4 báu vật đời người”.
“Báu vật thứ nhất gọi là ‘thứ gì đó cũ’. Cuộc đời luôn có hai mặt, bất cứ
việc gì cũng tồn tại hai mặt, để nhận biết được hai mặt này cần phải có
thứ cũ kỹ này, thực lực cường đại cộng thêm chiến thắng có thể chui rèn
chiến ý, có thể tăng cường tự tin của một người nhưng cũng chính vì thế
lại mài đi sự cẩn thận của một người, lằn ranh giữa tự tin cùng tự kiêu
vốn chỉ là một sợi chỉ mỏng”.
“Thế gian này chưa bao giờ là màu
hồng, lại càng không có cái gọi là màu xám, đứng giữa trắng và đen liền
là xám?, đây chính là sự hão huyền. Trên đời này chỉ có trắng cùng đen
chỉ là con người không phải lúc nào cũng trắng, cũng không phải lúc nào
cũng đen mà thôi, khi người ta phải lựa chọn liền sẽ là màu xám, khi
chọn xong thì hoặc là trắng, hoặc là đen, sẽ không có màu thứ hai. Đời
người cũng vậy chỉ có trắng cùng đen, ẩn trong ánh sáng vẫn luôn có bóng tối, trong bóng tối lại luôn có ánh sáng, ngươi không có cách nào và
cũng không thể nào một đời bất bại”.
“Ngươi hiểu lần này ngươi sai lầm ở đâu?”.
Khi Viên Thừa Chí nhìn Vô Song, ánh mắt của hắn không giống một tiền bối
cao nhân, ánh mắt của hắn lúc này trong suốt đồng thời bình tĩnh đến lạ, hắn nhìn Vô Song như nhìn một người cùng thế hệ, một người bạn vậy.
Đối với Viên Thừa Chí lúc này, Vô Song vừa có cảm kích, lại vừa bội phục,
đây chính là tiền bối đi trước, đây là một mặt khác của Xà Vương.
“Vãn bối biết, lần này tiến vào hắc ngục là ta bị người khác ám toán, từ vừa mới bắt đầu tiến vào Thiên Ý Thành vãn bối đã trở thành tâm điểm của sự chú ý nhưng nếu phải chọn ra kẻ đủ quyền lực làm một việc này, đủ để
khiến một trưởng lão vì hắn xuất thủ, đủ để móc nối cùng chấp pháp đội,
người này chỉ có thể đến từ Thành Tây”.
“Chỉ là vãn bối cảm thấy
nếu được chọn lại, vãn bối vẫn sẽ đi theo con đường này, ít nhất từ khi
bước vào Thiên Ý Thành, vãn bối đã muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, có lẽ... có lẽ vãn bối hiện nay chọn đi theo chủ nghĩa anh hùng mà tiền bối nói đi”.
Nói xong câu này, Vô Song thở dài, hắn không thích
làm anh hùng bởi như Viên Thừa Chí nói, anh hùng thường chết sớm nhưng
lần này hắn đúng là trở thành anh hùng, trở thành người vì người khác
gánh vác trọng trách.
Đáp lại một câu nói của Vô Song, Viên Thừa Chí chỉ lạnh lùng lên tiếng.
“Sai, mười phần sai”.
“Ngươi không hợp cách, ngươi nên nói nếu được làm lại, ngươi sẽ làm tốt hơn
chứ không phải là nói ngươi sẽ vẫn làm như vậy, ta đã nói anh hùng cùng
kiêu hùng không quan trọng, tiểu nhân đi đến cuối cùng sẽ là kiêu hùng
còn anh hùng? chỉ cần anh hùng đi đến cuối cùng, cũng sẽ trở thành kiêu
hùng”.
“ Thứ gì đó cũ trong miệng cha ngươi gọi là nhận thức,
nhận thức chỉ đến từ những việc mà ngươi trải qua, từ những thông tin mà ngươi nhận được vì vậy nó cũ. Ngươi thiếu chính là nhận thức, ngươi
tiến vào Thiên Ý Thành thì ngươi phải biết Thiên Ý Thành có luật lệ của
Thiên Ý Thành, chính vì có luật lệ nên bất cứ kẻ nào muốn chơi xấu
ngươi, muốn xử lý ngươi cũng sẽ nhắm vào luật lệ “.
“Kẻ nắm rõ
nhất luật lệ của thế giới này liền là kẻ sống lâu nhất hoặc ít nhất là
kẻ có cuộc sống dễ chịu nhất, nếu ta thay vào vị trí của ngươi, khi tiến vào Thiên Ý Thành ta chắc chắn làm tốt hơn ngươi”.
“Đầu tiên,
khi mà ngươi đã quyết định che cho toàn bộ những tân sinh năm nay đến
Thiên Ý Thành cùng ngươi thì ngươi phải hiểu rằng ngươi không đủ lực che chắn cho bọn họ, chỉ là một cái Thượng Quan Thần mà thôi cũng đã khiến
ngươi chật vật vô cùng, một cái ô đến cả che mưa che gió cho mình còn
làm không nổi, lấy sức đâu che cho người khác?. Nếu ta là ngươi, ta sẽ
đi tìm một cái ô lớn hơn nữa”.
“Bất cứ khi làm việc gì, cũng cần
một chỗ dựa, con người có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng nhưng không
có ai đi đến thành công mà trong tay không có gì, với thiên phú cùng ngộ tĩnh của ngươi, chỉ cần tiếp tục ở lại Cùng Kỳ Điện vài ngày đến khi
trưởng lão của Thiên Ý Thành đến thu đệ tử thì tuyệt đối không có việc
xảy ra ở Hồng Tước Lâu”.
“Con người cũng giống như loài chim vậy, chưa đủ lông đủ cánh thì phải cần chỗ trú, phải cần chỗ che chở, chỉ có khi lông cánh đã đủ, hùng ưng mới bay lượn trên bầu trời “.
..........
Vô Song chỉ im lặng nghe Viên Thừa Chí giảng dạy, hắn cảm thấy Xà Vương
đang muốn dạy hắn, cách để tồn tại trong thế giới này, thậm chí là muốn
dạy Vô Song, cách để trở thành một kẻ đứng đầu hợp cách.
Từ trước đến nay Vô Song chỉ độc thân một mình nhưng ở Thiên Ý Thành thì khác,
hắn không có một mình, hắn có tổ đội đầu tiên của chính mình, hắn có
đồng đội đầu tiên của chính mình.
Hắn có lẽ sai rồi, ít nhất trên đời này có những việc sức một người làm không nổi, Vô Song quá cứng,
hắn như một thanh kiếm chỉ có cương mà không có nhu, so với những thượng vị giả những kẻ quyền cao chức trọng trên thế giới này, Vô Song còn kém nhiều lắm.
“Tiền bối, người rất hiểu phụ thân ta?”.
Viên
Thừa Chí nghe Vô Song hỏi vậy, lần đầu tiên bật cười, tiếng cười của hắn rất lớn nhưng ẩn ẩn trong tiếng cười lại có một cỗ bi thương.
“Xin lỗi, thật sự là ta nói nhảm quá nhiều, ta vốn đến đây chỉ muốn dạy bảo
ngươi một chút, dạy ngươi làm thế nào bắt đầu con đường của thượng vị
giả bất quá ta lại nói quá lan man rồi”.
“Ngươi có lẽ không biết, khi gặp ngươi, khi nói chuyện với ngươi lại làm ta nhớ tới phụ thân
ngươi, đại ca... là một kẻ thích dùng miệng lưỡi giảng nghĩa khí, phụ
thân ngươi là đại ca của ta, hắn là người Tây Vực bất quá lại yêu thích
lịch sử quân sự của trung nguyên chúng ta, hắn yêu thích một tác phẩm
gọi là Tam Quốc Chí”.
“Năm đó đại ca nói chúng ta kết bái huynh
đệ, hắn còn cố tình cùng chúng ta kết nghĩa bên trong vườn đào, hắn thật sự... rất thích vẽ chuyện. Năm đó hắn là đại ca, ta là tam đệ, năm đó
hắn cũng ở trước mặt ta thuyết giáo nguyên một tràng đạo lý”.
Vô
Song lại tiếp tục im lặng, lần này hắn thật sự không muốn xen vào dòng
cảm xúc của Viên Thừa Chí, hắn chỉ có một thắc mắc, nếu phụ thân hắn là
đại ca, Viên Thừa Chí là tam đệ vậy nhị đệ là ai?. Đáng tiếc khi Viên
Thừa Chí không nói, không ai trong thiên hạ này biết người đứng thứ 2
trong 3 người là ai.
Tiếp theo chỉ thấy Viên Thừa Chí ngửa cổ lên, ánh mắt hơi hơi nhắm lại.
“Đã miên man liền miên man một lần cuối đi, phụ thân ngươi từng nói với ta, hắn cần đi tìm 4 báu vật, 4 báu vật đại diện cho hành trang của đời
người, hắn rốt cuộc cũng đã tìm thấy, hắn rốt cuộc đã có một cuộc đời
vàng son, trở thành Thiên Vương của toàn bộ tây vực, đáng tiếc đại ca
vẫn không đi hết con đường của mình được “.
“Hôm nay, ta thay mặt đại ca ta cũng là phụ thân ngươi, đến giao cho ngươi tấm bản đồ kho
báu, bản đồ về 4 báu vật của đời người”.
“Bốn báu vật của đời người bao gồm Thứ Gì Đó Cũ – Thứ Gì Đó Mới – Thứ Gì Đó Vay Mượn cùng Thứ Gì Đó Màu Xanh”.
“Thứ Gì Đó Cũ chính là nhận thức, như ta đã nói, thứ này bất cứ ai cũng có
thể có được nhưng có đủ hay không lại là việc khác, ngày hôm nay ngươi
nhận bài học đầu tiên của nhận thức, vì vậy ta sẽ tặng ngươi báu vật đầu tiên”.
Viên Thừa Chí nói xong, từ trong ngực áo lấy ra một vật,
vậy này... căn bản không phải là bất cứ báu vật gì, đây là một miếng gỗ
chỉ lớn bằng bàn tay, một miếng gỗ với lớp sơn màu xanh.
“Không
liên quan người khác nghĩ thế nào, chỉ cần ngươi thấy quý thì nó sẽ quý, chỉ cần ngươi coi nó là báu vật, thì đây sẽ là báu vật”.
“Đây là một mẩu gỗ, lấy trên biển hiệu của Hồng Tước Lâu, giữ lấy nó cho bài
học đầu tiên của ngươi, cũng là báu vật đầu tiên của ngươi”.
“Báu vật đầu tiên, ta thay mặt phụ thân ngươi giao phó cho ngươi, ta... thúc thúc cũng thật sự hy vọng ngươi có thể tìm được 3 báu vật còn lại, báu
vật của chính ngươi, khi đó ngươi có thể đi trên con đường của riêng
mình rồi, khi đó có lẽ cũng là lúc ngươi trưởng thành”.
Vô Song trong ánh mắt không có thất vọng chỉ có bình tĩnh.
Hắn đưa bàn tay ra cung kính nhận lấy báu vật này, bài học đầu tiên khi đặt chân đến Thiên Ý Thành, hắn nhớ kỹ.