Đêm ngày thứ 4 cũng không có việc gì xảy ra, thậm chí suốt đến sáng ngày thứ 5 cũng không có việc gì xảy ra, tất cả đều an bình vô cùng.
An bình lúc này không giống cái cảm giác an bình trước cơn bão như ngày thứ 3, đây là cảm giác an toàn mà thực lực mang lại.
Có 9 đội ngũ sát thủ của Thiên Ý Thành, trừ đi đội ngũ của Tương Vân thì
Vô Song đã giết sạch đến 6 đội ngũ, giết một mạch 24 sát thủ của Thiên Ý Thành trong đó có đến 12 sát thủ tông sư cấp, lúc này chỉ cần có kẻ dám đến, có sát thủ của Thiên Ý Thành dám lại gần ngọn núi này, hắn liền
dám giết.
Tất nhiên sáng ngày thứ 5 đám người Vô Song cũng không
có cách nào tiếp tục ở lại nơi đây, bọn họ phải di chuyển về phía Thiên Ý Thành.
Cả đội 12 người bắt đầu chia binh hai đường, đầu tiên liền là đám người Đường Vô Lệ, Hồ Phỉ cùng Phong Nhất Trận.
Bản thân đội ngũ này hầu hết là bị thương, vết thương vẫn không có cách nào bình phục, người mạnh nhất hiện nay chỉ là Phong Nhất Trận vì vậy cái
đội ngũ này sẽ xuất phát sau.
Đội ngũ thứ hai sẽ xuất phát trước, đây là đội ngũ của Vô Song cùng đám người Tương Vân.
Vô Song sở dĩ lựa chọn đi đầu thật ra là vì muốn rảnh tay xử lý đám sát
thủ của Thiên Ý Thành, nếu trên đường hắn đi đến Thiên Ý Thành gặp bất
cứ sát thủ nào cản đường hắn liền không ngần ngại tiễn đối phương một
đoạn, bằng vào thực lực của Vô Song thì trong một phạm vi rộng rất khó
có ai thoát được khỏi tầm mắt của hắn.
Một lý do nữa là vì Vô
Song muốn thật sự đưa Tương Vân về Thiên Ý Thành, sau đó mới yên tâm
quay về đón đám người Phong Nhất Trận.
Mặc dù Vô Song biết chắc
chắn rằng sẽ không có ai tấn công Tương Vân nhưng hắn không muốn hai chữ ‘vạn nhất’ xảy ra, hắn cũng không biết liệu có kẻ điên nào đột nhiên
lao đến tấn công Tương Vân hay không vì vậy hắn vẫn là quyết định đưa
nàng trở về.
Một nhóm 5 người Vô Song đi thẳng về phía trước có
điều 3 tên siêu nhất lưu cao thủ lại cách Vô Song cùng Tương Vân một
đoạn, gần như cả ba người này muốn tạo không gian riêng cho Vô Song cùng Tương Vân vậy.
Tất nhiên còn có một lý do quan trọng không kém, bọn họ có chút sợ Vô Song.
Đêm hôm đó khi đám người này nhìn thấy Vô Song, căn bản không chịu nổi một
ánh mắt của hắn. Ngày hôm đó Vô Song sát khí kinh người kết hợp với mái
tóc trắng kia dưới ánh trăng càng trở nên kinh động nhân tâm.
Tất nhiên cái đêm hôm đó còn chẳng là gì so với những hình ảnh tiếp theo.
Đám người bọn họ xuất thân từ Thiên Ý Thành đương nhiên biết đội ngũ Cự Môn mạnh mẽ như thế nào tuy nhiên khi chứng kiến Vô Song mắt không chớp tim không loạn cắt cổ Cự Môn cùng Thiên Tướng đều làm bọn họ không rét mà
run.
Sau khi biết Vô Song còn một mình giết chết Thiên Lương cùng Thiên Phủ thì ba người này triệt để không dám có bất cứ ý kiến gì với
Vô Song thậm chí với Vô Song cung kính có thừa.
Bọn họ rốt cuộc
cũng hiểu lý do tại sao tiểu thư của mình đến cả Đường Quan Nam cũng
không bán mặt mũi vậy mà lại đặc biệt thân cận với ‘đứa bé’ tóc trắng
kia. Vô Song cho những người này một cảm giác đáng sợ vô cùng, loại
thiên tài như Vô Song bọn họ không cách nào so sánh.
Cho đến sáng hôm say, ba người này vốn chịu trách nhiệm bảo vệ Tương Vân, Tương Vân
có thể ngủ nhưng bọn họ thì không, chính vì vậy bọn họ thấy Vô Song trở
về, thấy Vô Song quay lại hang động lấy đi túi vải của mình ra ngoài.
Tất nhiên lấy đồ mà thôi cũng sẽ không có gì đặc biệt, đặc biệt chỉ là sát
khí trên người Vô Song cùng những vật hắn mang theo khi quay lại.
Nếu đêm hôm trước sát khí của Vô Song chỉ làm cho ba người cảm giác sợ hãi
thì khi nhìn thấy Vô Song toàn thân nhuốm máu quay lại, cả ba người liền biến thành chết lặng.
Giết người sẽ sinh ra sát khí, khi sát khí bắt đầu ngưng thực sẽ trở thành lệ khí.
Vô Song một lần đi ra ngoài giết liền một mạch 20 cao thủ Thiên Ý Thành
trong đó có đến 8 tông sư cao thủ, khi đó một ánh mắt của Vô Song trực
tiếp làm 3 cái siêu nhất lưu cao thủ kia cảm thấy khó thở vô cùng lại
thêm đống lệnh bài màu đỏ Vô Song mang về.
Vô Song khi rời đi hắn có 4 tấm huyết lệnh nhưng khi Vô Song quay về, con số này trở thành 24.
Trong thời gian một bữa ăn sáng, không biết Vô Song dùng thủ đoạn gì có thể
giết chết 20 vị cường giả đến từ Thiên Ý Thành, lệ khí của hắn sao mà
kinh người, trong mắt 3 tên siêu nhất lưu cao thủ kia cứ như Vô Song
muốn giết bọn họ chỉ là một cái phất tay vậy, sao có thể không kinh, sao có thể không sợ?.
Chính vì vậy bọn họ trực tiếp lựa chọn cách xa Vô Song một đoạn thì vẫn tốt hơn.
.........
Vì bản thân Vô Song còn phải quay lại vách núi bảo hộ đội ngũ của Phong
Nhất Trận cùng Cổ Đại Ngưu vì vậy hắn cùng Tương Vân đi có chút nhanh.
Cũng không biết có phải 2 đội ngũ còn lại của Thiên Ý Thành gặp may hay
không, bọn họ ngay từ đêm hôm qua đã rời khỏi rừng rậm bắt đầu tập trung ở trước cửa Thiên Ý Thành, điều này cũng giúp đám bọn họ thoát được một kiếp.
Tất nhiên có thể sống sót hay không còn phải xem đám người kia có mắt hay không.
Chẳng mất bao lâu Vô Song rốt cuộc đi đến bìa rừng, tất nhiên hắn cũng không
lựa chọn tiến lên tiếp, bởi hắn đã nhìn thấy Thiên Ý Thành.
Thiên Ý Thành... nhìn gần tuyệt đối vượt xa lúc quan sát trên đỉnh Vương Bản Sơn.
Thiên Ý Thành khiến Vô Song liên tưởng đến bộ phim Attacks On TiTan của kiếp
trước, tường thành cao đến mức vô lý, chí ít cũng phải 20m, tường thành
cỡ này trừ khi đại tông sư cao thủ có kinh người khinh công mới có tư
cách vượt qua, loại tường thành đến mức chim trên trời muốn bay qua cũng không nổi.
Tiếp theo là tấm cửa đại môn, cửa đại môn khổng lồ vô cùng được làm hoàn toàn từ hai tấm sắt màu đỏ, Vô Song cũng không biết
phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể mở được hai cái cửa đó ra, nhìn
như một ngọn núi màu đỏ chắn trước Thiên Ý Thành vậy.
Tất nhiên cái đáng chú ý nhất chính là Thiên Ý Lâu.
Thiên Ý Lâu đại diện cho Thiên Ý, đã đại diện cho Thiên Ý liền phải chạm đến tận trời.
Câu nói này có phần hơi quá tuy nhiên nhìn Thiên Ý Lâu không khác gì so với khách sạn cao tầng của kiếp trước, độ cao chỉ sợ vượt quá 35 m. Trong
cái thời đại vũ khí lạnh này mà nói, Thiên Ý Lâu hay thậm chí toàn bộ
Thiên Ý Thành đều là một công trình kinh người.
Vô Song chưa đi đến hoàng cung Đại Thanh bao giờ nhưng trong mắt hắn hoàng cung Đại Thanh cùng lắm cũng chỉ thế này.
Rất khó để tưởng tượng, rốt cuộc có công trình nào trong thiên hạ có thể so sánh được với Thiên Ý Thành về độ hùng vĩ hay không, Vô Song lại càng
thêm khó tưởng tượng, Thiên Ý Thành... bản thân quá mức khổng lồ, vậy
Thiên Ý Thành đào đâu ra tiền để xây dựng công trình này?.
Vô
Song có thể coi là người của hậu thế, bản thân Vô Song suy nghĩ tương
đối khác người, thay vì cảm thán nơi đây đẹp đẽ bao nhiêu hắn liền nghĩ
đến nơi đây dùng bao nhiêu bạc để xây lên.
Vô Song đã đi qua
Tương Dương Thành, cũng đã ở Nga Mi Sơn, hắn biết bất kể là Tương Dương
Thành hay Nga Mi Phái đều thua xa Thiên Ý Thành về mức độ ‘hoành tráng’.
Nga Mi Sơn thì cũng thôi đi bất quá đến cả Tương Dương Thành trọng đia
phương bắc của Đại Thanh cũng so không nổi với Thiên Ý Thành nằm tít tận trong Vương Bản Sơn thì có chút không đúng.
Thiên Ý Thành có
lẽ... không đơn giản chỉ là một môn phái, không đơn giản chỉ là một thế
lực bình thường, ẩn sau cái vẻ khổng lồ kia của tòa thành này rốt cuộc
là bí mật gì?.
Trong mắt Vô Song dần dần hiện ra một tia hứng thú.
.........
Như đã nói, trước Thiên Ý Thành lúc này có một vùng khoảng trống nơi đây được dùng vạch đỏ để nhận biết, là vùng an toàn.
Tiếp theo ngay trước vùng an toàn có 2 đội ngũ cùng xuất hiện, đây chính là 2 đội ngũ cuối cùng bên trong Thiên Ý Thành phái ra lần này.
Trước mặt Vô Song là 4 tông sư cao thủ cùng 4 siêu nhất lưu cao thủ, cái đội
hình này trong mắt Vô Song trở nên tương đối buồn cười, tất nhiên hắn sẽ không lựa chọn ra tay vội.
Trong bìa rừng, Vô Song chỉ nhẹ vỗ vai Tương Vân, Tương Vân liền hiểu ý khẽ gật đầu với hắn.
“Phong ca ca, Tương Vân trở về Thiên Ý Thành trước, ta liền đợi ngươi ở bên trong nha, ngươi nhất định phải sớm sớm quay lại”.
Tương Vân nói xong còn không quên đưa lên một ngón út, làm dấu hiệu ngoắc ngoắc cực kỳ dễ thương.
Vô Song bật cười, khẽ xoa đầu cô bé này sau đó cũng ngoắc tay với nàng.
“Ừ, ca ca hứa”.
Mặt trời dần lên cao, Vô Song ánh mắt liếc về Thiên Ý Thành một lần nữa rồi chậm rãi quay đầu rời đi.
Nơi đây là phạm vi Thiên Ý Thành, bản thân Tương Vân đã kể với Vô Song một
vài việc, sau lưng Tương Vân chính là Thiên Ý Thành đại trưởng lão.
Vị đại trưởng lão này là ai, Vô Song không biết hắn chỉ biết thân là đại
trưởng lão của Thiên Ý Thành sao có thể để Tương Vân bị hại ngay trước
cửa Thiên Ý Thành?, vì vậy hắn chỉ đưa nàng đi hết đoạn đường này mà
thôi.
.........
Thời gian dần trôi, mặt trời lên càng
ngày càng cao, dưới cái nắng gắt của thời tiết phương nam, thời gian đến khi kết thúc thí luyện càng ngày cũng càng gần.
Phía trên tường
thành của Vương Bản Sơn lúc này có 9 người xuất hiện, tất cả 9 người này đều ngồi ghế lớn có ô che phía trên lại có hai cái nữ nhân ở đằng sau
lặng lẽ vì ‘chủ nhân’ quạt gió.
Đám người này bao gồm 7 vị trưởng lão của Thiên Ý Thành cùng 2 người Khách Quang Tiên – Thôi Trình Tú.
Về phần ‘Nhân’ trưởng lão cùng Cơ trưởng lão chắc chắn sẽ không có mặt, dù sao hai người này mỗi người còn có một công việc riêng.
Đám
người này là những người chịu trách nhiệm trực tiếp về công việc thường
ngày ở Thiên Ý Thành, vì vậy ngày hôm nay nhất định phải có mặt.
Tất nhiên hai người muốn đến nhất là Thôi Trình Tú cùng Khách Quang Tiên,
vẻ mặt cả hai hiện nay căn bản không vui vẻ gì chỉ là Thôi Trình Tú giỏi che dấu cảm xúc của mình hơn Khách Quang Tiên mà thôi mặt dù bản thân
hắn cũng nghi hoặc vô cùng.
Hắn đã tốn rất rất nhiều công sức để
khiến 16 tông sư cảnh cao thủ tiến vào Tu La Thí Luyện vậy mà đến ngày
cuối cùng mới có 1 đội ngũ tông sư quay lại đồng thời từ dấu hiệu mà
trên mặt đám người kia lộ ra, Thôi Trình Tú cũng biết nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Câu hỏi của hắn là.... 3 đội ngũ sát thủ khác đang ở
đâu?, vì cái gì đám sát thủ của hắn giải quyết 1 tiểu tử nhất lưu cao
thủ cũng không xong?, đây là việc Thôi Trình Tú không cách nào tin tưởng nổi.
Khách Quang Tiên là một cái võ phu, hắn sẽ không cách nào
dấu cảm xúc của bản thân như Thôi Trình Tú, lúc này bất cứ vị trưởng lão nào của Thiên Ý Thành đều có thể cảm nhận được Khách Quang Tiên mặt đầy nộ khí, thậm chí là sát khí.
Khách Quang Tiên cũng là đại tông
sư cường giả nhưng trong mắt rất nhiều người ở đây Khách Quang Tiên căn
bản không thể đặt lên bàn cân với đám bọn họ bất quá hắn lại có chỗ dựa
là triều đình dẫn tới rất nhiều trưởng lão của Thiên Ý Thành cho dù
không vừa mắt cũng không có cách nào.
Chỉ tính riêng việt Khách
Quang Tiên phái đến 16 tông sư cường giả tham ra trò chơi vốn chỉ thuộc
về nhất lưu cao thủ đã được tính là siêu cấp phá luật bất quá cũng nhờ
vào chỗ dựa của hắn mà nhiều người chấp nhận nhắm một con mắt mở một con mắt.
Tất nhiên bất cứ việc gì cũng phải có giới hạn, đây là điều mà Thôi Trình Tú cực kỳ lo lắng.
Khách Quang Tiền cùng Thôi Trình Tú bản thân ở Thiên Ý Thành vẫn chưa hề có
nhân mạch, hai người cũng chỉ vừa mới đặt chân đến Thiên Ý Thành mà
thôi, nhiệm vụ chính của bọn họ là đào tạo thuộc hạ cho Đông Xưởng đồng
thời giúp Ngụy Trung Hiền đặt một chân vào miếng bánh phương nam đầy trù phú, lúc này Thôi Trình Tú vốn muốn điệu thấp mà làm việc, có trách
cũng chỉ trách cái chết quá bất ngờ của Sử Văn Tiến khiến Thôi Trình Tú
không kịp trở tay mà thôi.
Thôi Trình Tú trong lúc này có một loại dự cảm không lành, hắn cảm giác việc ngày hôm nay tuyệt đối không bình thường.
Nếu kẻ giết Sử Văn Tiến mà chết đương nhiên là việc tốt, căn bản không có
việc gì xảy ra nhưng nếu kẻ giết Sử Văn Tiến còn sống, không biết Khách
Quang Tiên sẽ làm gì?.
Thôi Trình Tú ánh mắt hơi hơi ái ngại nhìn người đồng đội này của mình, hắn thật sự sợ Khách Quang Tiên không giữ
được lý trí, tính cách này của Khách Quang Tiên, Thôi Trình Tú cũng
không xa lạ gì.
...........
Mặt trời càng ngày càng lên cao, không khí càng ngày càng nắng gắt.
Khoảng thời gian này đã rất gần khoảng cách Tu La Thí Luyện đóng lại, càng gần thời gian thí luyện năm nay đóng lại thì lại càng có nhiều ánh mắt nghi hoặc.
Từ sáng đến giờ, ngoại trừ đội ngũ của Tương Vân trở về ra vậy mà không còn đội ngũ nào quay lại?, đây rốt cuộc là cái gì xảy ra?.
Ngày hôm đó xuất quân có tới 16 tông sư cao thủ, bằng vào đoàn người này căn bản không có khả năng đến bây giờ vẫn không có trở về, cho dù tất cả
siêu nhất lưu cao thủ chết hết cũng không ai quá mức để ý nhưng hiện nay có đến 12 tông sư cường giả chưa trở về lại là một khái niệm hoàn toàn
khác.
Ngay cả trong mắt những vị trưởng lão ngồi đây cũng có suy
nghĩ này, trong mắt bọn họ thì ngoại trừ khi Cơ tự mình ra tay giải
quyết đám tông sư cao thủ kia thì mới dẫn được tình cảnh như hiện nay.
Tất nhiên đám bọn họ là trưởng lão, bọn họ sẽ hiểu cách làm người của Cơ,
bản thân Cơ không phải là người không biết nhìn xa, không biết tính
toán, nàng kể cả có chen một chân vào thì cũng không đến mức làm triệt
để như vậy chứ?, loại cách làm này căn bản không hợp với Cơ.
Thời gian từng giây từng phút đi qua trong ánh mắt chờ đợi, lo lắng, nghi
hoặc của rất nhiều người rốt cuộc đội ngũ đầu tiên đi ra khỏi cánh rừng.
Đội ngũ này là một đội ngũ thí sinh, đúng là đội ngũ do Hồ Phỉ dẫn đầu.
Trong đội ngũ này bao gồm Hồ Phỉ, Đường Ngạo, Đường Tiếu Tâm, Cổ Đại Ngưu,
Hùng Bì, Hùng Đảm, Phi Lưu, Mộ Dung Ảnh cùng Tuyết, tất nhiên đội ngũ
này vừa nhìn đã thấy không có mấy ai lành lặn, trên người bọn họ liền
xuất hiện rất nhiều vết thương.
Nhìn về phía đội ngũ do Hồ Phỉ
dẫn đầu, bất kể là Thôi Trình Tú hay Khách Quang Tiên đều giật mình, bọn họ vốn đã có dự cảm không lành nhưng khi chứng kiến Hồ Phỉ thật sự còn
sống đi ra liền đã ngoài liền là một cảm giác khác hẳn.
Hồ Phỉ bị thương rất nặng, nhưng hắn không có chết. Chỉ cần hắn không có chết
liền chứng minh đám tông sư cường giả kia thất bại, thậm chí... rất có
thể còn bị giết ngược.
Cho dù là rất khó tin nhưng đây vẫn là sự thực.
Khoảnh khắc nhóm Hồ Phỉ xuất hiện liền khiến rất nhiều người giật mình, trong
ánh mắt của cả 7 vị trưởng lão đều hiện ra một tia hứng thú, đặc biệt là Vương cùng Độc.
Đội ngũ phía dưới rõ ràng là đội ngũ của Vương
trưởng lão cùng Độc trưởng lão, thân là người dẫn đội bọn họ không thể
không nhận ra, bất quá cả hai trong lòng đều có chút không tin.
Ví dụ như Độc lão, Độc lão đánh chết cũng sẽ không tin việc chỉ có Đường
Ngạo cùng Đường Tiếu Tâm đi ra khỏi bìa rừng, điều này hoàn toàn là vô
lý. Độc lão thừa hiểu cái đội ngũ của Đường Môn này như thế nào, nếu
Đường Vô Lệ không đi ra nổi thì chắc chắn Đường Ngạo cùng Đường Tiếu Tâm cũng không đi ra được mới đúng.
Về phần Vương trưởng lão, hắn
cũng giống như Độc, hắn thật sự không ngờ Hồ Phỉ lại đi ra?, hắn căn bản không nhìn thấy thân hình của Vô Song ở bên trong, hắn căn bản cũng
không tin Vô Song sẽ thất bại trong Tu La Thí Luyện lần này.
Ai
cũng có thể thất bại nhưng Vô Song thì không thể bởi đơn giản tốc độ của Vô Song quá tốt, chỉ cần hắn một mực bỏ chạy, một mực lẩn trốn thì
không có tông sư cường giả nào trong đợt thí luyện này có thể giết hắn.
Có kẻ giận giữ, có người nghi hoặc thì đương nhiên cũng có người vui vẻ,
nhìn từ đội ngũ này đi ra ngoài mà nói, Thần cùng Tâm là hai trưởng lão
được hưởng lợi nhiều nhất, dù sao bọn họ cũng chọn Hồ Phỉ cùng Cổ Đại
Ngưu.
Việc tiếp theo liền phải đợi, đợi xem bọn họ có thể ‘cá
vượt long môn’ thành công hay không, hơn nữa cũng không ai dám chắc đây
đã là đội ngũ cuối cùng của thí luyện năm nay.
Nhìn từ bên ngoài
vào mà nói, 9 người đi ra khỏi bìa rừng kia bị thương không nhẹ, muốn
vượt qua cửa ải cuối cùng cũng không phải là dễ, dù sao vẫn còn 4 tông
sư cùng 7 cái siêu nhất lưu cao thủ trước mặt.
.........
Đứng trước vòng đỏ lúc này có tổng cộng 11 sát thủ của Thiên Ý Thành, trong đó đứng đầu đám người này là một kẻ họ Cao tên Tiến.
Cao Tiến là một cái tông sư cao thủ, bản thân hắn đương nhiên cũng có vài
phần bản lĩnh mới có thể dẫn đầu một đội ngũ tông sư tham dự nhiệm vụ
tiến vào Tu La Thí Luyện, nếu nói về thực lực bản thân Cao Tiến có lẽ sẽ không hề thua kém Vu Chiến Dã.
Lần này Cao Tiến cũng là giật
mình không nhẹ, hắn rời khỏi bìa rừng từ đêm hôm qua, lần này nhóm bọn
hắn vận khí không tệ, hoàn thành toàn diệt một nhóm đội ngũ thí sinh
tham dự Tu La Thí Luyện năm nay, thu được 10 tấm hắc lệnh bất quá hắn
cũng không gặp được ‘mục tiêu’, cũng vì việc này mà Cao Tiến cảm thấy
tiếc hùi hụi.
Thời gian trôi qua, bản thân Cao Tiến đã chắc chắn
mình lỡ mất con dê béo mang tên ‘mục tiêu’ dù sao thực lực đám tông sư
kia hắn rất rõ ràng bất quá Cao Tiến thật sự không ngờ đến tận gần giữa
trưa vẫn chưa có thêm một đội ngũ tông sư nào trở về đồng thời ‘mục
tiêu’ lại xuất hiện.
Trong đám người ở đây cũng chỉ có một mình
đội ngũ Cao Tiến biết đại khái việc gì xảy ra bên trong bìa rừng kia,
đám bọn họ chính là bị mê trận vây lại, căn bản không thể đi ra ngoài.
Chính vì một điểm này nên suy nghĩ của Cao Tiến có chút khác với Thôi Trình
Tú cùng hầu hết trưởng lão có mặt ở đây, Cao Tiến liền nghĩ đến 3 đội
ngũ tông sư khác đều bị vây lại không thể thoát ra ngoài, về phần đội
ngũ của hắn liền ‘may mắn’ thoát được khỏi mê trận.
Cao Tiến nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy lý do này là thiết thực nhất dù sao nếu bất
cứ ai nghe đến ‘mê trận’ ở bên trong bìa rừng kia thì tuyệt đối sẽ nghĩ
đến việc này, nó còn dễ tin hơn nhiều so với việc đám người Hồ Phỉ giết
chết từng đó tông sư cảnh cao thủ.
Nghĩ đến một điểm này Cao Tiến cơ hồ không cần suy nghĩ, hắn cùng đội ngũ của mình liền nắm chặt Huyết Chích trong tay, Huyết Chích bắt đầu xoay tròn.
Cũng không cần đợi bất cứ ai ra lệnh, ánh mắt Cao Tiến liền nóng lên, hắn cùng 3 cái thuộc hạ lao thẳng về phía Hồ Phỉ.
Cho dù Hồ Phỉ có nghịch thiên đi nữa thì không phải hắn đang bị thương
sao?, nhìn vết thương nặng đến mức này của Hồ Phỉ, Cao Tiến căn bản
không tin Hồ Phỉ có thể phản kháng.
Đội ngũ Cao Tiến lao tới
đương nhiên có một đội ngũ khác học theo, đây là một đội ngũ siêu nhất
lưu cao thủ, người dẫn đầu đội ngũ này là cao thủ thứ 8 trên Hoàng Bảng, Bá Vương Thương – Nhạc Phong.
Ngay cả trong thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành, Nhạc Phong cũng là nhân vật cực kỳ nổi bật, hắn tuy không dám
đến tranh con mồi của tông sư cao thủ nhưng xin một chén canh thì hắn
vẫn dám, ai bảo Nhạc Phong hắn là thiên tài?.
Đáng tiếc Cao Tiến
cùng Nhạc Phong đều không để ý thấy khi đội ngũ của bọn họ tiến lên thì
đội ngũ cuối cùng bao gồm 3 cái siêu nhất lưu cao thủ còn lại trực tiếp
lùi về phía sau, thậm chí trực tiếp bước vào trung tâm vòng an toàn.
Sát thủ của Thiên Ý Thành bước vào vòng an toàn thì chính là bỏ cuộc, loại
bỏ cuộc này sẽ phỉa chịu trừ điểm cống hiến rất nặng bất quá.... so với
mạng sống thì điểm cống hiến là cái khỉ gì?, ba người này còn chưa muốn
chết.
Tiếp theo.... tất cả mọi người có mặt ở đây đều không ai
tin được vào mắt mình, thậm chí toàn bộ các trưởng lão bao gồm Thôi
Trình Tú lẫn Khách Quang Tiên đều đứng bật dậy, ánh mắt mang theo vẻ
không thể tưởng tượng.
Chỉ thấy đội ngũ của Hồ Phỉ căn bản cũng
không thèm đánh lại, trực tiếp đứng im không tiến lên nữa, sau đó gần
như ngay lập tức một luồng kinh thiên sát ý xuất hiện từ phía sau lưng
đội ngũ, một luồng lệ khí kinh người ép chặt đám người Cao Tiến cùng
Nhạc Phong.
Rất chậm rãi, cũng rất thản nhiên, một thân ảnh gầy yếu đi ra.
Một bộ áo trắng, một mái tóc trắng phiêu hốt giữa trời, trên khuôn mặt cũng xuất hiện luôn một tấm mặt nạ màu trắng.
Hắn trên người mang theo hai cái túi vải lớn, cũng không ai biết bên trong
có cái gì, thứ mà người ta quan tâm là lệ khí của thân ảnh này, nếu ví
đám người Cao Tiến cùng Nhạc Phong như loài cừu thì trước mắt là một đầu sư tử.
Hắn đi rất chậm rất chậm, rồi thản nhiên ném hai bọc hành lý kia cho Cổ Đại Ngưu, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối thủy chung nhắm lại.
Khi thân ảnh kia đi qua đám người Hồ Phỉ, hắn rốt cuộc mở
mắt, ánh mắt đỏ rực như máu, ánh mắt này căn bản không phải của con
người, đây là ánh mắt của ác quỷ, của địa ngục tu la.
Trong tay hắn có... một chiếc châm vàng.
Sau đó hắn biến mất.
Tiếp theo chỉ thấy từng người từng người ngã xuống, căn bản không quan tâm
là tông sư cao thủ hay là siêu nhất lưu cao thủ, đứng trước kẻ kia đám
người bọn họ như cây cỏ vô tri vậy.
Hắn đi đến đâu, để lại một
luồng hàn khí ở đó, mỗi xác chết ngã xuống trên mặt đất đều xuát hiện
một lỗ thủng ngay động mạch cổ, chỉ là không có máu chảy ra mà thôi.
Đến khi trước mặt chỉ còn lại hai người duy nhất, Cao Tiến cùng Nhạc Phong
thì tất cả mới nhận ra, kẻ xuất hiện trong tích tắc kia đáng sợ đến mức
nào, hắn cho người ta một loại cảm giác rét lạnh, lạnh đến thấu xương,
buốt tận tâm can.
Cao Tiến cùng Nhạc Phong nào có thể tin tưởng
vào mắt mình, hai người... lập tức quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc khoảng
cách của bọn họ với khu vực ‘bỏ cuộc’ là tương đối xa.
Vô Song rốt cuộc thu cây châm vàng vào trong tay, hắn rút Hắc Long Kiếm ra.
Một tay đưa về phía trước, tiên thiên chí hàn khí bắt đầu điên cuồng tập hợp, khóe miệng của Vô Song chậm rãi cong lên.
“Chết”
Nga Mi Kiếm Pháp – Phiêu Tuyết Xuyên Vân Kiếm.
Hàn khí lạnh lẽo cùng kiếm khí kinh người bắn tới, trực tiếp xuyên qua hộ thân cương khí của Cao Tiến.
Nếu Cao Tiến có thể quay đầu lại đại chiến cùng Vô Song, hắn có thể sống
sót ít nhất qua 15 chiêu, bất quá... hắn bỏ chạy, hắn căn bản không nên
chạy.
Một kiếm xuyên qua hộ thân cương khí, Cao Tiến lập tức ngã
xuống, miệng phun ra máu tưới, kiếm này nhanh kinh khủng, cũng mang theo lực sát thương vượt quá khả năng chịu đựng của hắn.
Tất nhiên
một chiêu này chưa đủ để giết chết Cao Tiên, bất quá Cao Tiến lúc này
cũng biết hắn không chạy được, tay nắm chặt Huyết Chích, hắn gầm lên một tiếng, miệng đầy máu tươi.
Khi cận kề cái chết, con người ta
thường lấy hết dung khí ra phản kháng một lần, đáng tiếc Cao Tiến hắn
phản kháng quá muộn, hắn không so được với tốc độ của Vô Song.
Khi hắn gầm lên thì một cây châm vàng vừa vặn xuyên qua cổ hắn, lần này
không có hàn băng khí vì vậy có thể nhìn rõ từ cổ Cao Tiến một cột máu
huyết phun ra.
Cây châm vàng xuyên qua cổ Cao Tiến, căn bản chưa
hết lực một đường phá không mà đi kèm theo một tia máu kéo dài trong hư
không, cho đến khi cắm xuống khu vực an toàn kia mới dừng lại.
Giải quyết xong Cao Tiến, Vô Song cả người nghiêng về phía trước, hắn một lần nữa biến mất.
Nhạc Phong là thiên tài? điều này căn bản không đúng trong mắt Vô Song, loại thiên tài cỡ Nhạc Phong bản thân Vô Song xử lý không ít, loại cao thủ
như Nhạc Phong trong mắt Vô Song chỉ là kiến hôi, không hơn.
Bá Vương Thương?, danh hào có chút kêu bất quá danh hào kêu thì sao?, đơn giản vẫn yếu không tả nổi.
Khi mà Nhạc Phong còn cách khu vực ‘bỏ quyền’ khoảng 3m, hắn rốt cuộc không chạy nổi nữa, đầu lâu bay lên trời đồng thời một cột máu cũng bắn lên,
khuôn mặt mang theo vài phần tuấn mỹ của hắn hiện nay chỉ có tràn ngập
kinh hoàng cùng sợ hãi.
Giết người, cắt đầu.
Vô Song nhét Hắc Long Kiếm vào bên trong vỏ, thản nhiên bước về phía trước.
Nơi đó có 3 cái siêu nhất lưu cao thủ của Thiên Ý Thành run cầm cập nhìn
hắn, rồi tự động xếp thành hai hàng, mở ra con đường cho Vô Song đi vào.
Vô Song đối với 3 người này thản nhiên mỉm cười, 3 người này là vệ sỹ của
Tương Vân hắn tất nhiên sẽ không đụng đến có điều nụ cười của Vô Song
trong mắt bọn họ trở nên quá mức đáng sợ, quá mức kinh khủng, căn bản
không ai dám ngâng mặt lên nhìn Vô Song.
Thản nhiên xoay đầu lại, dùng ngón tay ngoắc ngoắc với Cổ Đại Ngưu, ngay lập tức Cổ Đại Ngưu hiểu ý, chạy đến chỗ Vô Song.
Hai người một cao một thấp tiến vào khu vực an toàn, sau đó cũng không dừng lại, thản nhiên bước về phía tấm đại môn rộng lớn không tưởng kia.
Đại môn như có ‘mắt’, từ từ vì hai người mở ra.
Lúc này ánh mắt Vô Song hơi hơi lóe lên, sau đó hắn như có như không quay đầu lại.
“Đúng rồi, chạy ra kia thu hộ ta mấy tấm lệnh bài đi, ta có chút lười”.
Cực kỳ phách lối, cũng cực kỳ bá đạo... hắn vậy mà dám sai bảo sát thủ
Thiên Ý Thành, bất quá ai dám cãi?, ai dám nghịch hắn?, ba tên siêu nhất lưu cao thủ kia lập tức như thiên lôi sai đâu đánh đó, vì Vô Song lấy
nốt 8 tấm lệnh bài còn lại.
Nhìn bóng lưng Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu chân chính tiến vào bên trong Thiên Ý Thành, ở đây không một ai có thể bình tĩnh nổi.