“V… Vâng ạ.” Sophie
lắp bắp trả lời, cô nghe thấy cái giọng của bà chủ tiệm cà phê trở lên
đặc biệt uy quyền. Đè xuống cơn hoảng hốt, Sophie định nói về việc gọi
cho cảnh sát thì bà chủ tiệm đã chảy ra khỏi cửa hàng hướng tới tiệm của chồng bà bên kia đường.
Sophie nhìn thấy bà mở tung sợi dây buộc tóc và để cho mái tóc bà buông xõa. Nhưng thay vì nằm sụp xuống ép sát
dọc theo lưng của bà, mái tóc bà bây giờ tỏa ra bao phủ lấy bà, hệt như
nó được thổi tung bởi một làn gió nhẹ.
Kết hợp mới màu đỏ rực
lửa, cái đầu của bà ta như đang rực cháy. Thế nhưng điều kì lạ là thực
tế lúc đó không hề có một ngọn gió nào ở đây.
Sophie không chút ngần ngừ, cô chụp lấy cây chổi inox và chạy băng qua đường tiếp sau lưng Perry Fleming.
Ngay khi bước qua cánh cửa, một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn đập vào trong
mắt Sophie, ở đây đúng là đã xảy ra một vụ nổ, không còn một thứ gì
nguyên vẹn cả.
Người đàn ông nhỏ bé xám ngoét đứng ngay chính
giữa căn phòng. Ông ta chùi vội lớp bụi trên cánh tay của chiếc áo
choàng trong khi hai gã thuộc hạ còn lại đang mò mẫm thứ gì đó ở tầng
hầm.
Người đàn ông xám ngoét như cảm thấy điều gì quay người về phía Perry khi bà và Sophie xông thẳng vào tiệm sách.
Ông ta khẽ nghiêng người để cúi chào, giọng lịch thiệp không giống một tên cướp chút nào:
“Ah, xem ai đến đây này. Xin chào bà Perenelle. Tôi đang tự hỏi không biết bà bao giờ mới xuất hiện.”
“Nicholas đâu?” Perry Fleming trực tiếp hỏi.
Mái tóc rực lửa trên đầu bà ta cuồn cuộn sống dậy tung bay phấp phới.
Sophie đứng ngay sau bà ta cũng cảm thấy một luống áp lực vô hình đè
trên ngực mình, khiến cô hít thở khó khăn.
Ánh mắt của cô sáng lên khi thấy cảnh này.
“Rõ ràng, ông bà Fleming không phải người bình thường. Giống như anh Ambrose cũng vậy.”
Sophie rất nhạy cảm, nhạy cảm hơn cả những gì cô nghĩ. Việc Ambrose không phải là người bình thường Sophie đã cảm nhận được ngay lần đầu tiên gặp vị
anh trai này. Có lẽ vẻ bất phàm đấy đã thu hút cô từ đó tới tận bây giờ.
Trong nhiều lần hai người nói chuyện, anh Ambrose của cô cũng không phủ nhận
hay xác nhận việc này, mà chỉ nói là cô còn trẻ con, không cần biết
nhiều chuyện như vậy.
Nhưng qua đó, Sophie khẳng định ngoài con
người ra, chắc chắn có một thế lực siêu nhiên nào đó tồn tại. Giờ cô đã
thấy, ông bà Fleming là người thuộc giới siêu nhiên, và tên cầm đầu băng cướp kia, John Dree chính là kẻ thù truy lùng hai người họ.
Như
vậy Josh đâu? Em trai cô có an toàn không? Sophie nhìn quanh không thấy
ông Fleming và em trai mình trong tiệm, xem ra khả năng lớn là ông
Fleming đã mang thằng bé chạy trốn được.
Lúc này, tên cầm đầu trả lời câu hỏi của Perry Fleming:
“Dưới cầu thang, tôi tin là như vậy. Những sinh vật của tôi đang tìm kiếm ông ta.”
Nói xong lời này, hai trong ba tên thủ hạ của John Dree quay đầu lại, ánh
mắt vô hồn nhìn về Sophie hai người. John Dee vẫn cười cười, nhưng trong nụ cười của hắn Sophie thấy sự nguy hiểm.
Hai bên chuẩn bị đanh nhau rồi.
…
Đáng tiếc là Sophie hai người hoàn toàn không biết nếu bọn họ chậm chân một chút thôi thì đã không phải đối mặt với kẻ thù.
Nick Fleming và Josh mở cánh cửa của tiệm giặt ủi đi ra thì họ nhìn thấy
Perry cùng với Sophie đi theo ngay sát bà và cả hai chạy băng qua đường
để lao vào tiệm sách.
Nick Fleming suýt nữa thì chửi thể, ông hét theo:
“Không được, Perry.”
Nhưng hai người kia không nghe thấy gì cả. Bọn họ đã vào trong tiệm sách, nơi bị phù phép ngăn cách với bên ngoài, âm thanh hoặc bất kỳ thì gì không
thể chuyển từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong.
Josh thì càng hoảng hơn:
“Ông Fleming… chị cháu…”
“Yên tâm Josh, vợ ta cũng ở đấy.”
Nick Fleming trấn an thằng bé, rồi ông ta chụp lấy một vật gì đó khi ông
luồn tay vào dưới vạt áo. Từ một túi vải nhỏ đơn giản treo quàng quanh
cổ, ông lấy ra một vật trông giống như một cuốn sách màu đồng.
Nếu Ambrose ở đây sẽ nhận ra ngay. Đây là cuốn The Codex, cuốn sách bí ẩn
giúp cậu tăng cường sự hòa hợp giữa linh hồn và thân thể. Đồng thời cũng là một cách rèn luyện tăng cường tu vi ma pháp.
Sau đó, Nick
Fleming co chân chạy trở lại tiệm của mình. Vừa chạy, những ngón tay ông vừa vội vã lướt qua rìa những trang sách như thể ông đang tìm kiếm một
điều gì đó.
Khi Nick Fleming và Josh chạy vào ngay đúng lúc tên cướp to con lao tới chạm vào bà Perry.
Sophie trốn ở một góc từ đầu cuộc chạm chán thấy em trai mình bèn hô lên:
“Josh, em không sao?”
“Chị Sophie…”
Bà Perry cũng bị chú ý tới bên này, bà giơ tay định đánh bay tên cướp nhưng bất chợt hắn nổ tung.
Phải, tên cướp cả người nổ tung, banh bành. Nổ như một quả bom, không có máu thịt nát toét, chỉ có đất đá văng tung tóe.
Vụ nổ không nhỏ, bà Perry vốn bị sự có mặt thình lình của Nick và Josh ở
trong căn phòng làm cho mất tập trung. Bà gần như ăn trọn cả vụ nổ, cả
người hất bay ra sau, trong tích tắc đó, Nick Fleming một tay cầm sách,
một tay tóm lấy vợ mình.
“Ha ha ha… Ma nữ Tóc Đỏ, người đã từng
là ác mộng của cả giới hắc ám châu u. Perry thân yêu, xem ra thực lực
của bà tỉ lệ nghịch với tuổi tác của bà… ha ha… Còn ông nữa, Nicholas.
Sự phụ kính yêu của ta, ông mang cuốn sách tới cho ta hả…”
John
Dee vừa nói, chân không ngừng, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm.
Chớp mắt hắn lao tới trước mặt ông bà Fleming. Cổ tay xoay một cái, mũi
kiếm đâm thẳng vào ngực Nick Fleming.
Ông lão chủ tiệm cũng không kém, tay ôm vợ không buông ra được, ông ta bèn nâng cuốn The Codex ra đỡ kiếm.
Cheng… một cái.
Kiếm và sách va chạm. Cuốn sách không phải làm từ kim loại bình thường, nó
không hề bị xước, hay bị lưu lại bất kỳ dấu vết nào bởi mũi kiếm sắc
bén.
“Lại lầm nữa…” John dữ tợn nói. Hắn cười lớn rồi tiếp tục
huy kiếm chém tới tấp. Lần này không chỉ là chém đơn giản vậy, từ thanh
kiếm tỏa ra sự băng giá khiến căn phòng mùa hè đột ngột giảm xuống cực
thấp.
Josh đứng gần ngay lập tức bị ảnh hưởng, cậu ta mặt tái mép không còn một giọt máu, Sophie nhanh tay kéo em trai mình vào góc nấp,
và tiện tay với lấy một cái khăn che bàn bụi bặm choàng cho đứa em.
“Không sao chứ?”
“Em… hù hù… em nghĩ mình ổn.” Josh vừa xoa hai tay vừa thở vừa nói.
Lúc này, trận đấu bên ngoài ngày càng kịch liệt. Tiếng nổ liên tiếp nổ ra.
Sophie hai chị em buộc mình phải di chuyển, chỗ trốn của bọn họ không
được an toàn lắm, hay nói chính xác là đã bị phá hủy bởi một phép thuật
nào đó bắn tới.
Cả hai đang bò thấp người thì bất chợt nghe thấy
tiếng cười đắc thắng ngay trước mặt, không hiểu thế nào mà hai người đã
đến gần tên cầm đầu John Dee, qua khe hở của hai chiếc bàn nghiêng ngả,
Sophie có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt xám xịt của hắn.
“Ông
đã thua, Nicholas… khà khà… ông vẫn luôn luôn thua cuộc. Bây giờ, tôi sẽ lấy đi những thứ mà ông quý nhất: bà vợ yêu quý Perenelle và cuốn sách
của ông. Ha ha… đồ vô dụng Nicholas Flamel vĩ đại.”
Sophie
nghiêng đầu sang chỗ khác. Cô thấy bà Perry giờ ngất xỉu, bị một tên
thuộc hạ vác trên vai. Trong khi ông Fleming thì đang nằm ôm ngực cố dãy dụa, trên ngực ông ta là một cái chân thô kệch, đang liên tục dẫm
xuống. Một tên thuộc hạ khác của Josh Dree đang tra tấn ông già chủ
tiệm.
Cảnh tượng này không thể không tàn bạo hơn. Sophie thấy
mình khó có thể chịu nổi. Josh cũng vậy, màn tra tấn người già khiến
khuôn mặt cậu tức giận.
Giống như rất nhiều thiếu niên mới lớn
nước Mỹ khác, Josh có đậm chất chủ nghĩa anh hùng sùng bái. Lần này máu
nóng tràn ngập não, cậu quyết định ra tay.