Hai tiếng sau, còn tàu cập bến ở bờ đối diện, Ambrose và Jill vẫn ngồi
trên kiệu, trong khi nhân vật chính của chúng ta ngồi nhắm mắt chăm chú
suy nghĩ điều gì đó một mình, thì cô bé Jill lại hào hứng ngó đầu ra
ngoài.
Một dòng người vô tận, chuyển động, chen lấn, vội vã và
những tiếng động rù rì, nhè nhẹ. Bọn họ dường như bận rộn, nhưng trên
khuôn mặt không có vẻ hăng say lao động gì cả, mà đượm buồn, phải, mọi
thứ từ cảnh vật tới con người ở thành phố này đều như vậy.
“Thật là một vương quốc kì lạ.” Jill lẩm bẩm thành tiếng.
Cuối cùng họ đi đến một tòa lâu đài lớn, giống như cái tên, nó được bao phủ
bởi một lớp đá sần sùi màu đen tuyền, dù chỉ điểm sáng có một vài ô cửa
sổ ánh đèn.
Ở đây, Ambrose cùng Jill xuống kiệu, theo hầu gái
dẫn đường đi qua cổng vòng đơn điệu bằng đá đen bóng, ngang qua một cái
sân nhỏ rồi trèo lên cầu thang, đi qua nhiều hành lang rồi đến một gian
phòng sáng mờ nhạt.
Hầu gái dẫn đường tới đây lập tức cúi người
chào và lui xuống phía dưới. Cùng lúc, Ambrose hơi nghiêng đầu sang Jill ba người nói:
“Lát nữa, khi gặp mụ phù thủy, dù bất kì trưởng hợp nào nhớ đứng sang một bên.”
“Vâng.” Jill trả lời, còn Lông vịt và người đầm lầy Puddleglum thì gật đầu chắc chắn.
Dặn dò xong, Ambrose dẫn đầu đám người đi qua căn phòng, xuyên qua cánh
cửa, phía bên kia nó là một đại sảnh rộng lớn. Ở đó có một bóng người
vạm vỡ, tay đặt ở chuôi kiếm chưa rút khỏi vỏ.
Ánh mắt lóe lên vẻ ngang hiên, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn.
Nhìn thấy khuôn mặt tên này, Ambrose nhận ra ngay những nét quen thuộc
mà Ambrose còn nhớ được trên khuôn mặt Caspian thời thanh niên.
Hắn có lẽ chính là người thừa kế đất nước mà sư tử Alan giao cho Jill đám
người cần tìm kiếm, con trai của Caspian – Hoàng tử của Narnia. Nhưng
tại sao hắn ta lại ở đây?
Nhìn cái tư thế ‘tận tình chủ nhân tiếp khách’ kia, Ambrose khẳng định đứa con trai của Caspian này thuộc phe
của phù thủy, hoặc ít nhất hắn đang đứng bên cạnh mụ ta.
Con trai của Caspian đưa tay ra và nói với giọng nhiệt tình
“Chào đón những cư dân đến từ vùng đất mặt trời.”
Nhưng rồi, tên này như nhận ra Jill ba người, hắn kinh ngạc kêu lên:
“Nhưng khoan đã!”
“Xin thứ lỗi! Có phải chúng ta đã gặp gặp nhau, hai đứa bé xinh đẹp này và
cả người giám hộ kì lạ này nữa. Có phải quý vị là ba người mà ta đã gặp ở cao nguyên nhỏ ở vùng biên giới Ettinsmoor khi ta cưỡi ngựa tháp tùng
‘nữ hoàng của lòng ta’ không?”
Jill không hiểu đáp lại:
“Chúng ta đã gặp nhau?”
Eustace và người đầm lầy khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Con trai Caspian vỗ trán một cái, giọng ‘thảo nào’ bảo:
“A. Tôi quên mất. Mỗi lần nữ hoàng làm điều tốt thường không để lại tên
tuổi, nên những người được ngài ấy giúp sẽ quên mất đoạn ký ức liên quan đó. Đúng vậy, nữ hoàng đã chỉ đường cho ba người khi đó.”
“Chỉ đường.” Nghĩ tới điều gì, Jill khó chịu lên tiếng.
“Không phải là chỉ cho bọn họ tới lâu đài của đám khổng lồ ăn thịt người sao… bà ta đúng là độc ác.”
“Cái gì?”
Đối mặt với lời chỉ trích của Jill, con trai Caspian phản ứng vỗ cùng dữ dội, hắn ta cao giọng nói với một cái cau mày.
“Nếu không phải nhóc quá nhỏ đối với một hiệp sĩ, thì ta và nhóc sẽ phải
quyết đấu cho đến khi một trong hai ta phải chết vì lời thóa mạ này.”
Bằng cái giọng hiệp nghĩa, bằng cái tinh thần hiệp sĩ trung thành tận tụy, vị hoàng tử của Narnia nói thêm:
“Ta không chịu được một lời nói nào bôi nhọ, xúc phạm danh dự nữ hoàng của ta, dù là nhỏ nhất, dù là lời nói vô ý hiểu lầm.”
Rồi hắn khuôn mặt lộ ra vẻ si mê:
“Các người không biết đâu. Người là một đóa hoa thơm kết tinh tất cả mọi thứ đức tính như trung hậu, từ ái, kiên định, dịu dàng, dũng cảm và vô số
những đức tính quý giá, tốt đẹp khác.”
Jill đang trực cãi lại, thì bị con trai Caspian thằng thừng hất tay ngắt lời:
“Ta chỉ nói những điều ta biết. Nàng rất tốt với ta và ta không có cách gì
để đền đáp nàng, chỉ tính riêng những điều nàng làm cho ta cũng đủ thành một câu chuyện đáng ngưỡng mộ.”
Tên này ánh mắt lạnh đi, nhìn
thẳng vào Ambrose đám người trả hỏi, không còn dáng nhiệt tình như
trước, mà như đang nói với đám tội phạm bẩn thỉu, thấp kém:
“Nhưng mà thôi, các người có công việc gì ở trong lòng đất này?”
Jill đang định trả lời thì một giọng nói dịu dàng du dương vang lên như một điệu nhạc cổ tích:
“Không được nói chuyện như vậy với khách nhân, Honey?”
Một người đàn bà quý phái xuất hiện, khuôn mặt mang theo vẻ thanh thuần của một thiếu nữ mới lớn, nhưng vóc người lại vô cùng đậm đà của một quý
phụ ba mươi. Trên người bà ta mặc một bộ váy áo mỏng manh màu xanh lá
cây, dường như có thể nhìn xuyên qua bộ váy áo này để nhìn từng đường
nét nóng bỏng bên trong.
Bà ta theo hướng đối diện Ambrose đám người bước tới, những bước đi nhẹ nhàng như đang nhảy một vũ khúc êm ả nào đó.
Con trai của Caspian vừa mới hổ báo dọa người, bây giờ không khác nào con
chó con ngoe nguẩy đuôi đón chào chủ nhân của mình, hắn ta vội vàng đi
tới, quỳ một chân xuống trước quý bà áo xanh.
Khuôn mặt càng lộ
ra vẻ mê đắm, đưa tay ra nâng niu nắm lấy tay vị nữ hoàng, rồi hôn lên
chiếc nhẫn màu xanh lục bảo của bà ta, hắn nói:
“Kính chào nữ
hoàng của tôi. Đối với khách nhân chân chính thì tôi luôn giữ lễ, nhưng
với lũ ác khách, bọn nói xấu chủ nhân của nơi chính chúng đang đứng
thì…”
Nữ hoàng bật cười rạng rỡ, bàn tay trắng muốt nhẹ xoa nắn
khuôn mặt của hoàng tử - như qua nắn con chó cưng, miệng đỏ thắm lên
tiếng:
“Dù vậy thì thân yêu, người cũng không nên nói ra miệng như vậy.”
Bà ta liếc mắt đảo quanh Ambrose bốn người, bà đặc biệt chiếu cố Ambrose
khi nháy mắt với cậu một cái. Đáp lại cú nháy mắt này là bộ mặt đơ như
đá của nhân vật chính của chúng ta.
Ambrose từ lúc bước vào căn
phòng này đã nhạy cảm nhận ra có sự tồn tại của một kẻ không hề yếu, cậu đoán đó là mụ phù thủy đã nô lệ lũ người khổng lồ, chủ nhân của Vương
quốc dưới lòng đất này.
Nhưng tận mắt chứng kiến mụ ta, khuôn mặt đó, làm sao Ambrose lại quên được, nữ hoàng áo xanh kia, mụ ta hoàn
toàn là phiên bản thiếu nữ của Phù thủy trắng…
…
Nữ hoàng cười khẩy nói:
“Không cần cảnh giác như vậy… Ta không phải bà ta.”
Mụ phù thủy còn không kịp trả lời, Con trai của Caspian đã gầm lên:
“Không được hỗn láo với nữ hoàng, thằng nhóc kia…”
Tên này rút kiếm ra khỏi vỏ, khuôn mặt không khác nào đám não tàn hộ hoa sứ giả, ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Ambrose.
Ambrose
hoàn toàn không coi kẻ ngu ngốc bị mê hoặc kia trong mắt, cậu vẫn tiếp
tục nhìn mụ phù thủy, xem câu trả lời của bà ta như thế nào, đồng thời
cũng xem bà ta định dở trò gì.
Phù thủy trừng mắt ngăn lại tên
hoàng tử ngu ngốc, mụ ta nở một nụ cười duyên dáng, ngực hơi ưỡn ra như
thể khoe bộ phận quyến rũ nhất trên cơ thể mình.
Mụ ta không trả lời, mà nhẹ nhàng đi ngang qua căn phòng, không lúc nào rời mắt khỏi khuôn mặt đẹp trai của Ambrose.
Khi đến gần một cái hộp nhỏ gắn trên tường cách không xa lò sưởi là mấy, mụ mở hộp bốc ra một nắm bột màu xanh ném vào lò sưởi. Ngọn lửa không cháy bùng lên, nhưng từ trong lò bốc ra một mùi hương ngọt lừ, ngai ngái
khiến người ta mơ màng, mông lung.
Con trai của Caspian đã tra
kiếm vào vỏ, khuôn mặt như bị méo méo, trở lên tởm lởm không tưởng, lỗ
mũi mở rộng thỏa thích hít vào từng mùi hương, miệng thì há ra tham lam
nuốt những mùi vị trong không khí.
Chưa dừng lại, tên này còn mất kiểm soát lao tới một cái cột đá, đầu gối co lên giật xuống, như muốn
mài còn cái cột này, một cảnh tượng thật hỏng bét.
Mụ phù thủy
vẫy tay một cái, một bức tường từ đây xuất hiện, chắn ngang cách li hoàn toàn cái khung cảnh nhức mắt kia sang một bên.
(Không biết có phải ảo giác không nhưng Ambrose nghe thấy tiếng kêu của một con chó vang ra rồi câm bặt)
Ambrose lúc này vẫn đang ở tư thái xem kịch, thì bên tay đột nhiên bị kéo lại,
cậu nhìn sang thì thấy Jill hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt đỏ bừng, cả người
đỏ đậm ướt áp mồ hôi, tỏa ra một nhiệt độ không hề thấp, khiến trong
bụng Ambrose rục rịch.
Cô bé này như một con mèo rên hừ hừ, dán
cả người mình vào Ambrose không muốn xa vời, với chiều cao không mấy tốt cho lắm, cô nàng chỉ có thể kiễng chân, đưa tay vòng qua cổ Ambrose.
Dùng lức muốn kéo cái đầu cậu ta xuống áp vào mặt mình.
Giờ rõ ràng rồi mụ điên kia cho thuốc kích tình vào lò sưởi.