Và người lập công nhiều nhất trong đội Anh là Max, cậu ta đã ghi hai mười điểm và không để lọt lướt một quả.
Các nhà tổ chức đã thống kê ngay ra trong năm trận đấu vòng chung kết này,
Max đã hoàn toàn giữa sạch lưới, không để đối phương có cơ hội ghi một
điểm nào.
Một kỉ lục mới được ghi trong lịch sử Quidditch.
Tất nhiên, đó chỉ là thông tin phụ thôi, Ambrose bốn người sau trận đấu trở lại lều của mình và chờ đợi bữa tiệc lúc nửa đêm, cả Hermione cũng bị
cậu gọi theo vì lý do an toàn.
====
Đúng hai giờ đêm, sau
khi tất cả mọi người đều say giấc sau bữa tiệc liên hoan từ giữa trưa
tới tối. Các phù thủy bảo vệ thở phào nhẹ nhõm vì họ đã kết thúc một
ngày công tác vất vả.
Chỉ cần chờ tới ngày mai thôi là đám đông
này sẽ giải tán, nhưng đáng tiếc cho mấy ông công chức quèn này, ngay
lúc đó, một tiếng hét kinh sợ vang lên:
“Aaaaaa.”
Rồi hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vọng tới, đám đông đang ngủ
lập tức thức tỉnh, sau đó, một cơn hoảng loạn không thể ngăn cản lan
rộng ra trong khắp các lều.
Tất cả mọi người thức dậy, chạy tán
loạn, đến đũa thần còn không kịp cầm theo. Sự việc quả bất ngờ, chưa ai
kịp phản ứng gì cả thì ngọn lửa đã lan tới lều của họ.
Rồi một
đám đông pháp sư tụ tập lại, cùng đi tới với những cây đũa phép chĩa
thẳng ra phía trước. Họ đang ung dung đều bước băng qua cánh đồng giữa
các căn lều, đốt cháy tất cả những gì trên đường đi.
Bọn chúng
đều trùm mũ và đeo mặt nạ kín mít. Phía trên đầu của chúng, trôi lơ lửng giữa không trung là bốn hình thù đang vùng vẫy, và bị vặn vẹo méo mó
thành những hình dạng hết sức ghê rợn.
Tiếng la hét vang lên từ
bốn hình thù này, nếu ai nhìn kĩ có thể nhận ra đây là gia đình bốn
Muggle, người chủ sở hữu của khu vực này.
Phía trên một ngọn đồi, khu vực lều VIP, Ambrose nhìn thấy tất cả, bên trái cạnh cậu là Fayola, còn ba cô gái khác đã bị cậu đuổi về Lâu đài Karling trước rồi.
Còn bên phải lại là Ludo Bagman, trông ông ta rất sốt ruột như muốn cần đũa thần nhảy vào vật lộn với bọn người áo đen kia, ông ta cung kính nói:
“Thưa cậu chủ, chúng ta chưa hành động ạ.”
“Chờ một chút nữa, Bộ pháp thuật phải ba phút nữa mới phản ứng kịp, nếu chú hành động sớm quá có khi bị người khác nghi ngờ.”
“Vâng.”
Ambrose không để ý tới Bagman nữa mà chăm chú nhìn khung cảnh hỗn loạn bên dưới.
Càng lúc càng có thêm nhiều pháp sư nhập vô đám diễu hành đó, cười nói và
chỉ chỏ lên những hình hài bốn muggle tội nghiệp lơ lửng. Đám diễu hành
đó bành trướng tới đâu thì lều trại sụp đổ tan hoang tới đó.
Khi một nửa khu trại chìm trong biển lửa, Ambrose mới chậm rái nói:
“Ra hiệu đi, Ludo.”
“Vâng.”
Dứt lời, Ludo Bagman khua đũa phép lên trên trời, bắn ra một tia sáng đỏ
chói lòa, nhìn có vẻ giống pháo sáng, nhưng thực chất đây là một phép
thuật để chiếu sáng toàn bộ chiến trường đêm thường được sử dụng trong
các trận chiến cách đây một nghìn năm.
Làm xong, ông cựu đội trưởng Quidditch nói:
“Tôi xin phép xuống xử lý bọn chúng.”
“Được rồi chú đi đi, nhưng phải cẩn thận đó.”
“Cảm ơn cậu chủ.”
Ambrose không phải thừa hơi quan tâm tới Ludo Bagman, mà vì ông ta vô cùng đáng giá để cậu không việc gì phải tiếc một lời quan tâm cả.
Bagman bây giờ đã là ma pháp sư cấp 4 rồi, ông ta dưới sự trợ giúp của Helios đã thành công đột phá vào đầu năm nay.
Mới đầu biết tin này Ambrose khá bất ngờ, cậu biết mình đã đầu tư đúng
người, chỉ sau có bốn năm ngắn ngủi mà Bagman tu vi ma pháp từ cấp ba
hậu kì lên tới cấp bốn.
Bagman trở thành một trợ thủ đắc lực cho
Ambrose ở Bộ pháp thuật. Ambrose còn tin rằng, nếu cậu chịu đầu tư hơn
nữa thì chỉ mấy năm sau, ông ta có khả năng giữ chức Bộ trưởng Bộ pháp
thuật chứ không phải chơi.
Đang nghĩ hay ho, thì bỗng nhiên một bóng đen từ đâu tới lao về phía cậu.
Giật mình một cái, nhưng rất nhanh hồi phục, Ambrose lập tức đưa tay lên trước hét lên:
“Protego.” (ND - Bùa che chắn)
“Uỳnh…”
Một tiếng va đập không khác gì một vụ nổ nhở, đất đá dưới chân của Ambrose
văng tung tóe khắp nơi. Cậu không ngờ lại có kẻ dám tấn công mình và lúc này.
Ambrose nhìn lại thứ đã va vào cậu thì bất ngờ thấy đó là Ludo Bagman, ông ta vừa mới rời khỏi xong, Ambrose cắn răng nói:
“Không được… Episkey.” (ND - Bùa chữa trị)
Rồi cậu ngồi xuống kiểm tra tình trạng cơ thể của Ludo, thật may ông ta chỉ bị choáng tới bất tỉnh. Ambrose lại chĩa đũa thần xuống đầu vị cựu đội
trưởng Quidditch nói:
“Rennervate.” (ND - Bùa thức tỉnh)
“Chú ngay lập tức rời đi, đây không phải chiến trường của chú.” Không chờ Ludo Bagman phản ứng, Ambrose lập tức ra lệnh.
Ông cựu đội trưởng Quidditch nước Anh cúi đầu và nhanh chóng chạy đi theo
hướng ngước lại, Ambrose bây giờ mới rảnh mắt để nhìn lên phía trước, ở
đó đứng sẵn một người thanh niên đẹp trai, sáng sủa, tuổi xấp xỉ bằng
Ambrose.
Đó là Tom Marvolo Riddle, dù biết thế, nhưng cậu vẫn tỏ ra không biết hỏi:
“Người là ai, tại sao lại tấn công Ludo Bagman?”
Tom Marvolo Riddle không trả lời mà ánh mắt thưởng thức nhìn Ambrose nói:
“Khá khen, không ngờ sau khi ta rời đi, Hogwarts lại xuất hiện một học sinh
xuất sắc như nhóc… Bằng tuổi này, nói thực cả lão Dumbledore cũng không
sánh bằng.”
Ambrose nghe vậy càng ‘cau mày’ nói:
“Người rốt cuộc là ai?”
“Ha ha… nhóc không cần biết ta là ai, đang tiếc là nhóc đã phá đám hang động đó, nếu không ta sẽ cân nhắc thu nhóc làm đệ tử.”
“Hang động?” Ambrose giật mình nghĩ: “Làm sao hắn biết được, không phải mọi thứ đều được Helios Đại hiền giả xử lý sạch sẽ sao?”
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Ambrose vẫn không thừa nhận nói:
“Ta không hiểu ngươi nói gì…”
“Được rồi, nhóc không nhận thì thôi… Chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Tự tin nói xong, Tom Marvolo Riddle liền biến mất trong màn đêm.
“Cái gì? Helios, bắt hắn lại.”
Ambrose thật không ngờ Tom Marvolo Riddle lại không đánh mà chạy, cậu còn đang định thử xem lực chiến của mình tới đâu chứ.
Sau một lúc, Helios Đại hiền giả trở lại, ông lắc đầu nói:
“Thứ tội cho thần, hắn đã chạy trốn rồi ạ.”
Ambrose nghe vậy hơi thất vọng, cậu không trách Helios mà hỏi:
“Khanh nghĩ có phải hắn đã phát hiện ra khanh đang bảo vệ cho ta không?”
Đại hiền giả suy nghĩ trong hai giây rồi nói:
“Thần có có quan sát Tom Marvolo Riddle từ lúc xuất hiện, tên này sau khi tấn công Ludo Bagman liền dừng lại, hắn luôn giữ khoảng cách với cậu chủ,
và có thể hắn lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chạy trốn. Thần nghĩ là hắn biết thần có tồn tại nhưng không biết chính xác thần ở đâu.”
“Ồ. Vậy hắn lấy đâu ra tin tức, về việc cái động cùng với linh hồn khổng lồ kia và còn cả khanh nữa.” Ambrose tự hỏi.
Bên cạnh Ambrose, Fayola lúc này mới lên tiếng:
“Có thể là do các linh hồn, chúng ta đã đưa bọn họ đi siêu thoát nhưng bằng cách nào đó Tom Marvolo Riddle moi được thông tin từ bọn họ.”