Ambrose kéo Hermione ra phía sau lưng, giọng lạnh lùng nhìn con ma nói:
“Ông nghĩ tôi là đồ ngốc hả? Tôi hỏi lại một lần nữa, ông là ai?”
Chính là vậy, từ đầu tới giờ là Ambrose diễn kịch cùng con ma này thôi, chứ cậu biết thừa hắn không phải thứ tốt lành gì rồi.
Giờ Ambrose biết mục đích của tên này là viên ngọc của Ravenclaw, cậu làm sao để hắn được ý muốn.
Huống chi, Hermione không phải bên cạnh cậu rồi sao, Ambrose chịu diễn kịch chỉ để cô bé xuất hiện bên cạnh cậu thôi.
Con ma quét rác cũng thay đổi sắc mặt, trở lên âm trầm hơn bao giờ hết, hắn nói:
“Mi biết từ bao giờ?”
“Ngay từ đầu.” Ambrose gọn gàng đáp.
“Mi dám đùa ta hả…. Khá lắm, không hổ là con cháu nhà Karling. Nhưng mày
biết trước thì sao, mày nghĩ mình ra khỏi được đây hả. Nói cho mày biết, ta chính là chủ nhân của Căn phòng bí mật này.” Con ma cười âm hiểm
nói.
“Ông đùa tôi hả. Ông xem ông và bức tượng vừa rồi có giống nhau không hả.” Ambrose nhấn mạnh nói.
Con ma ngẩn người một lúc rồi nhớ lại khuôn mặt bức tượng lẩm bẩm:
“Vậy, mi cho là ta là ai?”
“Salazar Slytherin không sử dụng kiếm làm vũ khí, hoặc trong lịch sử ông ta
không nổi tiếng vì vậy, nhưng ông lại cầm kiếm, trong bốn nhà sáng lập
của Hogwarts thì có một người như vậy. Ông là Godric Gryffindor, phải
không?” Ambrose phân tích nói.
“Phải đúng là ta.” Con ma thỏa mái thừa nhận.
“Vậy ông muốn gì, không lẽ thực sự là vì thế giới này, vì Hogwarts.” Ambrose truy hỏi.
“Tất nhiên không phải, ta muốn tự do, muốn có lại sự sống của chính mình.
Đáng chết Slytherin, hắn lại dấu thanh kiếm của ta đi, còn có Ravenclaw
nữa, bọn chúng thiết kế hại ta, lũ hèn hạ.” Con ma căm tức nói.
“Nhưng mà ta trả thù được kha khá rồi, chính tay ta đã giết Slytherin, ném xác hắn vào trong cánh cửa kia… ha ha có khi giờ hắn còn không được siêu
thoát. Còn Ravenclaw, hừ mụ chạy trốn sớm quá, nhưng con gái của mụ còn ở lại, chính ta đã khiến con gái mụ ta phơi thây ngoài rừng hoang, thế
nào… Karling, ngươi nghĩ ta làm vậy có sai không?”
Ambrose đang
định khinh bỉ, trào phúng con ma mấy câu thì đột nhiên phía sau cậu một
bàn tay xuất hiện tóm lấy cây đũa thần của cậu, rồi chính bàn tay đó
chĩa cây đũa thần vào lưng của Ambrose.
“Hermione, em làm gì vậy?” Ambrose giật mình hỏi.
Nhưng cô bé nói với cậu bằng một giọng lạnh lùng vô cảm:
“Đứng yên. Không được động đậy.”
Không thể nào, Hermione không bao giờ làm vậy đối với cậu, chỉ có một lý do giải thích cho chuyện này.
“Khốn nạn. Ông đã làm gì cô bé?” Ambrose ánh mắt như muốn giết người nhìn con ma hỏi.
“Ha ha ha… nhóc nghĩ gì vậy… vừa rồi nhóc còn đùa ta, nhóc không nghĩ là ta luôn đùa nhóc sao, Karling. Nhóc còn non lắm.. ha ha ha...” Con ma cười to khoái trí nói.
“Im miệng. Hermione giờ làm sao?” Ambrose quát lên.
“Hừ… Mở mồm ra là suốt ngày Hermione, Hermione. Chắc đến thân phận thật của cô bé ngươi không biết đâu?”
“Ý ông là gì? Không lẽ cô bé cũng là một phần trong kế hoạch phục sinh của ông.” Ambrose hơi bình tĩnh lại, suy đoán nói.
Trong đầu Ambrose chỉ nghĩ con ma bắt Hermione là để dụ cậu tới căn phòng bí
mật rồi ra tay tóm lấy viên ngọc Ravenclaw thôi, không lẽ còn có chuyện
gì Ambrose không biết ở đây.
“Đúng vậy. Con bé đó không phải xuất thân gia đinh Muggle bình thường như các ngươi nghĩ, nó có thể nói là
người nhà Gryffindor cuối cùng trên thế giới này.” Con ma cung cấp một
thông tin rất bất ngờ.“Hermione Gryffindor.” Ambrose hai mắt kinh ngạc lẩm bẩm trong miệng.
“Thật bất ngờ phải không… ha ha. Con bé đã được ta đóng băng từ một nghìn năm trước, để đến bây giờ, ha ha... Kể cả cha mẹ hiện tại của con bé cũng
không biết bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng hiến muộn mà thôi, chính ta đã chỉnh sửa trí nhớ của họ và con bé. Tất cả mọi thứ là ta sắp xếp, từ
cách đây bốn năm.”
“Cách đây bốn năm?” Ambrose nhẩm lại.
Không phải đó là thời gian cậu vừa mới tới Hogwarts, sao? Và cũng là lúc cậu tìm ra Kho báu của Ravenclaw.
“Có vẻ ngươi đã nghĩ ra rồi đó nhóc. Mi nghĩ khi mình mở ra Kho báu của
Ravenclaw là không ai biết hả? Trong thời gian giả dạng làm con ma đỡ
đầu cho nhà Gryffindor, ta đã tìm ra cái kho báu đấy và sắp xếp tất cả
rồi. Ngay khi mi mở cánh cửa dẫn tới bên trong Kho báu là ta đã biết
rồi, và lúc ngươi mang viên ngọc kia ra cũng là lúc ta tỉnh lại.”
“Kể cả việc Ravenclaw để lại kho báu cũng được ông tính toán trước?”
"Đúng… ha ha… chắc đến chết bà ta cũng không biết ta đã chuẩn bị đường lui
này. Ha ha, Ravenclaw, coi như lần này bà thua rồi, mi không biết đâu,
nhóc Karling, trong bốn người sáng lập thì Ravenclaw là mạnh nhất, thông minh nhất, toàn năng nhất. Mi không thể tưởng tượng khi thắng được bà
ta cảm giác vui sướng thế nào đâu?” Con ma cười hi hi ha ha như không
được cười suốt cả nghìn năm.
Rồi hắn ánh mắt hoài niệm như hồi tưởng lại một khoảng thời gian đáng nhớ nào đó:
“Kế hoạch này của ta đã chuẩn bị gần một nghìn năm rồi, tất cả chỉ chờ cái mà các ngươi gọi là Kho báu của Ravenclaw mở ra.”
“Cách khoảng thời gian này đúng bảy mươi năm, cũng chính một người nhà
Karling đã tìm ra kho báu, nhưng hắn lại không mang được kho báu chính
thức ra ngoài.”
Nghe tới đây, Ambrose nghĩ ngay tới ông nội của
cậu, Patrick Karling, ông ấy chỉ mang một đống sách vở về lâu đài Hoa
Hồng mà thôi, chứ kho báu thật là viên ký ức thủy tinh và viên ngọc
Ravenclaw cậu vẫn giữ trong người.
“Đúng, bảy mươi năm sau cũng
một người nhà Karling nữa mở ra kho báu, và ngươi, Ambrose Karling. Ta
có thể cảm thấy nó trong túi áo của ngươi, xem ra ngươi đã biết tác dụng của viên ngọc đó là gì rồi.” Godric Gryffindor nói.
“Không phải chỉ là dự trữ ma lực thôi sao?” Ambrose nói.
“Ngu ngốc… đó chỉ là một cách sử dụng thô thiển nhất của viên ngọc mà thôi,
thật lãng phí của trời. Viên ngọc là máu của Ông ta, nếu ta có được nó
thì… ha ha… ta không chỉ hồi sinh mà còn mạnh hơn trước rất nhiều.”
Con ma đang cười sung sướng thì đột ngột dừng lại, hắn trợn mắt nhìn Ambrose nói:
“Đủ rồi. Đưa cho ta viên ngọc. Lập tức.”
Đáng lẽ ra Ambrose phải gấp vội vàng lắm, nhưng không. Cậu bình tĩnh tới lạ thường, cậu nói:
“Nếu ông đã nói đủ rồi thì tới lượt tôi nói. Người ngu ngốc ở đây không phải là tôi, không ai khác chính là ông con ma ạ. Ông không phải Godric
Gryffindor.”
Nói xong, Ambrose quay người dành lại cây đũa thần
từ tay Hermione. Cậu không sợ vì trên người Ambrose còn có món ma pháp
đạo cụ phòng ngự mạnh hơn cả của cô bé.
“Imonititas.” (ND - Hồn ma tiêu biến)
Ambrose xoay người thi ra một ma chú lên trên con ma, vấn đề là hắn không thèm
để ý ma thuật của cậu, con ma giơ bàn tay ra đánh bay cái tia sáng màu
xanh bắn ra từ đầu đũa phép của cậu.
Đồng thời, bàn tay của hắn
đẩy một cái trong không khí và bóp lại. Ambrose lập tức bị một cỗ lực
lượng vô hình hất bay ra phía sau, cậu đập cả cái lưng vào tường ‘uỳnh’
một cái.
Nhưng sau đó, một cỗ lực khác tóm lấy cổ họng Ambrose,
nhấc bổng cậu bé lên. Nhưng tất cả lực lượng này đều bị một vòng sáng
ngăn lại bên ngoài.
Con ma cười lạnh nói:
“Mi còn gì để
nói, dù ta có là ai thì kết cục hôm nay đã xác định rồi. Mày tường là
cái mai rùa này có thể chống chọi được bao lâu… Khôn hồn thì giao viên
ngọc ra đây.”
Ambrose bên trong vòng bảo hộ, cậu ho sặc sụa, một
lực ép không nhỏ từ cái vòng ép lên ngực cậu, Ambrose không e dè hay sợ
hãi, cậu nhìn thẳng vào mắt con ma nói:
“Ông quá coi thường Ravenclaw rồi, ông nghĩ kế hoạch của mình là không ai biết sao… Nhưng bà ấy lại biết và chuẩn bị tất cả.”
Con ma nghe vậy hơi cảnh giác, nhưng sau đó bình tĩnh trở lại, hắn cười khẩy nói:
‘Nhóc nghĩ nhóc dọa được ta chắc, mày quá ngây thơ rồi đó, không thể có chuyện…”
“Không, người ngây thơ là ông… Ravenclaw không chỉ để lại Kho báu của mình bà ta còn để lại Chiếc vương miện của bà ấy.”
“Hừ nếu đó là thứ để ngươi kéo dài thời gian thì thôi đi, chính ta đã để
cho con gái của mụ ta mang nó ra khỏi Hogwarts, ai biết được nó đang ở
đâu trên thế giới này.”