Ambrose thấy vậy không khỏi nhìn Fayola và Takagi nói:
“Harry Potter lại là Xà lão khang.”
“Đúng vậy, thằng bé này. Không lẽ nó lại là hậu duệ của Slytherin.” Takagi kinh ngạc nói.
“Ai biết được.” Fayola không lạnh không nhạt nói. Đối với cô dù ai là kẻ kế thừa của Slytherin đi nữa cũng không quan trọng, chỉ cần Ambrose an
toàn là được.
Fayola tin dù đích thân Salazar Slytherin có sống
lại cũng không là đối thủ của cô, huống chi một học sinh. Chính vì vậy,
Fayola luôn nhắc nhở Ambrose không cần quá quan tâm tới chuyện như vậy,
mà tập trung hơn vào việc khắc mạnh ma thuật.
Ambrose cũng biết
là Fayola quan tâm mình, nên cậu nào lỡ từ chối cô bé, thế là suốt
khoảng thời gian còn lại trong học kì một, Ambrose và Fayola đều chăm
chú luyện tập chuẩn bị cho việc khắc mạch ma pháp thuật.
Bọn họ đã bắt đầu điều chế các loại thuốc phụ trợ, nếu tính ra thì họ còn đúng bốn tháng nữa là có thể bắt đầu.
====
Nhưng vào hai ngày trước kỉ nghỉ lễ giáng sinh chính thức bắt đầu, Ambrose
vội vàng bước tới khu vực nhà vệ sinh nữ ở hành lang phía đông tầng ba.
Đó là một cái nhà vệ sinh bỏ hoang, nhưng vừa vào tới nơi, cậu đã ngửi
thấy nồng nặc mùi thuốc Đa dịch - một thứ thuốc dùng để biến hình thành
người này sang người khác, mà hiếm bị phép thuật nào điều tra ra.
Ambrose còn nhờ vừa rồi cậu đang cùng Fayola tập vẽ ma pháp trận ở trong phòng
Cần thiết thì đột nhiên cái đồng hồ quả quýt của cậu rung lên hai tiếng. Ambrose biết đây là tín hiệu cầu cứu của Hermione… bèn vội vàng mở đồng hồ ra xem thì thấy dòng tin nhắn của cô bé.
Thở dài một tiếng,
cậu mở, một cánh cửa nhà vệ sinh ra, thì đột nhiên một bóng người chạy
tới ôm trầm lấy cậu, là Hermione, cô bé nức nở nói:
“Em… hu hu… em không biết có biến thành người được không nữa… hu hu…”
Ambrose cúi đầu xuống thì thấy hai cái tai mèo đang vẫy vẫy chông vô cùng đáng
yêu, xuống tý nữa là một tốc vốn xù và cứng, nay sờ thấy mềm mại hơn
trước, mền như lông mèo cái vậy.
Nhìn xuống thêm nữa Ambrose thấy khuôn mặt của Hermione không thay đổi gì nhiều, chỉ là trăng hơn, hồng hơn một chút.
Trong nháy mắt Ambrose lập tức thốt lên:
“Thật xinh đẹp.”
(Link ảnh: https://bom.to/ZpUQB.)
Cô bé nghe vậy càng khóc to hơn:
“Anh trêu em à, làm gì có chỗ nào xinh đeo, ôi tai của em lại biến thành như vậy, còn răng nữa… thành răng mèo còn gì, kiểu này ba mẹ mắng em chết
mất… hu hu…”
Nhìn cô bé vừa nói vừa khóc, hai cái răng nanh hơi dài hơn một chút, trông… rất đáng yêu. Trong lòng Ambrose run lên.
Cậu xoa xoa bộ tóc giờ mềm mại như nhung nói:
“Không sao, đã có anh. Kỳ nghỉ giáng sinh này em chuyển vào trong Ký túc xá
nhà Ravenclaw mà ở. Anh sẽ giúp xử lý cái tai với hai cái răng kia. Còn
về bố mẹ em thì cứ viết thư nói là năm nay em đón lễ giáng sinh ở trường là được.”
“Phải không?”
“Ừ, yên tâm.”
Sau đó
Ambrose cho Hermione đội một cái mũ chóp nhọn lên đầu che đi đôi tai
mèo, rồi mang cô về về ký túc xá nhà Ravenclaw, trước cho cô bé ở trong
phòng cậu. Đồng thời, cậu nhắn tin cho Fayola tới ký túc xá của mình để
xem cho cô bé.
Dù sao, Fayola là đứa chuyên về ma dược học trong hai đứa, còn Ambrose thì rất giỏi trong ma pháp trận.
Chuyện này phải có sự trợ giúp của Takagi mới thành công, sau khi sắp xếp xong cho cô em mèo, cậu trở ra và viết thư cho bà bác Apolline của mình để
xin lỗi vì không tới như đã hứa hôm khai giảng.
Ambrose biết sau
dịp này, hai cô chị họ của cậu thế nào cũng giận, vì vậy Ambrose đặt
trước một món quà giáng sinh đúng sở thích nhất cho hai người.
Ambrose sau khi viết xong lá thư thì Fayola đã có mặt, cô bé mặc kệ Ambrose mà
tới trước xem cho Hermione. Một phút sau, Fayola nói với hai người:
“Đây là do dùng lông động vật lẫn tóc của người cho thuốc Đa dịch rồi, may
là có lẫn tóc người nếu không chỉ sợ Hermione giờ không khác gì một con
mèo.”
Hermione nghe vậy nước mặt lại chảy ra, nấc cụt nói:
“Có cách nào chữa không hả, chị Fayola?”
Fayola gật đầu nói:
“Không đáng lo, giờ chị sẽ trở về điều chế thuốc giải cho em, nhưng muốn cho
cơ thể trở lại bình thường thì phải mất một đoạn thời gian.”
Cuối cùng hai người cứ để cô bé ở tạm chỗ Ambrose, đồng thời báo lại lên
trường là cô bé ở lại trường, sau đó từ từ chỉnh sửa, nếu không để các
giáo sư biết chuyện thì rách việc.
Rất nhanh, tới buổi tối,
Ambrose trước khi đi ngủ biến ra thêm một cái giường khác và chăn nệm
cho Hermione ngủ, còn cậu vẫn nằm trên giường của mình.
Chỉ đêm
nay hai người phải ngủ chung một phòng thôi, chứ ngày mai là tất cả học
sinh khác nhà Ravenclaw đều trở về nhà nghỉ lễ rồi.
Đêm hôm đó vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên Ambrose cảm giác phía sau lưng bị một thứ ấm áp nào đó ôm lấy.
Cậu tỉnh dậy và lật chăn ra thì thấy Hermione không biết từ lúc nào đã chui vào, hai mắt cô bé sáng quắc giống hệt mắt mèo nhìn mình, cô bé yếu ớt
nói:
“Anh Ambrose, em không biết trong người làm sao nữa… nóng quá.. em chỉ muốn ư ư…”
Cô bé không ngừng cọ sát đầu vào ngực của cậu, mấy tiếng rên rỉ không ngừng vang lên dài ngắn, cụt nấng…
“Meo... moe... meo.”
Không hiểu sao cậu cả thấy cả người cũng nóng theo, đặc biệt ở dưới bụng, hô
hấp trở lên dồn dập, cảm giác như vừa đi xông hơi về vậy…
Cùng lúc đó, Hermione lập tức ba chân bốn cẳng cuộn tròn ôm lấy Ambrose, không ngừng liếm láp khuôn mặt của cậu.
“Chuyện này…” Giật mình bình tĩnh lại, cậu đẩy cô nhóc ra quan sát cô bé trong lòng suy nghĩ:
“Không lẽ lông của con mèo mà Hermione uống phải đang trong thời kì động dục... Chuyện này phải làm sao cho ổn bây giờ.”
Trong lúc này, Hermione đã hoàn toàn mất kiểm soát tự hành động theo bản
năng, dán sát lại vào người Ambrose, khiến cậu ta cảm nhận được tất cả
thứ gì trồi lên hoặc lặn xuống trên người cô bé.
“Thôi trước không chế em ấy lại đã, rồi nhanh chóng tìm cách chữa trị nếu không…”
Cậu biết thời kì động dục của mèo có thể kéo dài tới hơn mươi ngày, nếu
không giải quyết nhanh, Hermione có thể bị di chứng về sau này.
Đơn giản vì vào lúc này các loại hóc - môn, nội tiết phát dục không ngừng
tiết ra, có thể ảnh hưởng lớn tới sức khỏe của Hermione sau này.
Nghĩ tới đây, Ambrose lấy đũa thần ra, không chế lại cơ thể của cô bé để
sang một bên, dùng phép thuật khiến cô bé ngủ đi, định giữ cô bé lại,
nhưng chỉ sau một lúc, Hermione bắt đầu kêu la, đau đớn.
Ambrose
lo lắng nhìn sang thấy cô bé không tỉnh lại mà rên đau đớn. Không biết
phải làm sao Ambrose đành tới ôm lấy cô nhóc, cho vào trong chăn của
mình, không ngừng xoa đầu cô nhóc, như khi cưng chìu một con mèo.
Như cảm giác được Ambrose (giống khác), Hermione trong xác mèo im ắn hơn,
cô nhóc lắc lắc đầu sao cho có tư thế thỏa mái nhất trong lòng Ambrose,
đồng thời miệng nhếch lên vui vẻ, không ngừng vang lên mấy tiếng gừ gầm
của mèo. (tiếng gáy?)
Đêm đó Ambrose đành phải ôm Hermione nằm cả đêm, cậu đặc biệt cảm thấy cảm thấy thỏa mái, coi như cô bé là cái gối ôm của mình.
Cho đến khi một tiếng ho hắng giọng đánh thức Ambrose dậy, Ambrose giật
mình mờ mắt ra thì thấy Fayola đang đứng ánh mắt như nhìn tên biến thái
nhìn cậu: