Ra khỏi vườn trường, anh và cô tùy ý tới một tiệm cơm ở trước cổng trường để dùng bữa.
Lúc này đã là 3 giờ chiều, bọn sinh viên hoặc là đang đi học hoặc là trống
tiết nên đã về ký túc xá nên cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác
thấy.
Đương nhiên, cho dù có thấy thì ở trong mắt của người
ngoài, hai người họ cũng chỉ là quan hệ giữa giáo sư với sinh viên đại
diện môn học đó. Đặc biệt là với khuôn mặt lạnh nhạt của Phó Duẫn Thừa
thì ai cũng sẽ không suy nghĩ thêm sâu xa.
Gọi một xào một kho cộng thêm một canh. Lúc đồ ăn được dọn lên, Lâm Nhuỵ đã đói đến mức bụng liên tục kháng nghị.
Tuy đồ ăn ở đây làm cũng không phải ngon đến cỡ nào, nhưng đối với một Lâm
Ngụy đã đói bụng bởi vì tiêu hao gần như hết thể lực lúc này mà nói thì
là ăn no trước rồi nói đến chuyện khác.
Cô vừa ăn vừa tận lực làm ra bộ dáng nhai kỹ nuốt chậm. Lâm Nhụy cẩn thận chú ý đến dáng vẻ để
không khiến bản thân mất mặt trước người đàn ông mà mình yêu.
Lâm Nhuỵ thì vui vẻ ăn ngon, còn Phó Duẫn Thừa lại không hề động đến một chiếc đũa mà hơi có chút thất thần.
Không phải anh không đói bụng mà thật sự là trong lòng có tâm sự nên nuốt không trôi.
Sau khi làm tình mãnh liệt xong thì vấn đề trong hiện thực liền ập tới.
Vốn định phân rõ giới hạn với cô nhưng ai ngờ chưa phân giới hạn được thì
lại còn xảy ra quan hệ. Hơn nữa, không thể phủ nhận, anh thậm chí còm
tham luyến cảm giác khi làm tình với cô.
Cô kiều mị nhiều vẻ. Mỗi khi tiểu huyệt vừa mềm lại vừa ướt của cô bao vây lấy anh thì đều làm
cho anh có loại cảm giác giống như bản thân đã về tới thời thanh xuân
đầy sức sống và được yêu đương mãnh liệt.
Nếu là lúc trước có người hỏi anh có ngoại tình không?
Anh sẽ không chút do dự mà khẳng định đáp rằng: "Tuyệt đối sẽ không!"
Ở trong lòng anh, hôn nhân là thần thánh, hai người bởi vì yêu nhau mà
kết hôn vốn chính là một việc không dễ dàng. Sau khi kết hôn thì hẳn là
nguyên tắc bảo vệ cho trung trinh.
Anh thậm chí còn khinh thường
và cũng thập phần không hiểu tại sao những người đó lại đi ngoại tình?
Một ngôi nhà bình yên ấm áp thì không cần mà lại tham luyến mùi hoa dại ở bên ngoài.
Nhưng đến khi chuyện này chân thật phát sinh ở trên
người anh thì anh mới bừng tỉnh hiểu rõ, chính anh đã tư biến bản thân
mình thành loại người mà mình đã từng ghét nhất.
Kết hôn không
dễ. Sau khi kết hôn thì đã không còn là tình yêu nữa mà là củi gạo mắm
muối cùng với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Đến khi nỗi tịch mịch cô
độc xâm nhập, người mình yêu lại không ở bên cạnh, thời gian trôi qua
lâu thì cho dù có yêu đến mấy cũng chậm rãi ảm đạm đi.
Mấy năm
nay, anh đều căng được. Chỉ riêng khoảnh khắc khi gặp Lâm Nhụy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, anh lặp đi lặp lại nhiều lần phạm lỗi.
Nhưng lỗi sai đã được đúc thành, hơn nữa, chính anh cũng đã trầm luân ở trong đó nên anh không thể trách được bất kỳ kẻ nào.
Kế tiếp, anh nên làm cái gì bây giờ a?
Vợ anh qua mấy tiếng nữa là sẽ trở về. Anh nên giả bộ như chuyện gì cũng
chưa phát sinh để đối mặt với vợ hay là nói thẳng ra để vợ tự quyết định đi hay ở a?
Anh không biết.
"Giáo sư, mau nếm thử cái này đi?" Giọng nữ thanh thúy đánh gãy Phó Duẫn Thừa trầm tư.
Anh nâng mắt đen lên, trùng hợp lại đối diện với ánh mắt hàm chứa yêu say đắm của Lâm Nhụy.
Kỳ thật, việc Phó Duẫn Thừa rối rắm cùng giãy giụa, Lâm Nhuỵ cũng có thể
đoán được. Nhưng cô lại không biết nên nói cái gì. Dù sao thì cũng là do cô quyến rũ anh trước, khiến anh lâm vào hoàn cảnh tình thế lưỡng nan.
Nếu không phải do cô thì Phó Duẫn Thừa hiện tại vẫn là một người đàn ông
anh tuấn cao lãnh khiến người khác phải ngước nhìn lên như cũ chứ sẽ
không giống như trong khoảng thời gian này, luôn bày bộ dáng cau mày,
tâm sự nặng nề.
Cô nhìn cũng thực chua xót.
Người đàn ông này vốn là một người đàn ông tốt yêu gia đình, là do tư tâm của cô đã làm hại Phó Duẫn Thừa.
Nhưng nếu thật khiến cô rời xa Phó Duẫn Thừa thì Lâm Nhuỵ cũng là không nỡ.
Sau khi hưởng qua vị ngọt của kẹo xong thì ai còn nguyện ý chịu nuốt thứ đồ đắng a?
Vậy cho nên, cô chỉ có thể thực xin lỗi anh.
Không đành lòng nhìn Phó Duẫn Thừa tiếp tục rối rắm nên Lâm Nhuỵ múc một
muỗng canh giống như hiến vật quý bỏ vào trong bát của người đàn ông.
"Khá ngon, giáo sư, thầy nếm thử xem."
Phó Duẫn Thừa không cấm hơi giật mình.
Anh theo bản năng cúi đầu nhìn canh trong bát, rau xanh phối hợp với thịt viên, không có dầu mỡ, tản ra mùi hương thơm ngon.Cô nâng kiều má, đầy mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào anh.
Biểu tình này của cô khiến anh khó có thể cự tuyệt.
Phó Duẫn Thừa chậm rãi nếm thử một ngụm, nước canh thanh đạm tràn vào yết hầu, xác thật không tồi.
Anh gật đầu, xem như là đồng ý với sự chờ mong của cô.
Được đến khẳng định xong, Lâm Nhuỵ nhấp môi cười thực vui vẻ rồi lại lục tục gắp rất nhiều đồ bỏ vào trong bát cho Phó Duẫn Thừa.
Mỗi lần Phó Duẫn Thừa muốn mở miệng cự tuyệt thì Lâm Nhuỵ liền sẽ dùng cái loại ánh mắt nhu tình mật ý nhìn anh. Ở trong một tầm mắt như vậy làm Phó Duẫn
Thừa muốn từ chối cũng đều khó.
Điều này cũng làm cho anh ăn uống thực no. Bởi vì Lâm Nhuỵ không ngừng gắp đồ ăn cho nên anh chỉ lo vùi
đầu vào ăn, thậm chí còn tạm quên đi những chuyện phiền não trước đó.
Cơm nước xong, hai người họ đi trở về.
Lâm Nhuỵ dọc theo đường đi làm nũng muốn Phó Duẫn Thừa đưa cô về nhà. Cũng
may là phòng trọ của cô ở gần trường học, Phó Duẫn Thừa cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đồng ý.
Anh không hề phát hiện, bản thân khi đối mặt với Lâm Nhuỵ thì điểm mấu chốt của anh luôn lùi lại từng bước.
Mà Lâm Nhuỵ tựa như là thợ săn biết xem xét thời thế. Cô không ngừng tới
gần, từng chút một chậm rãi để lại trong lòng anh dấu vết khó có thể
thanh trừ.
Đưa đến dưới lầu, Lâm Nhuỵ nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn mới trộm nhanh hôn lên môi của người đàn ông.
Cánh môi mềm mại của người đàn ông mang theo hơi thở mát lạnh làm cô nhịn
không được mà muốn tiếp tục tiến thêm một bước. Lâm Nhụy dùng đầu lưỡi
linh hoạt luồn vào môi răng của anh rồi cùng múa.
Phó Duẫn Thừa
bị đánh lén đột nhiên nên không kịp dự phòng, chờ đến khi anh kịp phản
ứng thì Lâm Nhuỵ đã luồn đầu lưỡi vào trong, hơn nữa còn nghịch ngợm
cuốn lấy đầu lưỡi của anh, nước bọt giao hòa quấn quýt si mê ở bên nhau.
Chất lỏng trong miệng cô thực ngọt lành ngon miệng, làm anh không tự chủ
được mà đã quên phản kháng. Phó Duẫn Thừa chậm rãi đáp lại, đầu lưỡi thô dày câu lấy cái lưỡi của cô, cánh môi cọ xát mờ ám, triền miên, ngay cả độ ấm không khí xung quanh hình như cũng biến thành lửa nóng.
Đánh vỡ không khí kiều diễm này là tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần tây của Phó Duẫn Thừa.
Tiếng chuông chói tai vang lên, tựa như là đánh đòn cảnh cáo, đột nhiên đánh
tỉnh Phó Duẫn Thừa. Anh vội lui về phía sau hai bước, ngăn rõ khoảng
cách với Lâm Nhụy.
Dòng chữ biểu thị trên màn hình là —— mẹ vợ.
Do dự một chút, anh click nút nghe.
"Duẫn Thừa, Lam Lam chắc sắp đáp xuống sân bay, con chừng nào thì trở về? Mẹ
đã chuẩn bị xong đồ ăn ở nhà. À đúng rồi, mẹ có kêu cả gia đình em họ
của Lam Lam tới cùng ăn. Đêm nay, mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa
cơm."
Trong điện thoại, giọng của một người phụ nữ trung niên rõ ràng truyền ra ngoài.
Phó Duẫn Thừa trầm mặc nghe xong, sau đó đáp: "Dạ, con đã biết, con lập tức sẽ trở về."
Tắt điện thoại xong, anh nhìn Lâm Nhụy đứng ở một bên, sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói: "Tôi phải đi."
Lâm Nhuỵ nhẹ giọng hỏi: "Sư mẫu đã trở lại rồi sao?"
Cuộc điện thoại mới nãy, cô nghe được thập phần rõ ràng.
Trả lời Lâm Nhuỵ là sự trầm mặc.
Đây đã là đáp án thuyết minh.
Lâm Nhuỵ kéo kéo khóe miệng để lộ ra tươi cười miễn cưỡng. "Vậy giáo sư mau về nhà đi, em cũng lên lầu đây."
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị lên lầu.
Phó Duẫn Thừa nhìn theo bóng dáng tinh tế nhu nhược của cô, đôi mắt trở nên nặng nề, bên trong tựa hồ bao hàm nhiều loại cảm xúc phức tạp, giống
như nồng đậm mực nước đang quay cuồng.
Cuối cùng, anh chỉ để lại có một câu nói nhàn nhạt.