Edit: Miu
Beta: Thỏ
Sau khi bên kia bắt máy, trong lòng
Hàn phu nhân đầy căm phẫn đem chuyện vừa rồi nói với Hàn Vũ, sau đấy còn nói thêm: “Tiểu Vũ, con nhìn xem, lần này thật sự không phải là mẹ
không giúp con mà là cô gái này chỉ thích tiền, căn bản là cô ta không
phải thật sự yêu con! Nghe lời mẹ, con mau trở về đi, mẹ sẽ sắp xếp cho
con một cô gái a…”
“Nga, con biết rồi mẹ. Con đang rất bận, con cúp máy đây!”
Nói xong, Hàn Vũ liền nhẹ nhàng cúp điện thoại. Hàn phu nhân ngạc nhiên,
con trai bảo bối của bà có ý gì, sao lại không có một chút kinh ngạc
nào, cũng không có cảm giác thương tâm, có phải là lời bà nói vừa rồi
chưa rõ ràng.
Nhưng mà bà không tin, Hàn phu nhân gọi lại lần
nữa, chuẩn bị nói thêm một lần nhưng lại bị Hàn Vũ không kiên nhẫn đánh
gãy: “Không phải con nói con đang rất bận hay sao, con cúp máy đây.”
“Tít tít tít…” Điện thoại không còn tiếng gì nữa.
Hàn phu nhân có chút ngây ngốc.
Bên kia, sau khi Lâm Nhụy về đến nhà thì trước tiên liền hưng phấn gọi cho Hàn Vũ.
“Hàn Vũ, anh đoán đúng rồi, mẹ của anh thật sự đưa cho em tờ chi phiếu và
muốn em rời khỏi anh!” Trước khi Hàn phu nhân hẹn gặp Lâm Nhụy, Lâm Nhụy liền thấp thỏm nói với Hàn Vũ, hỏi Hàn Vũ cô phải làm sao bây giờ. Hàn
Vũ lại bảo Lâm Nhụy cứ thoải mái hào phóng tới gặp, còn nói mẹ của anh
nhất định sẽ đưa chi phiếu cho Lâm Nhụy, đến lúc đó Lâm Nhụy cứ nhận lấy là được.
Lâm Nhụy vốn dĩ không tin, nhưng không ngờ rằng lúc gặp mặt, Hàn phu nhân cư nhiên lại đưa chi phiếu giống như lời Hàn Vũ nói.
Hàn Vũ tự tin nói: “Ông xã của em chính là thần cơ diệu toán!”
“Nhưng làm sao anh đoán được a?”
Lâm Nhụy hỏi Hàn Vũ.
“Đây không phải rất đơn giản sao, đừng nhìn mẹ của anh bề ngoài thoạt nhìn
dọa người, trên thực tế bà là người không có tâm cơ, còn đặc biệt thích
xem những bộ phim truyền hình về tình yêu, thường xuyên khóc rối tinh
rối mù. Thế cho nên anh đoán nhất định bà sẽ dựa theo kịch bản phim thần tượng mà làm như vậy đối với em.” Hàn Vũ giải thích nói: “À đúng rồi,
200 vạn kia bảo bối cứ cầm đi, coi như là quà gặp mặt mẹ anh cho em,
chuyện này đến lúc thích hợp anh sẽ tự nói với bà.”
….
Sau đó, cũng không biết Hàn Vũ đã nói gì để thuyết phục Hàn phu nhân, sự
thật là Hàn phu nhân không tìm Lâm Nhụy nữa, ngay cả nhà họ Hàn cũng
không có động tĩnh gì, đối với chuyện giữa Hàn Vũ cùng Lâm Nhụy luôn duy trì sự im lặng.
Im lặng liền tính là cam chịu.
Ngoại trừ chuyện của cha mẹ Hàn Vũ ra thì còn có một việc khác.
Lục Hạo đến tìm Lục Trạch, khóc lóc hỏi Lục Trạch vì sao không cần nó.
Thẩm Nguyệt rất thương yêu con, sợ hãi chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Lục Hạo,
thỏa thuận cùng Lục Trạch xong, cứ đến ngày định kỳ thì Lục Trạch sẽ đến thăm Lục Hạo. Lục Hạo còn nhỏ, cũng không biết vì sao cha mẹ lại tách
ra, lần này bởi vì trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy Lục Trạch, bây giờ
gần cả tháng mới thấy một lần, thế cho nên Lục Hạo mới cảm thấy Lục
Trạch không cần nó.
Lục Trạch thay con trai lau khô nước mắt, ôn
nhu trấn an: “Baba chỉ là cùng mẹ tách ra, cũng không phải không cần
con, con vĩnh viễn là bảo bối nhỏ của baba.”
Tiếp theo, anh xin nghỉ ở công ty để đưa Lục Hạo đi chơi Disney cả ngày, Lâm Nhụy cũng đi cùng.
Lục Hạo đối với chị xinh đẹp là Lâm Nhụy vẫn rất thích, đứa trẻ còn nhỏ dễ
giận dễ quên, thực nhanh liền từ trạng thái baba không cần nó mà buồn bã đã khôi phục tinh thần, cùng Lâm Nhụy và Lục Trạch chơi vui vẻ.
Buổi tối, sau khi chơi mệt mỏi trở về thì Lục Hạo ngủ ở phòng Lục Trạch.
Khuôn mặt lúc ngủ của đứa bé đáng yêu tựa như thiên sứ, sắc mặt Lục Trạch nhu hòa ngồi ở mép giường nhìn con trai của mình.
Lâm Nhụy thay Lục Hạo chỉnh lại chăn: “Em về phòng ngủ trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Trạch ừ một tiếng rồi thấp giọng hỏi: "Có phải em cảm thấy không vui không?”
Lâm Nhụy lắc đầu, “Anh nghĩ đi đâu vậy, em và anh ở bên nhau, đối với Hạo
Hạo vẫn luôn cảm thấy áy náy, hơn nữa, em vốn dĩ cũng rất thích Hạo Hạo. Thế cho nên anh hẳn là phải dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc nó,
yên tâm đi, em không phải loại người keo kiệt.”
Nói thật, đứa trẻ là vô tội nhất, chuyện của người lớn không nên làm liên lụy đến trẻ
nhỏ, Lục Trạch đi thăm Lục Hạo không khiến cô không vui.
Lục Trạch thả lỏng biểu tình, anh kéo tay Lâm Nhụy qua xong hôn lên trán của cô.
“Cảm ơn em, bảo bối.”
“Ngủ ngon.”
Anh ôn nhu nói.
“Ngủ ngon.”
Lâm Nhụy cũng nhón chân hôn nhẹ lên môi mỏng của Lục Trạch.
Ánh mắt hai người đối diện, một loại tình cảm yên lặng chảy xuôi không cần nói cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com