Cánh cửa được đẩy ra và 1 thân ảnh đi vào khiến Cầm cũng có chút
sững người. Đừng nhìn căn phòng này trông bình thường nhưng mà nó được
bao phủ bởi trận pháp khiến người ta không thể nào dò xét bên trong. Nên Cầm cũng không có cảm nhận được có người đến gần. Nhưng mà đây là phòng công chúa. Mọi người muốn vào tất nhiên cần lên lịch cũng như là có sự
đồng ý trước. Số người có thể tự ý tiến vào quả thật là có thể đếm trên
đầu ngón tay. Bạch Thường Quân là 1 và… Âu Dương Y là 2.
Nếu như
bình thường thì có những thị nữ phục vụ bên ngoài thì có người ngăn cản
nhưng mà vì sự giúp đỡ của ai đó khiến cho những thị nữ này đi hết. Và
thế là tình huống xấu hổ này.
Âu Dương Y hơi sững người. Hôm qua thấy tình trạng của Bạch An không ổn khiến cho cô lo lắng cả đêm. Ngay sau
khi cô xong việc, cô lập tức vào cung xem tình huống của Bạch An thế
nào.
Nhưng cô không ngờ lại gặp 1 thanh niên trong phòng, đã thế
quần áo còn xộc xệch. Lại quan sát 1 chút thì cô lập tức hiểu ra vấn đề. quần áo xộc xệch, không có thị nữ, trên đất có vài món quần áo vất tứ
tung.
Không khó để cô hình dung ra điều gì. Mà xem dáng vẻ thì dường như vừa mới làm xong.
Cô không thèm để ý đến hắn mà tiến đến giường kiểm tra Bạch An. Khi thấy
cô nàng chỉ là thiếp đi, cả người khí sắc tốt hơn thì cô cũng thở dài 1
hơi. Xem ra kết quả là thành công.
Đồng thời cô cũng đã hiểu được
rốt cục vì sao mà mấy ngày này tình trạng của Bạch An lại như vậy. Hiển
nhiên là cô nàng đã biết được mình trong mấy ngày này phải làm điều này. Đối với bất cứ người phụ nữ nào thì khi biết mình sắp phải mất thứ ngàn vàng vào tay của 1 kẻ lạ mặt thì vẫn còn tự nhiên mới là lạ.
Đêm qua nàng ta bắt cô trở về hiển nhiên không phải vì mệt mỏi mà là không muốn cô ở đây để chứng kiến điều này.
- Thật là ngốc nghếch mà.
Âu Dương Y thì thầm nói. Ánh mắt có chút thương hại nhìn Bạch An. Ngủ đến
tận bây giờ đã đủ thấy được đêm qua Bạch An đã mệt mỏi đến nhường nào.
Thở dài 1 hơi, cô đứng dậy, lúc này cô mới chú ý đến người nam nhân duy
nhất ở trong phòng. Bình thường. Đó là cảm nhận đầu tiên của cô. 1 kẻ
bình thường đến không thể bình thường hơn. Thân hình bình thường, khuôn
mặt bình thường và đến cả khí chất cũng là bình thường.
Dù là ngoại
đạo nhưng cô cũng có thể thấy được 2 người hoàn toàn không phải là cùng 1 giai cấp. cô thật không biết sao Bạch Thường quân lại để kẻ này làm con rể cơ chứ.
Nhưng mà từ những gì mà cô chứng kiến thì sự hoang đường này lại là sự thật.
Không khí có chút lúng túng. Âu Dương Y cũng không biết nên làm gì. Cô tự
tiện xông vào như vậy quả thật có chút không tuân thủ lễ nghi. Giờ muốn
mở lời cũng không biết nên nói gì. Thật là….
Cầm cũng nhìn ra sự lúng túng của cô. Anh cũng không muốn cái không khí này tiếp tục. Anh mỉm cười nói :
- Cô ở đây tốt quá. Ta muốn đi tìm nhà bếp nhưng không biết đường. Không biết cô có thể dẫn ta đi không.
Có cơ hội xuống thang tất nhiên Âu Dương Y sẽ nắm lấy. dù không biết vì
sao mà tên này lại muốn đi tìm nhà bếp nhưng mà cô cũng không có quản
nhiều như vậy. Cô gật đầu nói :
- Được rồi, đi theo ta.
Âu
Dương Y dẫn Cầm ra khỏi phòng,đi theo từng dãy hành lang dài. Quanh co
khúc khủyu vô cùng. Quả không hổ danh là hoàng cung của 1 đế quốc. Để
anh 1 mình đi có lẽ lạc cũng không chừng a.
May mà có người dẫn. Đi
không bao lâu, 2 người đã đến nhà bếp. Chỉ đến gần thôi mà mùi thơm
quyến rũ từ bên trong truyền ra khiến người ta không khỏi nuốt 1 ngụm
nước bọt. hiển nhiên những vị ngự trù này thực lực cũng không thấp đi.
Đi vào bên trong. 1 căn phòng khổng lồ hiện ra. Có đến cả gần ngàn người
đang làm việc tất bật bên trong. Ánh lửa, tiếng xào nấu vang lên liên
tục tạo nên 1 khung cảnh vô cùng hoành tráng
- Âu Dương tiểu thư,
tại sao ngài lại đến đây. Nếu nàng muốn anh cái gì chỉ cần kêu người đi
gọi, ta nhất định sẽ khiến nàng hài lòng mà.
Người vừa lên tiếng
là 1 thanh niên khá là điển trai. Mặc trên người 1 bộ quần áo cho đầu
bếp. Xem ra là cũng có chút địa vị trong căn bếp này.
Lúc này hắn mới chú đến Cầm. Dù hơi bất ngờ 1 chút nhưng hắn rất nhanh mỉm cười nói:
- Vị này là…
Âu Dương Y định lên tiếng nhưng mà đột nhiên nhớ ra là cô cũng chẳng biết
gì về thanh niên này cả do đó cô kìm chế lại. Cầm thì đi lên giơ tay ra
và nói:
- Đỗ Mạnh Cầm, vô danh tiểu tốt mà thôi. ta muốn đi đến
nhà bếp xem 1 chút nhưng không biết đường nên nhờ vị tiểu thư này đưa
đến.
- ồ.
Thanh niên này ồ lên 1 tiếng, ánh mắt lóe lên đánh giá Cầm.
Quần áo bình thường, khí thế cũng không quá mạnh. Quả thật là bình thường
đến không thể nào bình thường hơn. Dù không biết vì sao hắn lại có mặt ở hoàng cung nhưng theo anh thấy thì kẻ này có lẽ cũng chỉ là đi làm nô
tài chứ hoàn toàn không thể nào quyền cao chức trọng.
Mà hắn tìm
đến nhà bếp xem ra là đến làm học đồ đi. Không biết sao, trong lòng của
hắn nổi lên sự kiêu ngạo vô cùng. Hắn hào phóng nói:
- Yên tâm,
nếu như ngươi là do Âu Dương tiểu thư dẫn đến thì ta sẽ hỗ trợ ngươi hết mình. Hoàng Phủ ta đây không nói là quyền cao chức trọng nhưng trong
căn bếp này cũng có tiếng nói. Có ta bảo đảm thì ngươi có lẽ sẽ nhanh
thoát khỏi cái chức đầu bếp học đồ.
Nghe vị Hoàng Phủ này nói thì
cả Cầm và Âu Dương Y vẻ mặt vẫn đầy cổ quái. bọn họ đều biết ý định của
tên này là gì nhưng chính vì thế mà bọn họ mới buồn cười. Có cảm giác
như là 1 vị người hầu đứng trước mặt chủ nhà khoe khoang xem mình có
quyền y đến mức nào a.
Nhưng dù sao anh chàng này cũng có thiện ý nên Cầm cũng không có chấp nhặt nhiều. Cầm mỉm cười nhã nhặn nói:
- Cảm ơn ngươi đã có thiện ý. Nhưng ta cũng không phải là đến đây làm học đồ. Ta tìm nhà bếp đơn giản chỉ là muốn mượn căn bếp nấu vài thứ thôi.
Dù Cầm đã nói rất nhẹ nhưng mà vào tai của Hoàng Phủ thì đây chẳng khác gì là 1 lời chế nhạo khiến hắn vừa ngượng vừa tức. Hắn hừ lạnh nói:
- Nhà bếp cũng không phải ai muốn vào cũng có thể vào được. Ta cũng không biết ngươi là ai nhưng nếu như không có sự đồng ý của tổng quản thì xin lỗi, ta không thể cho ngươi vào và sử dụng dụng cụ ở đây được. Không
phải ta không tin ngươi nhưng mà nếu chẳng may có gì xảy ra thì không ai có thể chịu trách nhiệm. Ngươi có không.