Đứng trong góc tối, Roxie dần dần giương cung, mũi tên này có chút khác
mũi tên khác, nó tỏa ra hàn khí vô cùng, lóe lên ánh sáng lạnh.
Đây là mũi tên trân quý nhất của cô. Đòn sát thủ cuối cùng của cô, đầu mũi
tên làm bằng hàn thiết trăm năm được rèn ở Wano, thân mũi tên được làm
từ cây thế giới, đuôi mũi tên được lấy từ 1 loài chim khổng lồ,thực lực
cực kỳ kinh khủng.
Cả tộc đàn của cô chỉ có 50 mũi tên như thế
này, chỉ có những thiên tài hoặc có cống hiến to lớn mới có được 1 vài
mũi tên như thế này.
Cô vốn dĩ chỉ có 3 mũi tên. 2 mũi đã giết
vài kẻ đáng chết có thực lực không thấp. giờ chỉ còn một mũi tên này.
Xem ra bây giờ cần dùng rồi.
Mũi tên xé gió mà đi không có bất cứ tiếng động, tốc độ so với vừa nãy không phải cùng 1 tốc độ. Nó chẳng
khác gì 1 sát thủ vô hình chuẩn bị lấy mạng kẻ địch. Trúng 1 mũi tên
này, không chết thì anh cũng mất nửa cái mạng.
Nhìn Cầm vẫn không có phản ứng gì. Miệng của cô hiện lên 1 vệt cười,cô rất tự tin về mũi
tên của gia tộc mình, dính 1 mũi tên này, vi này không chết cũng bị
thương.Đến lúc đó, cả 2 người đánh còn không lại ư. Buồn cười.
Cô cũng không có ý định trốn mà chuẩn bị hợp lực lại để chắc thắng. Bởi vì với khoảng cách này, cô không tin có ai có thể tránh được dù là tứ
hoàng.
Mũi tên chỉ còn cầm chưa đến 20m nhưng mà anh cũng không
có bất cứ phản ứng gì. Đến lúc này, Roxie có chút lo lắng. đây dù sao
cũng chỉ là luận bạn, việc cô sử dụng mũi tên này đã là có chút ăn gian
rồi,bây giờ nếu nó để lấy mạng của thanh niên trước mắt này thì.. quả
thật.
Nhưng xem ra là quá muộn rồi, mũi tên chỉ cách Cầm chưa đến 5m. Lúc này anh quay lại thì có tác dụng gì chứ. Giờ cô chỉ hi vọng
người này đủ cứng để có thể không chết mà thôi.
Nhưng lúc này,
điều kỳ dị hiện ra. Mũi tên khi cách Cầm 2m thì đột nhiên nó lại hướng
lên phía trên như thể có vật gì đang dẫn dắt nó vậy, mũi tên vốn nhắm
vào tim đột nhiên chếch lên cắm vài vai.dù nó gây đổ máu nhưng không đủ
sức tạo vết thương nặng.Trong khi đó, Cầm quay lại nhìn về phía cô và
mỉm cười.
Cuộc chiến đến đây thì hoàn toàn không còn gì hoài niệm nữa. Cầm lập tức thoát khỏi sự kèm cặp của Mina mà xông về phía Roxie.
Không mất bao lâu thời gian, Cầm đã đuổi kịp, không còn cách nào khác,
cô chỉ có thể lấy ra 1 con dao găm và tiến hành đối đầu.
Cận
chiến của cô không tệ như cô nói, hiển nhiên cô cũng có luyện qua, có lẽ không thua kém bất cứ phó đô đốc nào. Nhưng mà so với bất cứ ai ở đây
cũng đều yếu hơn rất nhiều. rất nhanh cô đã thất bại. Đó cũng là dấu
chấm hết cho cuộc chiến này. Và người chiến thắng không ai khác ngoài
Cầm.
Đúng lúc này, 2 vợ chồng Mar đi ra mỉm cười nói:
-
Đánh xong rồi thì chúng ta cũng nên mở tiệc chào mừng thành viên mới
nhỉ. nói thật, lâu lắm không thưởng thức món của Cầm nấu ta cũng có chút nhớ nhung a.
Không thể không nói, ở cái thế giới này thì dù vừa đánh nhau nhưng khi lên bàn rượu thì mọi thứ cũng biến mất.
Nhất là khi có rượu ngon, có mỹ thực thì mọi thứ càng gần nhau hơn.
Đối với Cầm, mọi người dường như đều nể phục vô cùng. Dù sao thì thế giới này cũng là thế giới của nắm đấm a.
Trong men sau, Mina đột nhiên lè nhè hỏi:- Thuyền trưởng, rốt cục vừa nãy anh đã sử dụng bao nhiêu thực lực. Ta có cảm giác anh vẫn còn giữ sức đi.
Cầm nhấp 1 ngụm nói;
- Khoảng 5 phần đi.
Không khí lâm vào trầm mặc trước câu trả lời của Cầm. 5 phần thực lực, 5 phần thực lực đã có thể đè bọn họ ra mà đánh thì thực lực của anh đạt đến
mức nào.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Cầm mỉm cười nói:
- Đừng
coi thường mình như vậy. 5 phần thực lực ở đây là thực lực để ta đánh
với Mina. Để đối mặt vẫn 2 người thì ta vẫn cần phân tâm rất nhiều để đề phòng Roxie. Thực lực của cả 2 đều rất không tệ. Nhất là Roxie, nhất mà mũi tên cuối cùng, nó quả thật gây ra bất ngờ với ta. May mà ta có
phòng bị nếu không thì dù không chết cũng bị lột 1 lớp da chứ làm gì có
chuyện chỉ bị 1 vết thương ở vai như vậy.
Lúc này Roxie không nhịn được mà hỏi:
- Rốt cục anh dùng cách nào để có thể tránh đi mũi tên đó, tình huống đó quá quỷ dị, mũi tên đó đột nhiên chuyển hướng là sao.
Cầm nghe vậy mỉm cười nói:
- Mũi tên của cô rất mạnh, nhanh và chuẩn. đã thế nó còn biết ẩn nấp nữa
chứ. Dù cho là tứ hoàng thì bị bắn ở khoảng cách gần như vậy cũng không
dễ chịu thậm chí có khi chịu trọng thương.
- Nhưng may mà ta đã
chuẩn bị từ trước. Mũi tên của cô dù mạnh nhưng nó cũng chỉ là 1 mũi tên bình thường, mà cô lại phụ thuộc vào sức gió để nó có thể di chuyển. Ta biết được cô vẫn luôn ở sau lưng ta ám sát và ta cũng biết được cách
phá cục duy nhất của các cô là tiếp cận ta và bắn tên.
- Khi mà
Mina tấn công càng lúc càng ác liệt thì ta biết cô đã quyết định tiếp
cận ta rồi. Khi cô tiến vào phạm vi 100m thì ta đã phát hiện ra cô rồi,
chỉ tiếc cô quá đề phòng mà lập tức ẩn đi khiến ta mất vị trí. Khả năng
ẩn thân của cô quả thật không tầm thường nha. Ta biết được rằng nếu như
không khiến cô tấn công thì khó lòng mà xác định được.
- Do đó ta quyết định chuyên tâm đánh Mina, để lộ điểm yếu cho cô tấn công. Mà để
cho chắc thì ta còn vận dụng sức mạnh khiến làn gió vờn sau lưng ta, đổi luồng khí lưu hướng lên phía trên, khi đó dù cho có không kịp phản ứng
thì ta cũng không bị vào vị trí trí mạng.
- Điều khiển luồng gió, vậy ra đây là năng lực trái ác quỷ của anh à.
Cầm mỉm cười không nói, có đôi khi mọi thứ cần có sự bất ngờ mới vui.
Anh chuyển di sự chú ý:
- Được rồi, mọi người tiếp tục liên hoan đi, sắp tới chúng ta còn cần tham gia vào 1 cuộc vui lớn a.Không khí lại trở nên sôi động hơn, bao vướng mắc đã được giải tỏa khiến cho
không khí bớt đi chút ngượng ngừng mà nhiều thêm chút tự nhiên. Mọi
người đều tận hứng.
Nhưng xem ra tận hứng hơi quá khiến cho ý định xuất phát từ sáng của Cầm phá sản mà phải chờ
đến tận trưa.
Tiến lên thuyền, Cầm mỉm cười nhìn sang 4 người:
- Đã chuẩn bị hết chưa, chúng ta nên đi thôi. Mục tiêu, tổng bộ hải quân.
- Khởi hành.
…
Khoan đã… đột nhiên. Cầm dừng lại, bởi vì số người có chút sai sai, hình như...thừa ra 1 người thì phải.
Ánh mắt anh có chút ngạc nhiên nhìn người ẩn nấp đằng sau kia:
- Mera, cô lên thuyền làm gì.
Ánh mắt của mọi người lập tức chú ý về thân ảnh nhỏ nhắn kia. Dường như đang chờ cái gì.
Mera mỉm cười lè lưỡi nói:
- Xem ra đột nhập không thành công a. Được rồi, ta muốn đi cùng các
ngươi. Ta muốn biết được rốt cục ngươi có thể đi đến mức nào. Ngươi nói
thể nào cũng là vật thí nghiệm đắc ý nhất của ta mà.
- Nhưng cô
cũng biết chỗ ta sắp đi nguy hiểm đến cỡ nào. Có lẽ chúng ta không có
chết nhưng mà cô đi đến đó thì chúng ta chưa chắc có thể bảo vệ ngươi
được.
Miệng của cô khẽ nhếch lên, cả người cô tan ra biến thành mê vụ. từ trong đó, dọng nói của Mera vang lên:
- Tuy ta không am hiểu đánh nhau thậm chí còn không biết đến haki nhưng
mà bảo mệnh thì vẫn có thể. Đây có thể coi như là nguyên tố hóa hoàn
toàn, dù có dùng haki cũng không thể nào làm gì ta. Ta tự lo được cho
mình, không cần ngươi lo.