Cầm nhấp 1 ngụm trà, nhìn vẻ mặt kinh nghi bất định của Vivi mà cảm thấy khoái trí trong lòng. Anh nói:
- Ta không phê phán cách làm của các cô. Không, có thể nói nếu là tạo cơ
sở thì cách huấn luyện của các cô là có thể. Đánh cơ sở rất tốt
- Nhưng mà đến bây giờ thì nó lại tỏ ra không hiệu quả. Những cô gái này
đều coi là có thiên phú hay có thể nói là thiên phú bậc nhất, trong đó
có vài người hoặc hơn là đã có căn cơ rồi. việc chỉ xoay quanh huấn
luyện thực chiến hay là rèn luyện cũng chẳng thể khiến cho mấy cô nàng
này biến đổi về chất.
- Đó cũng chính là lý do vì sao ban đầu
phát triển tốt nhưng đến giai đoạn này lại không được. Cơ bản là cách
huấn luyện của các cô khó lòng có thể khiến những cô nàng này đột phá
được giới hạn của bản thân. Các cô ấy vẫn là con người chỉ là so với con người thì mạnh hơn rất nhiều mà thôi.
Vivi lâm vào trâm ngâm, cuối cùng cô ngẩng đầu lên nói:
- Vậy ta cần làm gì.
- Sinh tử. Chỉ có sinh tử chiến, chỉ có khi đứng trước ranh giới của sự
sống và cái chết thì những con người này mới có thể phá vỡ cái gông
xiềng đang giam cầm bản thân họ lại. tìm đường sống trong chỗ chết, vào
sinh ra tử thì những cô gái này mới có thể chân chính trưởng thành.
Vivi nhíu mày thật sâu:
- Cái cách này không phải là chúng ta không nghĩ đến. Thậm chí trong gia
tộc cũng có những thử nghiệm tương tự. Nhưng mà tỷ lệ thành công quá
thấp. Số người có thể hoàn thành việc đó chỉ có thể đếm trên đầu bàn
tay. Khó có thể ứng dụng rộng rãi.
- Bọn họ thất bại đơn giản là
bọn họ không có dũng khí đối mặt mà thôi. Không chỉ thế, bọn họ cũng
biết được chắc chắn gia tộc sẽ không để bọn họ chết. Trong điều kiện đó, cô thử nghĩ xem liệu những người này có dũng khí vào sinh ra tử hay
không.
- Vậy ý anh là.
- Những cô gái này đều rất có tiềm
năng, tiềm lực rất cao, cái bọn họ thiếu chỉ là 1 cơ hôi để đột phá cái
gông xiềng giam cầm bọn họ bấy lâu. Việc chúng ta cần làm. Cái chúng ta
cần làm là triệt để khai phá cái tiềm năng đó.
Rồi cầm bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, 1 ý tưởng vô cùng to lớn, 1 ý tưởng vô cùng táo bạo.
Vivi và cô nàng thư ký càng nghe càng ngạc nhiên, ánh mắt càng lúc càng sáng lên.
Cuộc thảo luận tiến đến tận nửa đêm, Cầm mới vươn vai đứng dậy:
- Cơ bản như vậy là được rồi. còn chi tiết cần chính các cô đi làm. Ta
cũng không muốn dính vào. Có lẽ sau cuộc khảo sát này các cô sẽ có thể
tìm được con đường sáng cho gia tộc mà sao.
Vivi trầm ngâm rồi đột nhiên nói:
- Tạo sao cậu lại thay đổi 180 độ như vậy. rõ ràng cậu có chút không nguyện ý tham gia cơ mà.
Cầm không quay đầu lại mà nói:
- Ta nhìn thấy được tiềm lực trong những cô gái này, ta cũng không muốn
tài năng của bọn họ bị chôn vùi. Đồng thời cũng không muốn bọn họ vì
không đem lại cái gì nên bị cắt ra giải phẫu.
- Hơn nữa, ta cũng coi như là con rể của gia tộc Fransis, góp chút công sức của mình cũng là điều nên làm a.
Rồi anh ra đi để lại bao điều suy ngẫm.
……….
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Cứ thế 1 tháng trôi qua. Cầm cũng đã hòa nhập
vào trong ngôi trường này. Bằng tài năng cũng như hiểu biết rộng của
mình, anh đã trở thành người xứng với cái chức quản lý này. Vô luận là
dạy bảo học sinh hay là giải quyết các vấn đề của học sinh thì Cầm đều
làm rất tốt. Có thể nói, địa vị của anh trong ngôi trường trở nên cực kỳ cao. Gần với hiệu trưởng chính thức- Vivi.
Hôm nay là 1 ngày
quan trọng vì chính là đợt thăm quan mùa thu hàng năm của ngôi trường.
Mà mục tiêu của chuyến du kịch này chính là Hawaii. Không thể không nói, cuộc sống của những người có tiền quả thật là quá khác với cuộc sống
của những người bình thường. Vì chuyến đi này, Vivi thuê hẳn 2 chuyên cơ thuộc hàng hiện đại nhất. 1 chiếc cho học sinh còn 1 chiếc cho giáo
viên. Nội thất bên trong thì khỏi nói, có lẽ không thua kém thậm chí là
còn hơn cả khoang hạng nhất của những hãng hàng không tốt nhất.
1 chuyến đi đầy vui vẻ, 1 chuyến đi giải tỏa Stress cực tốt.
7 ngày ở Hawaii kết thúc trong sự vui vẻ của tất cả mọi người, không khí vui vẻ diễn ra khắp máy bay.
- Bùm.
1 tiếng nổ vang lên kèm theo rung lắc dữ dội, nhìn ra ngoài cửa thì thấy
cánh máy bay đang bốc cháy dữ dội. Cả chiếc thuyền bắt đầu lộn nhào.
Tiếng gào thét, tiết hét vang lên chấn động cả vùng trời.
- YÊN
LẶNG!!!!!!!!! chúng ta sẽ rơi xuống biển. Vẫn chưa là lúc để tuyệt vọng. không nhớ lời ta dụa ư, chưa đến phút cuối nhất định không được bỏ
cuộc.
1 thân ảnh đứng vững như bàn thạch, dọng nói như có ma lực
khiến cho không khí vốn tràn đầy hoảng loạn bây giờ lại có chút vững
tin. Nhưng mà dường như thượng đế đã quay đầu lại với bọn họ.
Qua ánh mắt của mình, cầm có thể nhìn thấy đất liền, đất liền vô ngân.
Không cần nghĩ cũng biết được nếu như rơi xuống đất trong tình trạng này thì
sẽ làm sao. Tan thành sương khói đi. Vẻ mặt Cầm có chút khó coi. Anh
biết dù máy bay có nổ cũng không thể nào giết được anh nhưng mà những
người học sinh của anh có lẽ sẽ chẳng thể nào sống được.
Thở dài 1 hơi, có lẽ anh cần làm gì đó. Ánh mắt của anh giao nhau với Ayane, 1 vị giáo sư khác trên thuyền, ánh mắt họ khẽ trao đổi rồi nhẹ gật đầu.
Cầm tiến đến cánh cửa, khẽ dùng lực, cả cánh cửa bị anh đánh văng, gió rít gao bên tai anh, hít 1 hơi. Cầm nhảy xuống đất.
Khoảng cách hơn 2000m chẳng là gì với anh cả. Nhẹ nhàng tiếp đất. Bên cạnh anh có thêm 1 thân ảnh nữa, là Ayane. Cả 2 nhìn lên chiếc máy bay như 1
ngôi sao trên bầu trời đang rơi xuống, 1 vì sao ngã xuống,
Cầm
thở dài 1 hơi, lấy ra 1 thứ gì đó là lạ, lắp lên lựng, đột nhiên nó biến đổi trở thành 1 bộ phản lực. 2 thân ảnh bay lên bầu trời mà mục tiêu là cái máy bay đi.
Chỉ 2 người, chỉ 2 người đang hỗ trợ cái máy
bay từ từ hạ xuống. Nhưng dường như bọn họ có chút đề cao sức mạnh của
mình, chiếc máy bay vẫn rơi xuống với 1 tốc độ cực cao. Chiếc máy bay
cách mặt đất càng ngày càng gần…1000m..500m….200m…100m.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Tiếng gào vang cả khung trời. Chiếc máy bay vốn vẫn lao xuống với tốc độ cực
cao đột nhiên khực lại 1 nhịp. Nhưng chỉ 1 nhịp như vậy cũng đủ để giải
tỏa rất nhiều thứ.
Chiếc máy bay vẫn rơi xuống đất tạo nên vết cày sâu hoắm nhưng do chỉ rơi 1 đoạn nhỏ hơn rất nhiều khiến cho nó không nổ tung.
Cánh cửa mở ra, từng thân ảnh đi xuống dưới. ngoài bị khủng hoảng và buồn nôn ra thì không ai có vết thương quá lớn.
Nhưng ánh mắt bọn họ tràn đầy lo lắng nhìn về phía chiếc máy bay. Bọn họ có
thể cảm nhận được chiếc máy bay ổn định lại, chiếc máy bay bỗng nhiên
khực lại mới không bị nổ tung, bọn họ mới có thể sống được. Và người đó
bọn họ đều biết là ai. Và người thầy người cô tôn kính của bọn họ đang
bị vùi lấp ở dưới cái máy bay kia.