Đúng vậy, Quyến Luyến Hồng Trần chính là tên của Vũ Hồn dung hợp kỹ của
bọn họ. Nó ghép từ họ của hắn và em gái mình. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, con
cóc màu đỏ kia có ba chân, ánh mắt như xoáy nước thì y hệt đôi mắt của
Chu Tình Băng Thiềm.
Cũng ngay lúc đó, ảo ảnh sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông phát sinh biến hóa. Ánh mắt của hắn sáng rực lên.
Trong tình huống cả người trong suốt, đôi mắt sáng lên liền trở nên vô cùng
rõ ràng. Đó là một đôi mắt rất kỳ lạ, nó sáng rực một màu vàng trông như đã hút hết ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống, cả sàn đầu như tối dần đi, cơn mưa phùn lất phất vẫn còn đấy nhưng nó lại không thể rơi xuống vị
trí của ảo ảnh kia.
Trên trán của ảo ảnh ấy có một con mắt khá kỳ dị, con mắt ấy từ từ hé mở, khí tức sinh mệnh nháy mắt rọi xuống khắp
nơi. Mơ hồ có một cây búa màu vàng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời, nháy
mắt sau, lóe lên vô số hư ảnh nho nhỏ tạo thảnh vô số cây búa phiên bản
nhỏ, nháy mắt sau,một vòng ánh sáng ánh kim xuất hiện bao phủ lấy nó và
bóng người mờ mờ ảo ảo.
Tất cả mọi diễn biến đều diễn ra một cách chậm chạp thong thả, những nơi vòng ánh sáng ấy di chuyển qua, ngay cả
sàn đấu cũng xuất hiện từng vết nứt nẻ như mạng nhện, tựa hồ như cả
không gian cũng bị sụp lún.
Trên sàn đấu, cho dù là Thiên Sát Đấu La, giờ phút này cũng phải kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, vì lão cảm
nhận được mình không thể khống chế động tác của bản thân nữa, cả lồng
ngực khó chịu vô cùng, kế tiếp, dường như có một thanh búa lớn nện thẳng vào Tinh Thần Hải của lão. Tận sâu trong Tinh Thần Hải rung động kịch
liệt như muốn vỡ tung ra.
Đấy là phản ứng của một cường giả bậc
Phong Hào Đấu La đó. Thậm chí muốn phản ứng một chút cũng không được. Vì trong tích tắc đó, Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự căn bản không biết
mình phải ngăn cản nó bằng cách nào. Đương nhiên, một phần nguyên nhân
cũng vì lão không muốn phải làm trận đấu bị gián đoạn.
Khi vầng
sáng màu ánh kim ấy khuếch tán khắp nơi cũng chính là lúc Quyến Luyến
Hồng Trần bùng nổ. Xoáy nước màu đỏ ánh kim nháy mắt hóa thành dòng nước lũ quét thẳng về phía ảo ảnh hư vô kia.
Quầng sáng màu đỏ kia
lấp lánh ánh kim, hơn nữa còn vang lên từng tiếng leng keng của kim loại va chạm vào nhau, và đặc biệt khủng bố nhất chính là ở thời điểm nó
xuất hiện, nhiệt độ nóng chảy xung quanh nó khiến bầu không khí vặn vẹo
kịch liệt. Nhiều nhân tố mâu thuẫn lẫn nhau, đối chọi nhau cùng tụ hội ở một chỗ khiến mọi thứ xung quanh khó thể chịu đựng nỗi mà điên cuồng
vặn vẹo. Cả sàn đấu dưới tác động của Quyến Luyến Hồng Trần gần như biến thành một vùng hải dương đầy nham thạch nóng chảy.
Nhưng, bất kể là năng lượng Quyến Luyến Hồng Trần có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể
ngăn cản được vòng sáng màu vàng kim kia khuếch tán ra bên ngoài. Luồng
sáng màu vàng kim nhẹ nhàng xuyên qua từng đợt sóng cuộc trào của quầng
sáng màu đỏ ánh kim vô cùng rực rỡ kia, nháy mắt sau, nó tiếp tục quá
trình khuếch tán của mình đồng thời phủ xuống con cóc lớn màu đỏ, con
cóc bắt đầu run rẩy, ngay sau đó, quầng sáng màu đỏ dần tán toán, bóng
hình của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cũng xuất hiện trở lại, hơn
nữa cả hai còn nặng nề ngã xuống từ giữa không trung.
Vũ Hồn dung hợp kỹ Quyến Luyến Hồng Trần mạnh mẽ như vậy, mà lại có thể trong tình
huống thi triển được một phần ba chặn đường, bị người khắc chặn đứng
hoàn toàn.
Hai huynh muội bọn họ hoàn toàn ngây người, giống như
đã không còn chút cảm giác gì, thậm chí khả năng khống chế cơ thể khi
rơi xuống cũng không có. Từng dòng máu như những con rắn nhỏ không ngừng từ thất khiếu của Tiếu Hồng Trần chảy ra ngoài.
Vũ Hồn dung hợp
kỹ Quyến Luyến Hồng Trần mạnh mẽ, khủng bố như vậy đấy mà chỉ có thể
xuất hiện trong nháy mắt, tràn ngập cả sàn đấu rồi tan biến.
Nhưng Quyến Luyến Hồng Trần nào phải dễ dàng ngăn cản như vậy, những kim loại đã được nung chảy rớt thẳng xuống sàn đấu, khiến cả sàn đấu như một
miệng núi lửa mạnh mẽ phun trào. Kim loại dung hợp với kịch độc từ Chu
Tình Băng Thiềm biến sàn đấu thành một địa ngục giữa chốn trần gian.
Ảo ảnh hư vô lơ lửng trên bầu trời trông như sắp bị cắn nuốt, mà lúc này,
Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự vẫn còn đang bị ảnh hưởng từ luồng ánh màu ánh kim, căn bản không thể đến ứng cứu kịp nữa. Việc này cũng đồng
nghĩa lão đã không thể hoàn thành nhiệm vụ trọng tài của mình.
Huyền lão đang định phóng người ra ngoài thì Vương Ngôn kéo ống tay áo của lão lại.
- Đợi một lát.
Huyền lão giận dữ quát:
- Còn đợi cái gì nữa? Đợi bọn chúng chết hết sao...
Có điều, khi lão nói đến sáu chữ cuối cùng thì cũng tự động dừng lại, vì
lão giật mình trông thấy, ảo ảnh hư vô đối mặt với cơn lốc xoáy còn lại
từ Quyến Luyến Hồng Trần cũng không hề có ý định khoanh tay chờ chết mà
lại bay lên như tia chớp. Hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại một
lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dưới cái nhìn chăm chủ của hàng nghìn hàng vạn người, cả hai lại một lần nữa phát sinh biến hóa thần kỹ.