- Ngươi có biết đó là ai không? Đó là cường giả đệ nhất học viện Sử Lai
Khắc, là một trong năm người mạnh nhất đại lục. Lão phong hào Thao
Thiết, cấp chính mươi tám Siêu Cấp Đấu la, thực lực Cực Hạn Đấu La khủng bố gần như vô hạn. Nếu lão nổi điên, thậm chí lão có thể cho toà thành
này trở thành đống hoang tàn. Cho dù là đường chủ ở chỗ này, cũng sẽ
không cùng hắn đối chọi trước mặt. Có trời mới biết tại sao lão gia hỏa
này lại xuất hiện nơi này.
Lời vừa nói ra, các đội viên chiến đội Nhật Nguyệt đều giống như giội phải một chậu nước đá. Toàn bộ dũng khí
của đội không cánh mà bay. Thân là Hồn Đạo Sư, bọn hắn thủy chung cho
rằng trong tương lai Hồn Đạo Sư phải siêu việt hơn Hồn Sư. Nhưng mấy chữ cấp chín mươi tám đã vượt quá nhận biết của bọn họ. Ở đế quốc Nhật
Nguyệt, căn bản không cấp chín mươi lăm đã là tồn tại bên ngoài Siêu Cấp Đấu La, đừng nói là cấp chín mươi tám.
- Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua sao?
Tiếu Hồng Trần khôi phục vài phần thương thế, không cam lòng hỏi.
Vị lão sư xanh mặt nói:
- Thao Thiết tuy mạnh, nhưng lão cũng để ý đến mặt mũi. Nếu không chọc
tức lão, lão cũng không cậy già mà bắt nạt thanh niên. Toàn bộ đều dựa
theo quy tắc bình thường của trận đấu, lão cũng không thừa hơi đi quấy
nhiễu trận đấu. Tất cả đều lui xuống. Lão nói không sai, người của chúng ta chết, trách nhiệm lớn nhất thuộc về trọng tài. Chuyện này, sớm hay
muộn học viện cũng sẽ lấy lại được công đạo.
Sự thật chứng minh,
một vị Siêu Cấp Đấu La cường đại đủ sức trán áp toàn trường. Cho dù là
hoàng đế bệ hạ đế quốc Tinh La hay Bạch Hổ Công Tước đều không có lên
tiếng, chỉ ngồi phía xa xa nhìn. Thần sắc trên mặt Hoàng Đến Tinh La Hứa Gia Vĩ tựa hồ có suy nghĩ điều gì. Còn Bạch Hổ công tước nhíu hai hàng
lông mày lại, dường như cũng nghĩ đến cái gì.
Tính cách Thiên Sát Đấu la Hoàng Tân Tự cao ngạo, quái gở, tính nết sáng nắng chiều mưa.
Cho dù là làm trò trước mặt hơn mười vạn dân chúng cũng là việc không
khó với hắn. Nhưng trước mặt Đấu La huyền lão Thao Thiết, với hắn chỉ có hai từ không dám, thực sự không dám. Bởi vì hai mươi năm trước, hắn đã
từng huyền lão giao thủ. Mà kết quả là mạnh hơn rất nhiều so với hộ quốc Đấu La hoàng thất đế quốc Tinh La - Bất Cửu Tiền.
Thở sâu một
hơi, Hoàng Tân Tự cố gắng bình phục tâm tình của mình một chút. Bị huyền lão coi như mặt mèo, nhưng với da mặt dày như tường thành, hắn không
coi vào đâu. Lời nói của huyền lão rõ ràng đem trách nhiệm đổ lên người
hắn, nhưng hắn không một chút phản bác, chỉ có thể nhịn xuống.
- Song phương tiếp tục phái đội viên lên đài dự thi. Học viện Sử Lai
Khắc, Bối Bối. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Mễ Giả. Song
phương lên sân khấu.
Bên học viện Sử Lai Khắc vừa rồi xuất tràng
chính là một Hồn Tông, lại tiếp hai gã cấp năm Hồn Đạo Sư, có thể nói là công lao cực lớn.Hơn nữa hai tên một chết, một trọng thương, hiển nhiên ở trận chiến kế tiếp hẳn là không thể lên đài. Điều này có nghĩa tiếp
tục, học viện Sử Lai Khắc đã dành được một hồi chiến thắng, cụ thể là
thắng hai trận.
Mặc dù học viện Sử Lai Khắc cũng tổn thất chiến
lực của Từ Tam Thạch. Nhưng hai đại Hồn Đế của bọn họ còn chưa có xuất
tràng. Xét trên quy tắc thi đấu đào thải cá nhân, ưu thế hẳn đã dễ dàng
nhận ra.
Lão sư chiến đội Nhật Nguyệt hai mắt híp lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhưng hắn cũng biết mình tuyệt đối không được bối rối.
Nếu như một lần không tốt, rất có thể tạo thành cục diện thua liên tiếp. Hơn nữa, tuy rằng hiện tại chiến đội Sử Lai Khác đang chiếm ưu thế,
nhưng đây lại không phải là tuyệt đối. Dù sao thi đấu đào thải cá nhân
cũng chỉ mới bắt đầu.
Hắn gọi Mộng Hồng Trần đang chắm sóc Tiếu Hồng Trần lại phía mình.
- Tiểu Mộng, trông cậy cả vào con. Tiếp theo con sẽ lên sân khấu, vì vinh quang của học viện, toàn lực ứng phó đi.Lão sư dẫn đội thâm trầm nói.
Trong mắt Mộng Hồng Trần hiện lên một tia dị quang, gật đầu nói:
- Lão sư yên tâm, có thể ta không thể quyết định thắng bại cho cả học
viện, nhưng nhất định sẽ xoay chuyển chiến cuộc, tuyệt đối không thể để
cho học viện Sử Lai Khắc đắc ý mãi.
- Ừ, nhờ cả vào con.
Lão sư dẫn đội thế nhưng lại hướng Mộng Hồng Trần cúi người.
Bên kia Tiếu Hồng Trần bĩu môi, trong lòng buồn bực! Theo như hắn nghĩ,
mình là người ngăn sóng dữ mới đúng. Năng lực của muội muội tuy là đặc
thù, hơn nữa lại có hiệu quả khó mà tưởng đượng, thế nhưng dưới tình
huống như thế này năng lực của nàng cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều, cùng
lắm cũng chỉ ngang với mình mà thôi.
Trên sàn đấu, Bối Bối và Mễ Giả đã lui đến bên ngoài rìa, trên khuôn mặt của Thiên Sát Đấu La không có chút biểu cảm nào, tay giơ lên, hét lớn:
- Bắt đầu.
Mễ Già là thành viên chính thức, thực lực lại mạnh hơn hai đội viên kia
nữa. Thực lực chân chính của hắn không phải là đội trưởng Khương Bằng
của Đế Áo học viện có thể so được.
Theo tiếng hô bắt đầu trận
đấu, hắn lập tức thể hiện năng lực của mình. Từng tiếng kim loại vang
lên, đại lượng Hồn Đạo Khí đã bám vào bản thể.
Khác với đồng bọn, Hồn Đạo Khí bám vào người hắn cũng không quá nhiều, chủ yếu là tập trung ở chân và lung.
Khán giả ở trên đài có thể thấy rõ ràng chân hắn được bao bọc bởi hai chiếc
giày màu lam, đồng thời sau lung xuất hiện hai ống kim loại. Hai cái ống này chỉ dài có ba tấc, thế nhưng đường kính lại đến sáu tấc. Dán vào
lưng bởi một khoảng hình trong, khiến cho hai ống kim loại này có thể
tùy ý thay đổi phương hướng.
Nếu như Hoắc Vũ Hạo sử dụng loại Hồn Đạo Khí này, sợ rằng hắn khó mà khống chế được, căn bản vì hắn không đủ Hồn Lực để thi triển liên tục. Mễ Già lại khác, hắn là năm cấp Hồn Đạo
Sư, có thể khống chế điều khiển loại Hồn Đạo Khí này một cách dễ dàng.
Ngoài hai kiện Hồn Đạo Khí này ra, bên hông của Mễ Già còn mọc ra bốn cái
cánh kim loại, nhưng có vẻ không phải là phi hành Hồn Đạo Khí, nhìn qua
có vẻ là để điều chỉnh phương hướng và giữ thăng bằng.
Mặt khác,
hai tay Mễ Già đều có pháo quản, chỗ lồng ngực cũng có một viên cầu lớn
thuộc loại tụ lực Hồn Đạo Khí. Đây là toàn bộ trang bị Hồn Đạo Khí của
hắn.
Phương thức chiến đấu của Bối Bối giống như đa số Hồn Sư khi đối mặt với Hồn Đạo Sư, theo tiếng hô bắt đầu của trọng tài, hắn lập
tức vọt tới trước, bằng tốc độ nhanh nhất đánh về phía đối thủ.
Gần chính là phương thức tốt nhất để chống lại Hồn Đạo Sư Viễn Trình.
Mễ Già cũng động, chỉ thấy dưới chân hắn lóe lên hào quang, trong nháy mắt liền dời ra mấy thước, hơn nữa lại di động với tốc độ kinh người. Tuy
rằng không thể so với Trần An có Thiểm Điểu Vũ Hồn nhưng cũng không kém
nhiều lắm. Ngoài ra, trong lúc đang lướt ngang, Hồn Đạo Khí trên lưng
hắn cũng thoáng phát ra hào quang, tuy không mãnh liệt nhưng cũng đủ cho tốc độ của hắn tăng lên một ít. Mấy chiếc cánh bên hông hắn tự điều
chỉnh, quả nhiên giúp hắn ổn định thân hình. Việc khống chế Hồn Đạo Khí
này khiến cho Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu huynh đệ đang xem dưới đài
trong mắt liên tục lóe lên. Không hổ là học viện Hồn Đạo Sư đệ nhất đại
lục à, riêng phần khống chế đối với Hồn Đạo Khí này của Mễ Già liền
khiến cho bọn hắn cảm thấy không bằng…