Lùi lại ngẩng đầu lên,
ngắm nhìn một lượt Dương Tâm hài lòng lên tiếng. Tại góc làm việc hàng
ngày của Dương Khoa những chiếc laptop cùng đồ đạc linh tinh đã được anh để gọn sang một bên, thay vào đó là ba bộ máy tính mới cáu cạnh vừa
được sắp đặt đâu vào đấy.
“Chờ em tý.”
Đang cúi người
dưới gầm bàn Dương Khoa đáp lại. Sau khi loay hoay kết nối hết thảy dây
điện với cục ổn áp, hắn bật công tắc nguồn rồi bước tới chỗ của Dương
Tâm nhấn từng nút nguồn một. Tức thì ba màn hình máy tính sáng lên trong chốc lát.
“Ok, chạy bình thường rồi đấy.” Dương Tâm gật đầu: “Cài đặt phần mềm thì các em tự làm nhé.”
“Từ từ đã anh ơi vẫn còn một bộ nữa.” Dươg Khoa chỉ tay về phía ghế sô pha: “Anh bê nốt lên tầng hai giúp em cái.”
“Ừ đấy, tý nữa thì quên.”
“Với cả bộ này thì phải cài đặt một ít phần mềm soạn thảo văn bản đấy anh, em sợ mấy chị ấy không biết gì đâu.”
“Thế thì cài nhanh rồi về nào, tối nay anh bận đấy.”
“Biết rồi biết rồi, đưa chị Chi đi dự tiệc chứ gì. Nhắc mấy lần rồi.”
Sau màn trao đổi ngắn, hai anh em lại khệ nệ bê nốt bộ máy tính lên tầng
hai. Trưa nay, sau khi nhận được thông báo khoản tiền bồi thường đã được chuyển vào tài khoản, Dương Khoa lập tức gọi anh cả trong nhà đi cùng
với hắn một chuyến để sắm sửa và khuân hết đống máy móc thiết bị mới này về tới phòng làm việc của mình.
Rất khéo là, số tiền bồi thường
vừa đủ để hắn chọn mua ba dàn máy tính cho dân chế tác trò chơi và một
dàn máy tính phổ thông, cứ như là SmileIndie đã biết trước hắn sẽ thiếu
từng đó thiết bị nên mới đưa ra khoản tiền ấy vậy. Trong lòng cảm thán
sự đời quá nhiều thứ trùng hợp, Dương Khoa bật máy tính đã cắm dây điện
đầy đủ lên rồi bắt đầu cài đặt phần mềm cần thiết.
“Cơ mà dạo này không thấy em đi chơi đâu nữa nhỉ? Chán rồi à?” Ngồi bên cạnh chờ Dương Khoa cài đặt các thứ, Dương Tâm vớ lấy cuốn sổ thu chi của Thu Lan để
trên bàn đọc tạm.
“Bận bịu lắm anh ạ, chơi bời gì. Em còn đang ước một ngày dài thêm vài tiếng nữa để làm việc ấy chứ.”
“Em nói câu đấy anh cứ thấy là lạ thế nào ấy. Chả bù cho ngày trước....”
“Thôi anh ơi, chuyện xưa chuyện cũ không nhắc nữa. Em không nghe đâu.” Dương Khoa vội giãy lên.
“(cười) Thế công việc dạo này có gì vướng mắc không, mà sao anh thấy sổ thu chi gì mà toàn chi ra thế này? Thu vào đâu?”
“Ờ thì em đã có sản phẩm gì tung ra thị trường đâu mà thu vào hả anh?”
“Thế thì văn phòng đang là cái hố nuốt tiền không đáy à?” Gấp cuốn sổ lại
Dương Tâm nói tiếp: "Vậy mà em vẫn còn sắm sửa thêm một đống máy tính,
tiêu hơi hoang đấy.”
“Anh yên tâm, nó nằm trong tính toán của em
rồi. Với lại muốn đi cày thì phải mua trâu chứ? Anh thấy có ai đi cày
dùng tay bốc đất không?”
“Văn vẻ ghê nha. Được, có tính toán là được rồi, anh chỉ sợ em lại tiêu tiền vô tội vạ như ngày xưa thôi.”
“Đã bảo không nhắc chuyện xưa nữa rồi anh này!”
“Nhỡ miệng nhỡ miệng. Nào xong chưa đấy,… em cài soạn thảo văn bản với bảng
tính thôi được rồi, mấy thứ khác thì để sau đi. Duyệt web các thứ để chị em họ tự mày mò cũng được, biết hết ấy mà.”
“Thế thì đợi em cài nốt cái này.”
Vài phút sau, cài đặt mấy thứ thiết yếu xong xuôi Dương Khoa tắt máy đứng
dậy. Khóa kín cửa nẻo, hắn cùng với Dương Tâm lên xe ra về.
“Cảm ơn anh Tâm nhé.”
“Ừ, anh về đây.”
Vẫy tay chào anh cả đi về nhà riêng của mình, Dương Khoa mở cửa tiến vào
trong nhà chào hỏi mọi người. Sau đó, như thường lệ hắn lại trốn lên
trên phòng của mình, thời gian còn lại trong ngày hắn dùng để nghỉ ngơi
và hoàn thành nốt dự án riêng còn dang dở.
“Ước chừng vài ngày
nữa là hoàn thành xong phiên bản cập nhật “Twist”.” Vừa đánh máy Dương
Khoa vừa suy tính: “Thời gian buổi tối sẽ trống ra, và mình có thể tận
dụng để làm một trong hai việc.”
“Thứ nhất là tiếp tục công việc
của ban ngày, đẩy nhanh chế tác “Fruit Ninja” xong sớm đỡ được ngày nào
thì hay ngày ấy. Thứ hai là có thể lên kế hoạch thực hiện một dự án đơn
lẻ.”
“Dù sao thì kho trò chơi càng phong phú càng tốt, chả có ai
ngại cuộc đời mình nhiều tác phẩm quá cả. Vấn đề là nó có đầy đủ chất
lượng hay không thôi, nếu muốn đảm bảo an toàn thì tốt nhất là dùng đến
Btop.”
“Cơ mà tối qua xem xét thì danh vọng mới được có gần 4000, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn. Sau này mình còn cần dùng để chế
tác những trò chơi lớn, không thể hoang phí vào những dự án đơn lẻ.
Ngoài Btop ra thì... còn lại tự mình chế tác?”
“Phiền thật, tự
mình chế tác cũng khó. Mình chỉ là một thằng sao chép nửa mùa, kiến thức lẫn kinh nghiệm đều không đạt chuẩn.... Thôi, chuyện để từ từ rồi tính
vậy.” Miên man nghĩ ngợi một hồi, Dương Khoa tập trung trở lại vào công
việc trước mắt.
…
----------
Những ngày đầu tiên của tháng cuối năm.
Trái ngược với khung cảnh xung quanh tĩnh lặng vì chìm trong cái lạnh giá
của mùa đông, Ninja Studio luôn được Dương Khoa và những người đồng đội
duy trì vận hành trong một bầu không khí nhiệt tình và tràn đầy sức
sống.
Trong đó ba người Hoàng Hải Lâm là những người hăng hái
nhất. Sau khi được trang bị máy móc cần thiết, năng suất làm việc của ba người họ đột nhiên tăng vọt một mảng lớn. Khiến cho Dương Khoa bây giờ
không thể tiếp tục phân tâm làm việc được nữa, hắn phải tập trung hết
sức mình mới có thể theo kịp tiến độ chung của đoàn đội.
Hiện tại trò chơi “Fruit Ninja” của hắn đã hoàn thành được gần một nửa, và với
tốc độ làm việc càng ngày càng nhanh thế này, có lẽ đầu năm sau hẳn là
trò chơi có thể sẵn sàng ra mắt công chúng rồi.
Cũng phải nói
thêm rằng, cho đến lúc đó thì nội bộ phòng làm việc mới chỉ chuyền tay
nhau phiên bản demo đã được Dương Khoa chỉnh sửa lại một hai lần để chơi tạm, và mặc dù giao diện lẫn tính năng của trò chơi còn thiếu sót rất
nhiều song ai nấy đều có những phản hồi vô cùng tích cực.
“Khoa
này. Theo anh thấy thì chú xóa bố nó cái chế độ “Classic” này đi. Chơi
“Arcade” rồi thì chả ai muốn quay về chơi chế độ đó đâu.” Sau một hồi di tay điên loạn trên màn hình để chém quả lựu văng thành từng mảnh nhỏ,
nhìn số điểm cuối cùng Thiếu Hoàng gật gù góp ý.
“Thì cứ để đấy
có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu anh Hoàng? Ai thích chơi gì
thì chơi, càng nhiều chế độ càng tốt mà.” Dương Khoa trả lời, mắt vẫn
dán vào màn hình.
“Đúng đấy, anh Hoàng không thích nhưng em thích.” Trọng Lâm ngồi cạnh chen ngang.
“Mày ít tuổi hơn anh nên ý kiến của mày bị bác bỏ Lâm ạ.” Thiếu Hoàng quay sang giơ tay lên làm điệu bộ từ chối.
“Thế em cũng thích nhưng cũng ít tuổi hơn anh thì có bị bác bỏ ý kiến không
anh Hoàng?” Một giọng nữ tính chợt vang lên bên cạnh. Nghe thấy thế
không thèm nhìn lại Thiếu Hoàng ưỡn ngực nhìn về phía Dương Khoa:
“Vớ vẩn! Ai nói là bác bỏ? Không thấy em Tú đây nói là thích chơi à, phải giữ lại chế độ đấy nghe chưa Khoa?”
“(vuốt mặt) Chị Tú à, xuống đây có việc gì thế?”
“À, chị muốn xin sếp Khoa xác nhận đơn thực tập của chị.” Cẩm Tú che miệng
cười khúc khích chìa ra một tờ giấy trước mặt Dương Khoa: “Cái này chỉ
cần chị Lan đóng dấu là được, nhưng chị ấy nói là đem cho sếp Khoa để
xem qua và gật đầu đồng ý mới đóng dấu được.”
“Tất nhiên là em
đồng ý rồi. Chị lên bảo chị Lan như thế cho em.” Dương Khoa không thèm
đọc nội dung mà trả lại tờ đơn cho Cẩm Tú luôn.
“Vậy thì cảm ơn sếp Khoa nhé.”
Nhận lại tờ đơn Cẩm Tú rời đi, trên đường lên cầu thang cô còn tinh nghịch
thò đầu xuống động viên: “Các anh cố gắng lên nhé, mà đừng cắt bỏ cái gì đi cả. Cả hai chế độ chơi em đều thích hết.”
“Được, Tú cứ yên
tâm. Còn nhiều chế độ chơi nữa hay lắm, từ từ rồi bọn anh sẽ cho em chơi thoải mái!” Chờ Cẩm Tú đi mất Thiếu Hoàng mới quay sang vỗ vai Trọng
Lâm:
“Mày lại làm anh xấu mặt với em gái!”
“ ( ̄■ ̄;) Em làm gì đâu? Tự anh nói ra đấy chứ?”
Thấy cảnh này Duy Hải và Dương Khoa quay ra cười cợt với nhau. Không khí làm việc những ngày cuối năm này lúc nào cũng đều sôi nổi và náo nhiệt như
vậy. Ngoài ra cũng không thiếu những tin vui nối tiếp nhau truyền tới.
“Anh bảo gì cơ? “Slither” của em lọt vào top 10 trò chơi của tháng?” Dương
Khoa ngạc nhiên mở to mắt khi nghe thấy Trọng Lâm báo tin bất ngờ.
“Ừm, đúng hơn là top 10 trò chơi miễn phí trong nước, không phải top 10 tổng thể. Đây để anh gửi bài báo cho em xem.”
Thế rồi Dương Khoa mở ngay đường dẫn trang web mà Trọng Lâm vừa mới gửi tới để đọc, quả nhiên là trò chơi của mình đã được một trang web đánh giá
trò chơi khá uy tín trong nước liệt vào danh sách những trò chơi miễn
phí đáng chơi nhất của tháng 11. Hơn nữa thứ hạng của nó còn rất cao!
Thứ ba!
“... Địa vị quý quân của trò chơi, vốn đã được khẳng định tại GamExpo nay
lại được quần thể người chơi rộng khắp cả nước khẳng định thêm một lần
nữa? Ông nào viết bài này dùng ngôn từ kinh khủng tởm thế?” Dương Khoa
bình phẩm.
“À, bỏ qua đoạn đánh giá đi Khoa. Mấy cây viết của tờ
báo này toàn người dốt văn thôi. Cái chính là thứ tự xếp hạng của tờ báo này có độ chính xác khá cao, cho nên em chỉ cần quan tâm trò chơi của
mình đang nằm ở vị trí thứ mấy là được.”
“Chậc, nhưng em thích được đứng vị trí đầu tiên cơ. Trò chơi đầu tiên là trò gì?... “Biểu tượng Amara”? Trò chơi nhập vai?”
“A, trò đấy chơi hay lắm. Nhà chú có VR thì tải về mà chơi, hôm qua anh với thằng Lâm chơi thử rồi, phê cực!” Thiếu Hoàng chợt xen vào.
“Kinh nhờ, nhà hai anh có hẳn VR cơ đấy! Em làm gì có VR đâu mà chơi được?”
“Mua về một bộ? Bèo nhất chỉ vài chục củ thôi mà.”
“Em đang nghèo lắm anh, tiền đâu ra mà mua. Bao nhiêu tiền đổ hết vào phòng làm việc còn thiếu đây.” Thế rồi Dương Khoa thoát ra ngoài trang chủ tờ báo điện tử để đọc tin tức, trong khi hai anh em nhà Thiếu Hoàng thì đã quay sang bàn tán với nhau về trò chơi.
“Top 10 trò chơi đáng chơi nhất tháng 11?”
Trông thấy tiêu đề bài viết treo ngay phía trên trang chủ, Dương Khoa tò mò
nhấn vào để đọc. Trong bài đánh giá này thì trò chơi của hắn không có
vinh dự được xếp hạng, thay vào đó thì hắn bắt gặp một người quen:
“Vị trí thứ năm thuộc về “Grand Chef”?”
Chà, quán quân GamExpo giờ đã nổi tiếng đến mức này rồi sao? Nhưng mà cũng
đúng, siêu phẩm mô phỏng cuộc sống đầu bếp ấy thực sự là quá mức hoàn
mỹ, đến chính hắn sau một quãng thời gian chơi thử cũng phải công nhận
điều ấy. Một hạt sạn nhỏ nhất để mà chê trách cũng không có.
Thêm nữa, theo như trong bài viết này tác giả của “Grand Chef” còn vừa mới
tung ra phiên bản cập nhật chế độ Multiplayer cực kỳ hoành tráng, từ đó
nâng tầm của trò chơi lên một nấc thang mới, đánh bại vô số những sản
phẩm nổi tiếng khác để có được một thứ hạng cao chót vót.
“Thực sự là kỳ tài.”
Bất giác nhớ lại hình bóng của cô gái cao ngạo, Dương Khoa không khỏi lắc
đầu thở ra một hơi. Cùng là những người thắng lớn tại GamExpo vậy mà
người ta đã lọt hẳn vào danh sách những trò chơi được yêu thích nhất
trong nước, trong khi mình ngụp lặn ở đâu cũng còn không biết. Xem ra để đuổi kịp cô gái thiên tài này hắn vẫn còn một chặng đường rất dài phải
đi.
“Bốn trò chơi xếp hạng phía trên “Grand Chef” vậy mà đều
thuộc thể loại nhập vai?” Dương Khoa cau mày đọc nốt bài báo. “Biểu
tượng Amara” cùng với ba trò chơi khác của nước ngoài sản xuất là bốn
cái tên chiếm giữ những thứ hạng cao nhất, và chúng đều có điểm chung về thể loại trò chơi.
“Nhìn qua thì cả bốn cùng thuộc thể loại RPG
dạng truyền thống, xem ra đây là thể loại được đầu tư và phát triển
trọng điểm ở thế giới này thì phải. Cần phải chú ý để tìm hiểu rồi đưa
ra sách lược.” Nghĩ vậy, Dương Khoa vội vơ lấy cuốn sổ bên cạnh ghi chép lại suy đoán vừa mới hình thành trong đầu.
Cùng lúc đó, tại đại bản doanh của Navigame.
“Anh Nghĩa. Phiên bản đầu tiên của “Giang hồ truyền kỳ” đã hoàn thành xong
xuôi rồi, đẩy sang bên phòng Game Tester luôn chứ ạ?” Một người nhân
viên thò đầu vào phòng làm việc của đội ngũ thiết kế nói chuyện với
Nghĩa.
“Đẩy luôn. Sau đó trừ những người tăng ca tuần trước ra,
còn lại em đi báo cho tất cả chuẩn bị theo anh sang đấy. Chúng ta sẽ ăn
ngủ cùng với đội ngũ Game Tester trong khoảng ba bốn ngày tới.”
“Bên phòng phát hành cũng vừa cử người tìm anh hỏi rằng khi nào trò chơi sẵn sàng để chuyển sang bên họ. Ý anh thế nào để em còn trả lời?”
“Ra mắt... nói với họ nhanh nhất là một tuần nữa, chậm nhất là đến ngày 20.”
“Vâng, thế em đi đây.”
“À khoan! Chờ đã, em có nhớ cậu thanh niên Khoa hồi trước không? Cái cậu
đưa ra những ý tưởng tuyệt vời về PvP ấy, ai có thông tin liên lạc của
cậu ta nhỉ?”
“... Anh Kiên thì phải anh ạ.”
“Ừ đúng rồi,
em chạy ra bảo với Kiên luôn, nói là gửi lời mời cậu ấy ba ngày nữa trực tiếp tới đây. Đồng thời chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo vào nhé.”