Cuộc sống hối hả bận rộn của Dương Khoa cứ thế trôi đi, và khi có được
phút giây thảnh thơi hiếm hoi để nhìn lại thì hắn mới giật mình nhận ra
tháng 11 đầy biến động đã sắp sửa đi đến hồi kết.
“Thời gian trôi nhanh thật đấy, loáng cái đã đến ngày phát lương cho các anh rồi này.”
Dương Khoa tếu táo đưa một chiếc bánh bích quy lên miệng nhấm nháp, mắt
thì giả vờ theo dõi cuốn lịch để bàn đặt ở trước mặt.
“Thôi đi,
chú bớt đùa giỡn có được không? Ra đây nhìn cho anh một lượt xem toàn bộ chỗ mẫu này đã phù hợp yêu cầu của chú hay chưa?” Mang theo giọng nói
có phần không kiên nhẫn Thiếu Hoàng thò đầu qua màn hình gọi Dương Khoa
đi sang. Xác thực hiện tại anh đang rất buồn bực khi phải liên tục vẽ đi vẽ lại đồ vật cho đúng với ý muốn của “ông sếp” kỹ tính của anh.
Không nên hiểu nhầm, Thiếu Hoàng thật sự là một tài năng trong lĩnh vực thiết kế đồ họa trò chơi. Nhưng lần này dưới sự yêu cầu của Dương Khoa anh
luôn phải làm việc không đúng với trình độ của mình, cố gắng sao cho mẫu thiết kế dưới bàn tay nhào nặn của mình trông càng ít chi tiết càng
tốt. Và hiển nhiên là anh gặp rất nhiều khó khăn khi phải không ngừng
nhắc nhở bản thân không được “quá tay” mỗi khi cầm chuột lên.
Và
dù đã rất cố gắng nhưng thói quen cố hữu không thể nào thay đổi trong
ngày một ngày hai, cho nên hầu hết những mẫu thiết kế ban đầu của Thiếu
Hoàng đều bị Dương Khoa bác bỏ. Lý do thì chỉ có một: tất cả những thứ
quả anh vẽ ra trông chân thực đến nỗi hắn chỉ muốn thò tay vào màn hình
lấy ra ăn. Mà không chỉ riêng anh, Trọng Lâm cũng gặp phải vấn đề tương
tự.
Thành ra theo như kế hoạch dự định thì Dương Khoa hắn với
phần công việc nặng nhất hẳn phải là người vắt chân lên cổ mà chạy cho
kịp tiến độ chung của cả nhóm, không ai ngờ được kỳ thực khi đi vào công tác Thiếu Hoàng cùng Trọng Lâm lại trở thành hai người bị bỏ lại phía
sau. Nếu không vì hai anh em họ biểu thị rằng bản thân có thể tiếp tục
kiên trì thì Dương Khoa đã sớm tính đến chuyện sửa đổi lại kế hoạch sao
cho phù hợp rồi.
Về phần Duy Hải, bản thân anh không có nhiều
kinh nghiệm thực chiến như ba người còn lại cho nên trong quá trình làm
việc anh tỏ ra vô cùng thận trọng. Vừa làm anh vừa không ngừng học hỏi,
tiếp thu kiến thức từ những người đồng hành nên mặc dù được giao phụ
trách phần công việc nhẹ nhất và đúng với sở trường, tiến độ của anh
cũng chỉ nhỉnh hơn anh em nhà Thiếu Hoàng một chút mà thôi.
Thế
là còn lại nhân vật chính gian lận trắng trợn của chúng ta, mang kỹ năng làm một phát xong luôn nhanh chóng trở thành người dẫn đầu cuộc chạy
đua không cân sức. Sau khi nhận thấy kết quả so sánh tiến độ làm việc cá nhân đã có sự chênh lệch lớn, Dương Khoa bèn chủ động hạ thấp năng suất làm việc của mình xuống đồng thời quay sang giúp đỡ những người khác
đẩy nhanh tiến độ để bắt kịp với mình.
“Nào, thế thì hai anh nghỉ tay một lát đi để em xem cho.” Dương Khoa đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy
đĩa bánh kẹo đi tới chỗ Thiếu Hoàng cùng Trọng Lâm mời mọc: “Hai anh làm tý đường bột vào cho tỉnh người, toàn là thứ ngon cả đấy.”
“Ok, thanh kiu.”
“Chuột đây, mời chú.”
“Xem nào.” Với lấy chuột Dương Khoa bắt đầu lật từng trang thiết kế mẫu trên màn hình laptop: “Dâu, đào, táo xanh, táo đỏ, kiwi, dứa, chuối, cam,
xoài, dừa, chanh vàng, chanh xanh, chanh leo, dưa hấu, lê, mận, sơ ri.
Ok, tất cả đều trông tươi tắn nhẹ nhàng đúng ý em rồi đấy. Thế còn mẫu
quả bị cắt ra đâu anh?”
“Ở trong thư mục số 2 ngoài màn hình.”
“... Xem nào. Dâu, đào,…”
“Thôi thôi, đừng đọc thành tiếng nữa! Để anh tận hưởng cái bánh Oero này
trong bình yên coi?” Mồm nhai ngấu nghiến miếng bánh xốp kem sô cô la
Thiếu Hoàng trợn mắt lên tiếng át đi.
“(lắc đầu cười cợt).... Mấy mẫu này cũng chuẩn rồi anh nhé, duyệt!”
“Ôi tuyệt vời ông trời!” Dứt lời Thiếu Hoàng miệng vẫn còn ngậm đầy bánh
đứng thẳng dậy, hai chân liêu xiêu quay tại chỗ vài vòng, hai tay giơ
lên trời ăn mừng trông cực kỳ khoa trương.
“Anh Hoàng phởn rồi,
cuối cùng cũng được Khoa khó tính thông qua có khác.” Trọng Lâm nghe
thấy tin vui cũng nhẹ nhõm hẳn ra, anh với tay nhón ngay một miếng kẹo
mềm bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Gì mà khó tính chứ? Các anh
chỉ hay trêu người hiền lành.” Thế rồi mặc kệ hai người quay lại nhìn
hắn với ánh mắt khinh bỉ, Dương Khoa sao chép một bản thiết kế các mẫu
quả gửi về máy tính của mình rồi kéo ghế của Thiếu Hoàng ngồi xuống:
“Thôi hai anh nghỉ tay một lúc đi, tranh thủ em mượn máy của anh Hoàng
một lát để khái quát mấy thứ quả đặc biệt. Rút kinh nghiệm lần này em sẽ nêu rõ ràng ra luôn, các anh cứ y án như thế mà thiết kế cho em.”
“Được, bao giờ xong thì chú gọi anh xuống.” Dứt lời Thiếu Hoàng bê đĩa bánh kẹo chạy thẳng lên tầng hai.
“Này anh Hoàng! Để lại cho em một ít chứ? (꒪Д꒪) ”
“Còn nhiều trong tủ lạnh lắm Lâm tự lấy đi!” Tiếng của Thiếu Hoàng xa dần rồi mất hút.
Thấy cảnh này Dương Khoa dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trọng Lâm một cái rồi
sắp laptop trước mặt cho ngay ngắn lại để bắt đầu đánh máy. Còn Trọng
Lâm sau khi nhún vai biểu thị đầu hàng cũng đành nhấc chân đi tới tủ
lạnh lấy thêm một ít bánh kẹo thưởng thức trong lúc thư giãn.
Cách thư giãn của Trọng Lâm cũng tương đối khác người. Những lúc rảnh rỗi,
thay vì rời xa màn hình như những người khác thì anh lại làm điều ngược
lại: mở những trò chơi mà mình yêu thích lên rồi “chinh chiến” cho qua
thời gian. Hôm nay, trò chơi mà anh chọn dùng để giải trí là một tác
phẩm đơn giản nhưng lại không kém phần lý thú của tác giả ngồi cách đó
hai bước chân.
“… Anh Lâm cũng thích chơi “Slither” à?” Nghe thấy thanh âm trò chơi quen thuộc vang lên bên cạnh, đang đánh máy Dương
Khoa ngừng tay tò mò nhìn sang.
“Ừ, trò này của Khoa hay lắm. Hơn nữa lại còn nhanh gọn lẹ.” Chỉ thấy Trọng Lâm một tay cầm bánh một tay
mở ra trang web trò chơi đã được đánh dấu sẵn. Tiếp đó anh nhanh chóng
bấm vào phần chơi custom chỉnh bản đồ bé nhất, nhét đầy 30 con bot tham
gia rồi bắt đầu vừa ăn vừa chơi.
Lại phải nói thêm rằng, phần
chơi custom này của “Slither” kể từ khi ra mắt được phần đông người chơi ủng hộ nhiệt tình. Bởi vì hiện tại họ đã có thể chia sẻ những khoảnh
khắc vui thú cùng bạn bè trong trò chơi mà không cần đến những thao tác
ngớ ngẩn như đồng loạt bấm chuột nữa.
“Nhà phát hành vạn tuế! Một bình chọn 5 sao thay lời muốn nói!”
“Tác giả quả là có tâm. Không lộ mặt không chiêu trò, tất cả tâm huyết đều
đặt vào phục vụ cộng đồng. Đời này ta làm fan tác giả chắc rồi.”
“Ông trên cứ đùa, tác giả lộ mặt hồi triển lãm GamExpo rồi còn gì nữa? Fan gì mà nghe phong trào quá vậy?”
“Không liên quan nhưng nhờ có chế độ ra mắt kịp thời mà tui đã vỗ béo bạn gái tui lên top 1 thành công rồi các bác ợ.”
“Chúc mừng nhé, rốt cuộc thì tay phải của bác to hơn tay trái rõ ràng rồi đấy.”
Có điều, đã là thay đổi thì sẽ luôn kéo theo một số kẻ không hài lòng xuất hiện cùng lúc. Sự xuất hiện của phiên bản bổ sung tính năng này cũng
thế, những cơn phẫn nộ nho nhỏ nổ ra lập tức sau khi người chơi phát
hiện ra tuỳ chỉnh bot bên trong thiết lập phòng chơi custom.
“***, hoá ra trò chơi này có bot hả? Vậy mà từ xưa đến nay mình toàn bị bot hành mà không biết!”
“Đề nghị ai là kẻ đặt ra cái tên “Không phải máy đâu hi hi đồ ngốc” nhanh
chóng đổi tên khẩn trương? Không thì tố cáo lừa đảo người tiêu dùng bây
giờ!”
“… Thằng nào thiết kế ra bot hành động như thật thế này
đúng là kỳ tài. Nhưng tao vẫn phải cho trò chơi 1 sao vì chúng nó làm
tao quê một cục trước mặt bạn bè.”
Đối với mấy lời phàn nàn dạng
này Dương Khoa biểu thị mình rất là oan ức. Lúc trước bàn giao lại trò
chơi cho SmileIndie hắn đã để tên bot mặc định là “Máy XXX” cho dễ bề
phân biệt với người chơi rồi, ai mà ngờ được đội ngũ kỹ thuật bên đó lại đem tên đổi lại với lý do cái tên cũ nghe quá nhàm chán. Để bây giờ khi đám người chơi ngốc nghếch một cách đáng yêu này phản đối nhà phát hành thì hắn cũng bị vạ lây theo.
Bất quá xem ở phân lượng tác giả
lẫn nhà phát hành kịp thời đáp ứng nguyện vọng của mình nên nhìn chung
người chơi vẫn rất hào hứng đón nhận phiên bản cập nhật lần này. Mặc cho những tuỳ chỉnh trong chế độ này có hơi sơ sài, dân tình vẫn cứ đua
nhau lập ra hết phòng chơi này đến phòng chơi khác để có thể thi thố
cùng với nhau xem rốt cuộc ai mới là kẻ cao tay.
“Cơ mà sao anh không chơi mục chơi bình thường ấy anh Lâm?”
“À anh chỉ chơi một lúc cho nhẹ đầu thôi mà. Tự kỷ với mấy con bot nhanh
nhanh chóng chóng rồi thôi.” Dứt lời Trọng Lâm tiêu diệt một lúc hai con sâu bot bằng một động tác tăng tốc khá ấn tượng.
“… Anh Lâm chơi siêu thật đấy! Double kill luôn!”
“Bot thôi mà, chỉ có mấy con hay đong đưa lượn lờ khi nhìn thấy mình là phải cẩn thận, mấy con còn lại hành hạ dễ như ăn bánh!”
“Kinh nhở, đúc kết hẳn thành kinh nghiệm rồi cơ đấy!”
“Thì cứ chơi lâu là biết hết đường đi nước bước của đám bot này thôi. Trò
này của Khoa trông thế nhưng chơi bao lâu rồi vẫn cứ thấy phê, giờ ngày
nào không vào chơi vài phút là cứ thấy nhớ nhớ.”
“Chà chà, thì ra fan trung thành ngồi ngay bên cạnh mà em cứ phải đi tìm ở đâu!”
Tán hươu tán vượn một hồi Dương Khoa chú tâm trở lại vào công việc. Hắn lấy ra mẫu quả chuối đạt yêu cầu của Thiếu Hoàng ban nãy rồi bắt đầu liệt
kê các nét cần thay đổi để dùng trong chế độ “Arcade”.
“Thiết kế
ba mẫu với ba màu khác nhau: màu cam sọc vàng, màu trắng bạc giống như
bị đóng băng, màu xanh dương sọc xanh lá. Cần tô màu sao cho sặc sỡ nổi
bật nhất có thể.”
“Vậy thôi nhỉ, để cho mấy ông anh này có thứ để làm…. À còn nữa, tiện đây cũng phải cho quả lựu kết thúc ván chơi vào.” Bàn về chế độ Arcade mà không nhắc đến quả lựu thì đúng là thiếu sót
lớn, Dương Khoa nhanh chóng bổ sung thêm nó vào danh sách hoa quả Thiếu
Hoàng cần thiết kế trong thời gian tới.
“… Hơi bị nhiều quá rồi đấy.”
“!!! Dồi ôi, anh Hoàng làm em hết cả hồn. Tưởng đợi em gọi mà sao chưa gì đã xuống thế?”
“Lan đang nói chuyện điện thoại với ai đó nên anh không tiện xen vào.” Thiếu Hoàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chỉ trỏ: “Quả lựu này là sao?”
“Nó là thứ quả chốt hạ trong bản phác thảo đó anh Hoàng. Anh thử tưởng
tượng nhé, quả lựu này sẽ xuất hiện ở giây phút cuối cùng, sau đó người
chơi sẽ chém qua chém lại thật lực để tăng lên điểm số. Sau khoảng vài
chục nhát chém quả lựu sẽ nổ văng tung toé, các hạt lựu nhỏ bắn ra ngoài rồi ván chơi chính thức kết thúc.”
“Nghe hay lắm.” Thiếu Hoàng
xoa xoa hai tay lộ ra cái nhìn đầy toan tính: “Lâm đâu, thôi đừng chơi
nữa ra đây bàn bạc với anh nào.”
“Đây anh.” Nghe thấy Thiếu Hoàng gọi Trọng Lâm vội buông chuột chạy sang, Dương Khoa thấy thế cũng nhanh nhẹn đứng lên nhường ghế cho anh ngồi. Đưa mắt nhìn sang màn hình
laptop bên kia, chỉ thấy con sâu của Trọng Lâm không có ai điều khiển đi thẳng một mạch đâm sầm vào vách tường. Ván đấu nhanh chóng hạ màn, thế
rồi một banner hiện ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của Dương Khoa:
“Ồ cái gì đây?... Hả, Streamer đại chiến Slither?”