Sau cái hôm ký kết hợp
đồng phát hành mới với SmileIndie Dương Khoa vẫn tất bật như cũ, có bao
nhiêu thời gian hắn đều dùng để nghiên cứu chế tác trò chơi “Fruit
Ninja” cùng với hoàn thiện nốt kế hoạch thành lập phòng làm việc của
riêng mình. Những khi rảnh rỗi thì hắn lại lên mạng cập nhật những tin
tức mới nhất liên quan tới lĩnh vực trò chơi điện tử ở cả trong nước lẫn quốc tế.
Trước hết nói về tình hình trong nước.
Tại phân
khúc hệ máy PC và VR, những đốm lửa đầu tiên đã được nhem nhóm bởi các
ông lớn trong ngành. Các trò chơi mới nhất lục tục tiến vào tầm mắt đại
chúng dưới nhiều hình thức khác nhau, có trò chơi đã đến tận tay người
hâm mộ trong khi những trò chơi khác thì chỉ mới có những bài viết,
những đoạn phim quảng cáo nhá hàng trên các phương tiện truyền thông.
Song dù là gì đi nữa thì sự xuất hiện của chúng đã làm cho thị trường
những tháng cuối năm bắt đầu trở nên náo nhiệt, tràn đầy sức sống.
Còn về phân khúc thiết bị di động, tin tức đáng chú ý tới nhất trong tuần
qua thuộc về GETA – vị cựu vương đang trên đà trở lại.
Với phát
súng khai hỏa mang tên “Grand Chef”, GETA đã mở ra cuộc chạy đua cuối
cùng trong năm giữa các nhà phát hành trò chơi di động trên khắp cả
nước. Và hiển nhiên tính tới thời điểm hiện tại quán quân của GamExpo
đang là người thắng lớn nhất, tỏ ra vượt trội hơn hẳn so với hàng tá đối thủ cạnh tranh khác.
Chỉ trong tuần phát hành đầu tiên, trò
chơi đã có tới 300000 lượt tải về, mặc cho giá thành của nó không hề
thấp chút nào: 60000 đồng cho một lượt tải trò chơi.
Chất lượng
cao, chiến lược phát hành hoàn mỹ, danh tiếng trò chơi ngay khi vừa ra
mắt ở mức đỉnh điểm, khiến cho cộng đồng người chơi trong nước đổ xô tìm tới. Mà ngay cả Dương Khoa cũng không kìm được móc hầu bao trả tiền để
tải trò chơi về, và sau một hồi trải nghiệm chính hắn cũng phải bật thốt lên rằng trò chơi quả thực rất tuyệt!
Lối chơi mười phần chân
thực, cuộc sống của người đầu bếp được thể hiện một cách đầy tinh tế.
Khó có thể tin nổi đây là sản phẩm do một người làm ra.
Hiện tại Dương Khoa thực sự khâm phục tài năng của cô gái tóc tím lạnh lùng ấy,
và trong thân tâm hắn đã coi cô nàng là một đối thủ đáng gờm, là mục
tiêu để bản thân phấn đấu vượt qua.
Theo ngay sau “Grand Chef”, những trò chơi khác cũng bắt đầu xuất phát.
“Virus Quest”, “Đường đua rực lửa.”, “Lời nguyền Huynh đệ hội”, “Highland
Brawl”... những trò chơi tâm điểm tại hội chợ GamExpo cùng với những
xuất phẩm của các công ty lớn khác liên tiếp được phát hành chính thức
trong mấy ngày hôm nay. Tất cả đều có chất lượng tương đương nhau và góp phần hình thành nên một cục diện khá đặc sắc: vị vua “Grand Chef” ngạo
thị quần hùng và những kẻ khác xâu xé tranh đoạt thị phần của nhau, mong tìm cho mình một cơ hội để khiêu chiến ngôi vị đứng đầu hiện tại.
Đọc hết mấy bài viết đánh giá thị trường tuần qua, Dương Khoa nhắm mắt thở
dài. Nhìn thế nào cũng thấy bản thân mình giống như bị gạt ra bên lề.
Nếu như một tuần trước “Slither” của Dương Khoa bị các tờ báo đánh giá trò
chơi liên tục đặt ra những lời nghi vấn, thậm chí là trắng trợn bôi đen
thì trong một hai ngày trở lại đây, hắn tuyệt nhiên không nhìn thấy bất
cứ một chữ nào nhắc tới trò chơi nữa. Cứ như quý quân tranh tài tại
GamExpo đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Với những biểu hiện đáng ngờ như vậy, hiện tại thì Dương Khoa đã chắc chắn 100% là có kẻ
đang khống chế truyền thông nhắm vào trò chơi của hắn, chỉ là không biết rõ đối tượng cụ thể là ai mà thôi. Song chắc cũng chỉ loanh quanh những nhà phát hành trò chơi đối thủ, vì cứ theo suy luận thương trường giản
đơn thì thủ phạm đứng đằng sau những hành vi tiêu cực thế này luôn là kẻ được lợi nhất.
Xem ra từ chối lộ ra ánh sáng cũng không phải là
điều tốt. Chí ít là, quyết định không muốn phiền phức ban đầu giờ lại
đang cắn ngược lại hắn, chế tạo thêm phiền phức hắn không mong muốn. Đó
là làm giảm sự quan tâm của người chơi đối với “Slither” trước lúc ra
mắt¸ từ đó gián tiếp ảnh hưởng khả năng thành công của trò chơi khi đưa
ra thị trường.
Cộng thêm biểu hiện đáng ngờ của Btop trước đó, bất an trong lòng hắn ngày càng rõ rệt.
Biết là không có sách lược ứng đối thì số điểm danh vọng quý giá của hắn sẽ
nằm trong tầm nguy hiểm, song hắn lại chẳng có biện pháp nào khả quan
cả. Khâu quảng bá trò chơi là do SmileIndie nhận thầu và cho tới bây giờ công ty chỉ truyền đạt lại rằng tất cả đều đang được tiến hành theo
đúng lộ trình đặt ra.
Còn tự mình liên lạc truyền thông? Trừ đi
cái danh sách đen dài ngoằng hắn lập từ cái hôm họp họ đến tận bây giờ
thì chẳng còn mấy nhà, hơn nữa hiện tại hắn là bên đi cầu cạnh thì lại
phải mất tiền thuê người viết bài. Chuyện hao hụt vốn khởi nghiệp kiểu
này đã sớm bị hắn gạt đi rồi.
Cho nên hiện tại hắn chỉ còn biết hy vọng SmileIndie sẽ không làm hắn thất vọng mà thôi.
Ở một diễn biến khác, thị trường trò chơi quốc tế không có nhiều biến
động, bởi vì tất cả đều đang chờ dịp nghỉ lễ trọng đại Giáng sinh mang
đến những siêu phẩm hào nhoáng xuất thế. Điều này vô hình chung lại làm
lợi cho Dương Khoa, bởi vì trong khoảng thời gian chờ đợi này
“Bejeweled” của hắn bỗng dưng trở thành một trong những trò chơi lý thú
đáng để móc hầu bao.
Hiện tại, “Bejeweled” đã vượt mốc 600000
lượt tải về trên cả hai thị trường trong nước và quốc tế, hơn nữa còn
chính thức ghi tên mình vào top 100 trò chơi di động được tải về nhiều
nhất tháng vừa qua theo dữ liệu toàn cầu vừa mới ghi nhận.
Một tin tức tốt đẹp. Song nó chỉ làm vơi đi phần nào lo lắng trong lòng Dương Khoa.
“Thật là, không biết SmileIndie lo liệu đến đâu rồi mà chẳng có tin tức gì cả.”
Dương Khoa đau đầu đóng lại laptop rồi đưa tay xoa huyệt thái dương. Nhưng
hắn không biết rằng tại SmileIndie, có người còn đau đầu gấp mấy lần
hắn.
“Tại sao lần này bên họ lại đòi tăng giá?”
Trong văn phòng làm việc Tịch nhíu mày lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào báo giá mới nhất mà một nhân viên cấp dưới vừa trình lên.
“Lần này họ lấy cớ trò chơi vận hành trên toàn thế giới nên phải tăng giá
thuê thưa anh. Họ còn nói lần này không chấp nhận đặt cọc, phải thanh
toán trước đầy đủ họ mới mở server.” Người nhân viên trả lời.
“... Thôi được, chuyện này để đấy để anh giải quyết. Em cứ đi làm việc đi.”
Tịch nhăn trán nhìn người nhân viên đi ra khỏi phòng. Đợt trù bị phát hành
“Slither” lần này chẳng có chuyện gì như ý muốn cả. Trước đó công ty đã
phải chịu đủ loại ngôn luận bôi đen, các nhà truyền thông vốn dĩ hợp tác rất là vui vẻ đột nhiên quay lưng lại công kích mình một cách dồn dập.
Cơ mà Tịch không mấy lo lắng những chuyện đó. Cái tính lật lọng của truyền thông kiểu này anh quen lắm rồi, biện pháp để đối phó cũng nhiều. Anh
chỉ bận tâm là sang đến mấy ngày hôm nay tự dưng các tờ báo đồng loạt
quay ngoắt 180 độ, không còn đưa bất cứ một tin gì về “Slither” nữa mà
chuyển sang tán dương những trò chơi khác.
Xử lý lạnh à? Thế này
thì khó giải quyết rồi đây. Làm người thường xuyên tiếp xúc với truyền
thông, Tịch rõ hơn ai hết chuyện này cần phải nhanh chóng tìm hướng giải quyết. Nếu cứ để tình trạng không kèn không trống như thế thì khi ra
mắt trò chơi rơi vào quên lãng là cái chắc!
Sau đó khâu đánh giá phân cấp cũng bị làm khó. Ban đầu “Slither” sẽ được ấn định gắn mác 6+
giống như “Bejeweled”, nhưng chẳng hiểu sao lúc bắt tay vào đệ trình lại gặp rất nhiều trắc trở. Phải mất rất nhiều công sức thuyết phục
SmileIndie mới có thể giữ được đánh giá phân cấp như mong muốn của mình.
Vất vả lắm mới ổn định được chuyện vừa rồi để tập trung xử lý truyền thông thì hiện tại lại lòi ra vấn đề mới.
Tăng giá thuê server vì phải vận hành trên toàn thế giới?
Chuyện này nghe thì hợp lý song Tịch vẫn thấy không đúng. Bởi vì đối tác là
đối tác cũ, làm việc với nhau cũng được mấy trò chơi rồi đã bao giờ thấy giở quẻ như vậy đâu?
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào
đúng vào cái lúc công ty đang bị tứ phương công kích thế này, nói đơn
giản là trùng hợp đến thằng ngu cũng không tin.
“Mấy công ty này
cậy mình to lớn đúng là trò gì cũng dám làm.” Không quá khó để biết được ai là người đứng sau những vấn đề này, Tịch nghĩ ngợi một hồi rồi gọi
nhấc điện thoại lên:
“Em đây anh?”
“Liễu đó à, nói nhanh tiến độ hiện tại của “Slither” cho anh.”
“À, bên thiết kế trang web sắp hoàn thành nội dung để đưa lên rồi. Về phía
thiết bị di động thì vẫn chưa giải quyết xong vụ cửa hàng. Truyền thông
chỗ em thì vẫn thế, bọn họ từ chối hợp tác hết anh ạ.” Liễu thở dài
trong ống máy: “Thế còn server ra sao rồi anh? Em nghe Văn nói hình như
đối tác đang làm khó chúng ta à?”
“Server để đấy anh sẽ tự mình
giải quyết. Không cần đợi truyền thông nữa, em sang đội kỹ thuật nói là
hoàn thành xong trang web thật nhanh lên. Để khi có server một cái là
vận hành luôn. Phiên bản di động tạm thời chậm lại một chút không sao,
chúng ta tụt lại so với kế hoạch ban đầu quá nhiều rồi.”
“Còn nữa, em báo cho Bảo lập tức khởi động server dự phòng của công ty, khi cần thiết chúng ta có thể sẽ phải sử dụng đến nó.”
“Ok anh.”
Cúp điện thoại, Tịch nhìn về tờ báo giá thêm một lần nữa rồi lại nhìn về
màn hình trước mặt. Trong lòng anh vẫn cảm thấy còn có gì đó không ổn.
Nhất định những kẻ này còn có âm mưu khác nhắm vào trò chơi và công ty,
chỉ là sau một hồi suy nghĩ nát óc anh vẫn chưa biết liệu đó sẽ là âm
mưu kinh thiên gì.
“Thật sự là đau đầu à, cái đám giấu mặt hèn hạ này....”
...
----------
Nếu không có kẻ thù, sẽ không có chiến đấu. Nếu không có chiến đấu, sẽ
không có chiến thắng. Nếu không có chiến thắng, sẽ không có vinh quang.
Đó là tôn chỉ hoạt động của BFG Company, một công ty được xem là có danh
tiếng tồi tệ nhất trong cộng đồng phát hành trò chơi trong nước nói
chung và lĩnh vực thiệt bị di động nói riêng. Nhờ vào việc không ngừng
tạo ra kẻ thù trải dài từ Bắc đến Nam, BFG Company được vận hành trong
một bầu không khí cực kỳ áp lực và đầy thách thức. Lâu dần, để có thể có một chỗ đứng trên thị trường người của công ty này trở nên không từ bất cứ một thủ đoạn nào, miễn là nó có thể đem lại không gian sinh tồn cho
chính mình là được. Với họ những thứ như danh tiếng hay đạo đức có hay
không, không quan trọng.
Vô hình chung công ty này bị những người đồng hành trong giới khinh bỉ, tránh như tránh tà hay thậm chí là không tiếc công sức đối chọi gay gắt vì kiểu hoạt động mưu ma chước quỷ này.
Nhưng đồng thời, có những lúc BFG Company lại trở thành nhân tuyển tốt
nhất để đứng cùng một chiến tuyến.
Hai tuần trước, ngay khi hội
chợ GamExpo kết thúc mới được một hai ngày, BFG Company đột nhiên nhận
được một lời đề nghị hợp tác ngầm tới từ một công ty trò chơi tiếng tăm
trong nước. Theo đó, công ty này sẽ hỗ trợ tất cả mọi thứ cần thiết, từ
kỹ thuật cho đến tiền cho BFG Company, chỉ cần công ty có thể tập trung
tạo nên một sản phẩm đối đầu trực diện “Slither” – trò chơi mà
SmileIndie sẽ phát hành trong thời gian sắp tới.
Đứng trước lời đề nghị này, cao tầng BFG Company đáp ứng không một chút do dự.
Lý do rất đơn giản: BFG Company và SmileIndie từ xưa đến nay vẫn luôn là
kẻ địch, hơn nữa còn là cái loại chỉ có thể có một người cười đến cuối
cùng.
Thế là hai bên rất nhanh thì tìm được tiếng nói chung, và
như để bày tỏ thành ý lẫn quyết tâm hạ bệ SmileIndie bằng được, BFG
Company đã đồng ý thực hiện loại thủ đoạn được coi là ti tiện bậc nhất
trong giới chế tác trò chơi mà đối tác đưa ra.
Sao chép.
Thế rồi chỉ hơn mười ngày sau khi hai bên bắt tay hợp tác, một trò chơi
giống với “Slither” đến tám phần, mức sai lệch vừa đủ để khỏi bị Cục Bản quyền sờ gáy đã được BFG Company chính thức hoàn tất.
“Thưa anh Nam. Server bên “đó” đã sẵn sàng vận hành. Chúng ta lập tức đưa trò chơi lên chứ ạ?”
Trong một căn phòng làm việc âm u tại BFG Company, vài ba người đang túm năm
tụm ba trò chuyện với nhau sau khi nhận được tin mới nhất từ bộ môn
thiết kế. Một người giống như là cầm đầu đội ngũ gạt điếu thuốc lá trong tay một cách điệu nghệ cười nói trong làn khói:
“Không vội. Cứ đem soát lại một lượt đi đã, xem còn lỗi gì nữa không.”
“Những như vậy liệu có bị chậm không ạ? Sợ rằng bên SmileIndie sẽ phát hành trước chúng ta mất.”
“Yên tâm, chúng nó còn đang vướng phải một đống phiến toái, chưa thể thoát
thân ra ngay được đâu.” Thế rồi người này ngừng lại một chút rồi nói
tiếp:
“Nhưng mà lần này anh nể độ láo của chúng nó *** ***. Công
ty bé như cái lỗ mũi lại dám chọc giận mấy vị đại lão liền một lúc. Đúng là chán sống cả lũ!”
“Hề hề, chuẩn quá anh. Tụi này ngu thật!”
“Đúng đấy, công ty chúng ta ngông cuồng đến mấy cũng còn chẳng dám đắc tội
một lúc ba bốn công ty đầu ngành. Lần này SmileIndie không chết cũng quy tiên!”
“Nói chung là lần này đúng là cơ hội để chúng ta vươn
lên. À phải rồi, bên đó nói thiết kế xong rồi thì file (tập tin) trò
chơi đâu?”
“Đây anh ơi, anh vào xem luôn này.”
Dứt lời một người nhân viên nịnh bợ đưa chiếc laptop gần đó cho người tên Nam xem
xét. Màn hình mở lên, một trò chơi có tên gọi “Snek Aztec” nằm lẳng lặng tại một góc màn hình, với biểu tượng trò chơi hình con rắn vươn mình
một cách đầy thách thức.
“SmileIndie à, lần này có lễ lớn cho chúng mày đây.”
Hài lòng với thành quả trước mắt, trên khuôn mặt người này nở một nụ cười nham hiểm, như ẩn như hiện sau làn khói thuốc.