"... Thôi được, nếu họ đã cam đoan thì ba chị em ta đi một chuyến vậy.
Chỉ mong thật sự là chuyện hệ trọng như lời họ nói." Gác lại những suy
nghĩ mông lung trong đầu, Dương Khoa nhăn mặt làm ra vẻ miễn cưỡng gật
đầu chấp thuận.
"Yên tâm, nghe giọng điệu của anh Phát không
giống như giả bộ đâu. Để mai đến công ty thông báo cái Lan rồi ba chị em mình chốt ngày."
Gật gật đầu, Liễu thả điện thoại về chỗ cũ sau
đó vui miệng hỏi thăm: "Mà này, nghe chừng bên đó có vẻ khá hài lòng với phi vụ hợp tác mới này đấy. Ý tưởng em ném cho bọn họ tuyệt vời lắm
hả?”
"À thì… vẫn bình thường như mọi khi thôi. Chẳng qua bình
thường với mình nhưng đối với người ta lại là thứ tốt nên họ mới cảm ơn
rối rít thế, cái này chắc chị đâu còn lạ gì nữa chị Liễu? Với cả chị
dùng từ “ném” nghe nặng nề quá, phải gọi là tham mưu.” Dương Khoa trả
lời với giọng điệu nhã nhặn hết sức có thể, song khuôn mặt lại thể hiện
dáng vẻ dương dương đắc ý không thèm che giấu. Đối với một kẻ đi trước
thời đại quá xa như hắn thì ý tưởng tầm thường cũng thành vàng ngọc châu báu trong mắt người khác à, bà chị đối diện chỉ được cái nói những sự
hiển nhiên!
“Vâng, thì tham mưu.”
Dáng vẻ “thèm đòn” của
Dương Khoa nhanh chóng nhận về một cái lườm nguýt rõ dài của Liễu. Thế
rồi cô tiếp tục gặng hỏi một số chi tiết liên quan đến chuyện cho đi ý
tưởng trò chơi, chỉ tới khi chắc chắn rằng người sếp của cô vẫn kín kẽ
như thường ngày cô mới yên tâm chốt lại câu chuyện dài hơi: “Thôi, muộn
quá rồi hôm nay ngừng ở đây đi. Ngày mai họp bộ môn xong ba chị em ta sẽ chốt ngày hẹn với nhau.”
"Ok. Hẹn mai gặp lại nha chị Liễu.”
Tay giơ lên vẫy chào bà chị trên màn hình, tay còn lại của Dương Khoa gõ
phím đăng xuất khỏi phòng trò chuyện trực tuyến. Kế đó hắn dựa người vào thành ghế nhìn laptop thở hắt ra, dáng vẻ tếu táo từ từ phai nhạt rồi
biến mất hẳn. Họp mặt bàn chuyện hệ trọng à, cứ việc đối phương đã làm
ra cam đoan nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác nửa tin nửa ngờ. Vì
căn bản chỉ cần không biết chuyện hệ trọng ấy là về cái gì thì không thể nào khẳng định chắc chắn rằng nó thật sự hệ trọng hay không, đối với ai cũng vậy thôi chứ chẳng riêng gì bản thân hắn.
Với lại suốt từ
lúc Ninja Entertainment và Navigame bắt đầu qua lại với nhau đến giờ đã
thấy đối phương chơi trò thần bí như này lần nào đâu. Từ việc nhỏ như
đầu kim cho tới việc lớn cần thương thảo mười ngày nửa tháng mới có thể
chốt hạ đều được cả hai bên làm rõ ràng chi tiết ngay từ đầu, sau đó cứ
thế định ngày hẹn rồi triển khai. Vậy mà giờ lại giấu giấu diếm diếm
chốt ngày gặp mặt trước, hay là năm hết Tết đến bộ sậu quản lý bên kia
đổi tính?
"... Chắc bên đó chỉ muốn đầu năm họp mặt đông đủ cho
nó khí thế chứ chẳng có việc hệ trọng quái gì đâu. ┐( ̄ヘ ̄)┌ Thôi bớt chút thời gian đi một chuyến cũng tốt, thuận tiện tự mình hỏi thăm chuyện
Video Game Awards cho nó rõ ràng rành mạch." Ngắm màn hình trống không
chán chê, cuối cùng Dương Khoa chép miệng liên hồi vươn người đứng lên.
Một tay tắt laptop một tay hắn vớ lấy cuốn lịch đặt trên bàn, ngón trỏ
lò dò di chuyển qua lại từng ô ngày tháng trông chả khác gì mấy tay xem
bói nửa mùa.
…
----------
Đại bản doanh của Navigame, một tuần sau.
“WTF, thế mà lại là chuyện hệ trọng thật! (⊙_⊙) "
×— QUẢNG CÁO —
Chính tại căn phòng họp khi xưa nơi hai bên từng đạt thành thỏa thuận hợp tác đầu tiên, lắng nghe Vương Khải thao thao bất tuyệt Dương Khoa mặt ngoài cố làm ra vẻ trấn định tự nhiên, thế nhưng trong lòng thì âm thầm chửi
bậy liên hồi. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ được rằng Navigame lại chủ
động tìm đến Ninja Entertainment bàn chuyện thắt chặt quan hệ hợp tác
song phương, chơi lớn đến nỗi nhất thời hắn chẳng biết nên nói gì cho
phải nữa.
Cụ thể, phía Navigame muốn khoảng thời gian tới hai
công ty có thể chia sẻ cho nhau biết hết thảy tin tức liên quan đến mảng vận doanh trò chơi, bao quát cả những kế hoạch dự trù tối mật thay vì
chỉ thông báo cho nhau biết những tin tức mang tính chất đã rồi như
trong quá khứ. Lý do họ đưa ra là theo việc Ninja Entertainment bắt đầu
chuyển dời trọng tâm từ mảnh đất trò chơi di động sang những mảnh đất
màu mỡ hơn, giữa hai công ty đã dần hình thành quan hệ cạnh tranh. Điều
này trực tiếp khiến cho thỏa thuận năm xưa trở nên lỗi thời, và để có
thể tiếp tục làm bạn với nhau thì tiến thêm một bước thắt chặt quan hệ
hợp tác song phương là điều hết sức cần thiết.
Văn vẻ thì là như
thế. Còn nói thông tục đơn giản dễ hiểu thì là: bây giờ Ninja
Entertainment ông cũng đú đởn chuyển lên chơi PC cùng Navigame tôi đúng
không? "Đụng hàng" rồi thì mau chia sẻ cho nhau biết kế hoạch phát hành
trò chơi lẫn hoạt động, sự kiện xoay quanh các thứ đê. Có gì còn dàn xếp né tránh lẫn nhau cho khoản vận doanh đôi bên đỡ bị ảnh hưởng, chứ cứ
"tàu ngầm" như trước là hơi bị phiền đấy.
Khỏi phải nói, một khi
thỏa thuận này được thông qua thì hai công ty chẳng khác gì người một
nhà. Chỗ tốt mang lại khá nhiều nhưng nguy cơ tiềm ẩn cũng không thiếu,
hơn nữa trong tương lai gần chính Navigame lại là bên phải đối diện với
nguy cơ nhiều hơn bên còn lại. Có điều ngồi đây bàn chuyện với Dương
Khoa hắn toàn kẻ tinh khôn cả, không có lý do gì mà bộ sậu người phó
giám đốc già kia không nhận ra điều đó hết. Vậy nhưng không cần đại diện Ninja Entertainment phải lên tiếng đối phương đã chủ động đứng ra
thuyết phục hai bên đạt thành quan hệ hợp tác sâu rộng mới, thái độ cũng hết sức chuyên chú chẳng thấy chút hời hợt qua loa, hay là do dự ngại
ngần nào.
Thật sự là khó hiểu quá đỗi.
"... Tất nhiên hai
bên vẫn có thể cạnh tranh với nhau như thường, vì suy cho cùng đây là
đặc thù của ngành nghề trò chơi điện tử chúng ta đang theo đuổi, phải có cạnh tranh thì mới có tiến bộ. Chỉ là chúng ta sẽ thực hiện việc cạnh
tranh ấy trên tinh thần hữu nghị không bắt buộc, không đấu đá ngươi sống ta chết như các công ty trò chơi ngoài kia. Không biết cậu Khoa thấy đề nghị này của chúng tôi thế nào?" Trình bày xong xuôi mọi nhẽ, Vương
Khải ngừng lại hỏi thăm ý tứ chàng trai trẻ tuổi ngồi đối diện, đôi mắt
đục ngầu chăm chú theo dõi phản ứng của đối phương.
"Chị Liễu, chị thấy sao?"
Trước câu hỏi của Vương Khải, Dương Khoa không vội trả lời ngay mà thay vào
đó hắn quay đầu về phía Liễu ngồi kế bên trưng cầu ý kiến. Chỉ thấy bà
chị lớn không chút phân vân ghé vào tai hắn nói liến thoắng một tràng,
sau đó nháy mắt ra hiệu hắn cứ thế mà hồi đáp nguyên văn. Mất một hai
giây lưỡng lự, Dương Khoa từ từ quay đầu trở lại đối diện đoàn đội Navi
Game cất giọng từ tốn:
"Trên cơ bản thì Ninja Entertainment chúng tôi không có vấn đề gì hết. Nếu quý vị đã có nhã ý hợp tác sâu rộng như vậy thì chúng tôi sẵn lòng tham gia, chỉ là quá trình trao đổi thông
tin thuộc hàng tối mật dạng này khá là mạo hiểm. Chẳng may xảy ra vấn đề hay sự cố gì thì không biết…."
"Cái này đợi lát nữa lập cam kết
bằng văn bản đại diện song phương sẽ bàn bạc cụ thể chi tiết với nhau,
sao cho quyền lợi mỗi bên đều được đảm bảo xin giám đốc Khoa cứ yên
tâm." Người phụ nữ tên Ngọc ngồi kế bên Vương Khải nhanh chóng cắt lời.
"... Vậy thì không thể tốt hơn. Ngoài ra, hy vọng quý vị có thể cho chúng
tôi vài phút để thảo luận với nhau một chút. Các vị cũng biết đấy,
chuyện nó ờ… xảy ra đột ngột quá. Chúng tôi chưa kịp chuẩn bị tinh
thần."
"Không sao, chúng tôi hiểu. Cũng tại chuyện hợp tác lần
này khá là hệ trọng, sợ lộ phong thanh nên chúng tôi mới không dám báo
trước cho các vị biết để chuẩn bị như mọi lần. Còn mong các vị bỏ quá
cho."
Thấy phản ứng của Dương Khoa nằm trong dự liệu Vương Khải
lập tức nở nụ cười thân thiện pha chút áy náy. Kế đó, ông nán lại chuyện trò thêm đôi ba câu vô thưởng vô phạt nữa rồi chủ động dẫn dắt đoàn đội của mình rời đi, để lại không gian riêng tư cho đối phương thoải mái
suy tính một phen.
×— QUẢNG CÁO —
"Sao chị Liễu sốt sắng thế? Chưa gì đã đồng ý luôn rồi à, em còn đang định
xin trì hoãn mấy ngày suy ngẫm cho kỹ đây." Chờ cho xung quanh không còn người ngoài, Dương Khoa mới hướng về phía hai bà chị lớn bộc bạch.
"Ừ thì cơ hội ngàn năm có một phải chớp lấy ngay chứ em? Hai bên chia sẻ
thông tin ngang hàng như này là chúng ta chiếm lợi lớn đấy em ạ, nghĩ
với ngợi làm gì nữa?" Liễu lập tức hồ hởi đáp lại, nét hưng phấn không
ngừng lập lòe trên đôi mắt cô. Ở phía cánh tay còn lại của Dương Khoa
Thu Lan cũng gật nhẹ đầu tỏ ý tán đồng, song cũng như người sếp trẻ cô
vẫn có đôi chút lăn tăn:
"Cơ mà em cũng thấy hơi kỳ lạ ở chỗ
Navigame sẵn sàng trao đổi tin tức lẫn kế hoạch vận doanh trò chơi ngang hàng chị ạ. Như vậy thì hơi quá tốt bụng đối với một công ty có thực
lực kém hơn hẳn như chúng ta. Nếu chỉ đơn thuần là để bày tỏ thành ý
trong chuyện hợp tác chứ không còn ý đồ nào khác thì… xem ra họ thực sự
trông chờ chúng ta có thể làm nên nghiệp lớn sánh ngang họ trong tương
lai đấy chị."
"... Ý Lan em là họ có mưu đồ ẩn giấu phía sau?"
"(Khẽ nhún vai) Hoặc thế, hoặc là như em vừa nói đấy, họ coi trọng chúng ta
nên muốn xây dựng quan hệ bền chặt ngay từ thời điểm hiện tại. Kiểu đầu
tư mạo hiểm ấy chị."
"Nghe cũng có lý. Bất quá theo chị trước mắt ta cứ nắm chặt lợi ích vào tay đã hai em ạ, ý tứ sâu xa của đối phương
để từ từ suy ngẫm sau cũng được. Hơn nữa ông sếp Khải kia cũng vừa nói
rồi đấy, trước mắt song phương tạm triển khai liên kết thông tin một năm thí điểm đã, xem hiệu quả như nào rồi mới tính đường hợp tác trường kỳ. Thời gian ngắn ngủi như vậy thì đoán chừng chuyện hợp tác có không
thành đi chăng nữa chúng ta cũng không phải chịu quá nhiều thiệt hại
đâu. Trong khi lợi ích có khả năng thu về thì chị mới tính sơ sơ đã thấy kha khá rồi, cơ hội ngon lành như này mà bỏ qua sẽ rất tiếc đó hai em.
(xoa tay)"
"... Này thì em không phủ nhận, thời gian vỏn vẹn một
năm khó mà xảy ra sóng gió gì cho được. À mà chị nhắc em mới nhớ, cái
thời gian một năm này của họ cũng khả nghi lắm. Tính từ bây giờ thì
tháng tới chúng ta vừa làm giải "Đế chế" vừa phát hành trò "Slay the
Spire" của đoàn đội Bắc Mỹ bên kia. Giữa năm và cuối năm thì dự tính
phát hành hai trò chơi của hai đoàn đội ở nhà. Đem thông tin về chúng
mang ra để hợp tác thí điểm lại trùng hợp với thuận tiện quá, không biết đội ngũ nhân viên bọn họ có thầy đồng hay bà cốt gì không nữa."
"Ôi Lan ơi là Lan! (Đảo mắt) Khoa em, mau nói đỡ cho chị đi."
"Khiếp chị Liễu bình tĩnh đi nào. Em là em đang nghiêng về phía chị Lan đấy."
Cứ thế, nhóm ba người Dương Khoa bắt đầu phân tích thiệt hơn chuyện nâng
tầm hợp tác song phương với nhau. Trong khi đó, ở căn phòng trống liền
kề người phó giám đốc già Vương Khải vừa nhíu mày nhìn điện thoại vừa
nhỏ giọng phân phó thân tín:
"Lão Dũng Triều này đúng là, đã nhắc hôm nay bớt thời gian gặp mặt người ta trao đổi chuyện Video Game
Awards rồi mà lão còn lôi đi họp ngược lại mới bực chứ…. Thôi lát nữa
Ngọc thay mặt tôi thương thảo chi tiết giao kèo với hai em Lan Liễu kia
luôn nhé, thuận tiện trì hoãn thời gian chờ tôi dắt lão Dũng Triều về
đây một thể. Còn Phát, cậu tranh thủ dắt cậu Khoa xuống gặp tổ đội của
Trung dưới kia cho mấy anh em bàn luận chuyện cập nhật "Điểm chết" luôn. Vì đoán chừng người như cậu ta không có hứng thú với những cuộc thương
thảo chi tiết giao kèo đâu, tám chín phần mười cậu ta sẽ đẩy việc cho
hai cô gái nắm thực quyền kia."
"Em cũng đang định như thế." Phát gật đầu một cái chắc nịch, sau đó không quên hướng về phía sếp bày tỏ
thắc mắc: "Nhưng sếp này, đến giờ sếp vẫn chưa nói cho em biết tại sao
sếp lại đổi ý nhanh thế đâu đấy. Em tưởng sếp định chờ đến khi nào trò
chơi thẻ bài của đối phương phát hành rồi mới tính toán xem có nên triển khai hợp tác toàn diện với đối phương không cơ mà, sao giờ sếp đã quyết định hợp tác rồi?”