“Anh Đức này, sao tự dưng mình lại đặt cả đống pizza này thế?” Khệ nệ xách theo hai túi đồ lỉnh kỉnh bước dọc hành lang, Huy Chu vừa nhìn đống hộp pizza trên tay người đàn anh vừa lên tiếng hỏi thăm.
“Không biết nữa.” Đức nhún vai xốc lại đống hộp trong tay: “Thấy bảo sếp nhờ
đặt hộ thì biết vậy thôi chứ anh chưa kịp hỏi. Cơ mà anh đoán chắc là
mấy anh em trong bộ môn lại tổ chức liên hoan hay đại loại thế.”
“”Lại” á? Bộ môn trò chơi công ty mình tổ chức liên hoan nhiều lắm hả anh?”
“Ui, ăn chơi thường xuyên luôn Chu ạ. Nghe đồn cứ dăm bữa nửa tháng là lại tụ tập một lần. ( ̄~ ̄) “
“Nghe sướng quá anh nhỉ?”
“Ừ, sếp Khoa nhà mình cùng là người trẻ tuổi nên thân thiện với anh em
lắm…. Đến đây rồi. Chú vào tụ hội cùng mọi người luôn chứ?”
“Ừm…. Hay có khi thôi anh ạ, giờ cũng muộn rồi….”
“Ôi dào, muộn gì đâu mới có sáu giờ à. Tối Chu phải về livestream hả?”
“… Em cũng chưa biểt, nếu rảnh thì chắc ngồi livestream một lúc.”
“Thế thì cứ vào đây ngồi ăn ngồi chơi với anh em một lúc đã rồi hẵng về. Cho nó bõ cái công làm chân chạy Chu ạ.” Đoạn Đức nghiêng người lấy khuỷu
tay mở cánh cửa phòng rồi tiến vào chào hỏi: “Sếp Khoa ơi, đồ mang đến
rồi đây.”
“Ôi bảo sao cung quân màu đỏ khoẻ thế, hoá ra là nâng cấp công giáp đầy đủ ạ. Đầu tư ghê phết!”
“Đờ mờ Định thủ kiểu gì đấy hả Định?! Nhìn voi nó lọt vào đập nhà anh này!”
“Ông kia lên đời 4 rồi nâng giúp tiền giấy hộ cái, nhanh cho hai anh em xóc nốt cẩu đá dứt điểm trận đấu nào.”
“Hảo ơi em chỉ cần bơm anh gỗ để anh vẽ ruộng thôi, đừng lên quân làm gì phí tài nguyên lắm. Để anh lo tất!”
“Này! Không chơi bug phá mỏ người khác thế, nãy đã giao hẹn rồi cơ mà?”
Đáp lại lời của Đức là một loạt câu thoại hỗn loạn tối nghĩa vang lên khiến anh và Huy Chu đứng sau lưng ngỡ ngàng trong phút chốc. Định thần quét
mắt nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy giờ phút này căn phòng bộ môn thiết
kế trò chơi đông nhung nhúc toàn người với người. Người ngồi tại góc làm việc có mà người ngồi lăn ra sàn nhà cũng vô khối, và ai nấy đều đang
tay chuột tay phím chiến đấu bên những chiếc máy tính đủ mọi thể loại
kiểu dáng.
Thế này chắc là đang sát phạt nhau nảy lửa rồi. Cơ mà
không biết bọn họ chơi trò gì mà tụ tập đông vui thế, đến nỗi không có
desktop để chơi phải huy động thêm cả một đống laptop bù vào. Mà lại từ
mấy lời vừa được nghe thì có vẻ như bọn họ còn đang so tài trực tiếp với nhau nữa?
“A ha, may quá “cứu tế” đến rồi.” Trông thấy hai ông
anh xuất hiện Dương Khoa mỉm cười bước tới. Nguyên bản hắn chỉ định thử
chơi “Age of Empires” cùng các thành viên dưới trướng đến tầm giữa chiều sau đó họp hành tổng kết qua loa cho xong còn về, nhưng rồi do càng
chơi càng cảm thấy thích thú nên hắn và mọi người đã không thể dứt ra
được. Đến nỗi dân tình tan tầm từ lâu mà bọn họ vẫn còn đang chia từng
cặp ngồi sát phạt nhau, không thể không nhờ cậy người khác “cứu đói” sau cả một ngày trời “vất vả”.
“Sếp Khoa.”
“Sếp Khoa đó à. Mấy anh em đang chơi gì mà vui thế?”
“Trò chơi vừa mới ra lò ấy mà. Phiền hai anh mang đồ sang phòng sinh hoạt chung giúp nhé, ngồi bên ấy cho rộng rãi.”
“Được.”
“Với cả hai anh nếu không vội về thì ở lại ngồi cùng mọi người luôn, có chút chuyện cần trao đổi với hai anh đấy.” Phân phó xong xuôi, Dương Khoa
quay người về phía đám đông vỗ tay vài cái: “Ok nghỉ tay thôi nào mọi
người, muộn lắm rồi đấy.”
“Nốt ván này sếp ơi! (đồng thanh)”
“Ái chà, hôm nay mọi người đồng lòng nhất trí ghê thế. Nhưng thôi nào, mau
nghỉ thôi chúng ta còn có công việc phải làm nữa đấy chứ chưa về ngay
được đâu.”
Lần nào giọng điệu của Dương Khoa trở nên nghiêm nghị
hơn trước khá nhiều. Thấy vậy cả đám nấn ná thêm một vài giây rồi bảo
nhau đứng dậy, thu dọn đồ đạc sau đó di chuyển theo sếp sang phòng sinh
hoạt chung. Trông thấy đồ ăn thức uống đặt ê hề trên bàn họ lập tức mở
ra chia nhau ăn uống ngấu nghiến. Tầm này thì chả có giữ ý giữ tứ gì
sất, chơi cả ngày quên ăn quên uống đói lả rồi. Nạp năng lượng trước đã
rồi tính sau.
“Chậc, như ma đói cả đám vậy mà bảo đứng dậy còn
chần chừ…. Ăn đi hai anh ơi, cứ tự nhiên không phải khách sáo hay gì
đâu.” Thấy nhân viên ăn uống vô tư Dương Khoa cũng lấy cho mình một
miếng pizza ung dung thưởng thức, mặt hướng về phái Đức và Huy Chu lên
tiếng mời mọc.
“À ừ được, sếp cứ kệ anh.” Đức gật đầu sau đó chỉ
tay vào một chiếc laptop của một thành viên bộ môn đặt cạnh bên, lúc này vẫn đang mở trò chơi “Age of Empires”: “Trò chơi mà anh em vừa chơi ban nãy đây hả sếp Khoa?”
“Đúng thế.”
“Là trò gì mà trông lạ mắt vậy? Với cả trông giao diện cứ như là chưa hoàn thành ấy, không biết….”
“Nó là thành quả phát triển của công ty mình trong hơn nửa năm qua đấy.”
Dương Khoa thuận miệng giới thiệu qua trò chơi: “Một trò chơi PC thể
loại chiến thuật thời gian thực cỡ lớn, với bối cảnh thế giới thời kỳ
Trung Cổ làm chủ đạo. Chơi đơn chơi mạng đầy đủ, nhưng trước mắt mới xây dựng phần chơi mạng thôi.”
“Ồ, mấy anh em nhà mình đã bắt đầu
thử chế tác trò chơi cỡ lớn rồi đấy à.” Đức nở nụ cười đầy ẩn ý sau đó
cầm một miếng pizza cho lên miệng nhai.
“Có thể cho anh thử chơi trò
chơi được không… sếp Khoa?” Ngồi cạnh Đức, trải qua một hồi trầm ngâm
quan sát màn hình laptop Huy Chu bất chợt lên tiếng. Giọng hơi có chút
hồi hộp, chắc là bản thân muốn được tự tay trải nghiệm trò chơi mới lắm.
“Được chứ, có mấy cái laptop cài trò chơi rồi đó anh và anh Đức cứ tự nhiên.”
Mắt thấy Huy Chu vồ vập cầm lấy laptop tiến vào trò chơi, khác hẳn với vẻ
điềm tĩnh thường ngày Dương Khoa không nhịn được cười trộm. Kế đó, hắn
quay trở lại với đội ngũ nhân viên dưới trướng kêu gọi mọi người tập
trung: “Được rồi, ta tranh thủ hoàn thành nốt công việc thôi để còn nghỉ ngơi cho sớm. Mọi người có cảm nhận thế nào về trò chơi “Age of
Empires” thông qua phiên bản alpha này, bắt đầu từ anh Hoàng trước đi.”
“(Nhai nuốt) Hay tuyệt đỉnh!” Thiếu Hoàng không chút do dự nói lời tâng bốc:
“Công nhận sếp Khoa của chúng ta không có lừa anh em, lối chơi kết hợp
phát triển kinh tế và chinh chiến quân sự cực kỳ chuẩn chỉ và cuốn hút.
Riêng về điểm này “Quê hương rồng thiêng” không có cửa ăn “Đế chế” của
chúng ta.”
“Có điều..., anh nghĩ là chúng ta cần phải có thêm
NHIỀU buổi test trò chơi nữa để có cái nhìn rõ ràng hơn về một số khía
cạnh khác như tính cân bằng trong trò chơi chẳng hạn. Ngoài ra anh cũng
xin mạnh dạn đề xuất gạch tên chú Khoa khỏi đội ngũ thành viên tham gia
test trò chơi những ngày sắp tới. Chơi kiểu gì mà toàn hành hạ người
khác vậy ai chơi? ┐( ̄ヘ ̄)┌ ” Chỉ là nghiêm túc không được vài giây Thiếu
Hoàng đã lại hiện nguyên hình là một thanh niên yêu thích bộ môn thể
thao mạo hiểm “cà khịa”.
“Hê hê hê, vậy mà dám vỗ ngực tự xưng
mình là cao thủ này nọ. Giờ mới biết sợ rồi hả?” Dương Khoa vui vẻ đáp
lời. Đúng là trong suốt cả buổi test trò chơi ngày hôm nay hắn luôn
giành được chiến thắng sau cùng trong mọi ván thi đấu, bất kể đối thủ
phía bên kia chiến tuyến là ai đi chăng nữa. Nguyên do rất đơn giản,
thao tác tay của Dương Khoa tuy chậm chạp thật đấy nhưng tư duy của một
kẻ từng gắn bó cả thanh xuân với trò chơi như hắn không phải là thứ mà
mấy kẻ ôn tập lý thuyết trên giấy trong vỏn vẹn nửa năm có thể so bì.
Luôn biết bản thân cần phải làm gì trong bất kỳ tình huống nào, lại thêm vô
số chiêu trò ma mãnh khiến cho Dương Khoa trở thành chiến thần đánh đâu
thắng đó trong mắt đoàn đội nhân viên dưới trướng. Ngay cả ông anh lập
dị Thiếu Hoàng - đối thủ nhiều duyên nợ trong suốt cả ngày thử chơi hôm
nay dù rất không tình nguyện nhưng cũng phải công nhận rằng bản thân
mình không bằng được đối phương.
Ít nhất là trong khoản tư duy chiến thuật.
“Yep, sợ cong đuôi rồi. Micro cùi bắp như ông già vậy mà toàn chiến thuật
quái đản. Kẻ phàm nhân này xin được chắp tay bái phục.”
“Hề hề,
anh Hoàng cứ quá lời. Toàn là chiến thuật phổ thông cả, sau này kiểu gì
anh Hoàng cũng quen ngay ấy mà. Thế còn các khía cạnh khác của trò chơi
thì sao?”
“Tạm ổn. Đồ hoạ do anh chỉ đạo thiết kế đương nhiên
chẳng có gì phải chê; tương tác được thể hiện khá tốt; hệ thống kết nối… chưa được tối ưu cho lắm, cái này anh nghĩ chúng ta nên xem lại Engine; âm thanh thì thôi nhé, chưa có gì cả nên không bàn đến.”
“Ok
anh.” Trong đầu ghi nhận quan điểm của Thiếu Hoàng về phiên bản trò chơi hiện tại, ngoài mặt Dương Khoa tiếp tục hỏi thăm ý kiến của những thành viên khác. Câu trả lời thu về tuy có khác nhau, song tựu chung nội dung của chúng đều có phần tương tự những lời ông anh lập dị đã nêu trước
đó.
“Tốt lắm, vậy là tất cả mọi người đều nhất trí rằng “Age of
Empires” là một trò chơi đầy tiềm năng. Hy vọng quãng thời gian tới các
anh em tiếp tục cố gắng phát huy để “siêu phẩm” của chúng ta sớm ngày
hoàn thiện và ra mắt cộng đồng.” Đoạn Dương Khoa với lấy chiếc máy tính
bảng bên phía Hiền rồi nói tiếp: “Giờ thì, liên quan đến một số vấn đề
cần khắc phục trong những phiên bản thử nghiệm sau.”
“Đầu tiên,
như anh Hoàng vừa nói chúng ta cần xem lại Game Engine rồi lên kế hoạch
tinh chỉnh mảng kết nối ngay. Trong những trò chơi so tài dạng này thì
trải nghiệm liền mạch là một trong những yếu tố cần phải được chú trọng
bậc nhất, không thể để xảy ra sơ xuất.”
“Được thưa sếp, nhóm bọn anh sẽ lo liệu ngay.” Hưng lập tức xung phong nhận việc.
“Ừm. Thứ hai là như đã nói trước khi tiến hành chơi thử, mọi người phải gấp
rút hoàn thành việc xây dựng hệ thống chủng tộc trong trò chơi vì đó là
nội dung cốt lõi. Song song với đó là phải có người chú ý vá víu các bug phát sinh, tỷ như cái bug máy bắn đá Trung Quốc có thể phá huỷ mỏ vàng
mỏ đá chẳng hạn. Rất khó chịu.”
Lần này thì không có ai chủ động
đứng ra nhận việc, thế nên Dương Khoa nhanh chóng đi vào nội dung trọng
tâm: “Vấn đề thứ ba là vấn đề then chốt, liên quan đến phím tắt và chuỗi thao tác tắt. Nhân đây Khoa cũng xin nhận lỗi với mọi người vì đã sơ
xuất không nêu ra trong bản thảo thiết kế trò chơi, dẫn đến không có nội dung tương ứng trong phiên bản alpha.”
Giọng điệu tương đối
thành khẩn, cũng đúng thôi vì đây xác thực là lỗi của hắn. Thao tác phím tắt là thứ hiển nhiên phải có trong các trò chơi chiến thuật thời gian
thực, là tiêu chí để đánh giá người chơi là cao thủ hay tay mơ. Thế
nhưng cũng chính vì quá đỗi quen thuộc như vậy mà Dương Khoa hắn đã quên bẵng không đưa nó vào bản thảo thiết kế trò chơi, cứ đinh ninh rằng nó
mặc định phải được các anh em bộ môn thiết lập một cách chuẩn chỉ không
chút sai sót.
Hệ quả là hệ thống xây công trình thông qua phím
tắt trong phiên bản alpha của “Age of Empires” giống y hệt những trò
chơi chiến thuật thời gian thực hiện hành và khác xa phiên bản hoàn
chỉnh của trò chơi tại thế giới cũ. Tức là, không có “BQ”, “BD” hay
những tổ hợp phím tắt tương tự mà thay vào đó là những tổ hợp lạ lẫm vô
cùng đối với Dương Khoa. Cho đến chuỗi thao tác tắt thì càng không cần
phải nói, minh chứng rõ ràng nhất cho việc thiếu sót chính là bản thân
hắn phải chăm chăm điều ngựa dò đi từng chặng một tại ván đấu đầu tiên.
Ban đầu khi phát hiện ra Dương Khoa còn không biết lỗi này là của ai, nhưng trải qua một hồi thảo luận với Hiền sau khi đã tổng hợp hòm hòm vấn đề
nổi cộm trong trò chơi hắn chợt nhận ra đây là lỗi của mình. Vậy nên
hiện tại mới có cảnh tượng nhận lỗi thành khẩn thế này.
“Ầy,
không sao đâu sếp Khoa. Mấy thứ này chỉ là chi tiết râu ria thôi, chúng
ta có thể chỉnh sửa bổ sung ngay được mà.” Hiền nhanh chóng đỡ lời. Các
thành viên khác thấy vậy cũng rối rít tán đồng, trong lòng thầm nghĩ xác thực đây chỉ là chi tiết vặt vãnh. Sếp cứ quan trọng hoá vấn đề làm bọn họ ngại!
“… Được, cảm ơn các anh em đã thông cảm. Khoa sẽ rút
kinh nghiệm không để xảy ra thêm sai sót trong tương lai nữa, đồng thời
sẽ bổ sung nội dung còn thiếu vào bản thảo rồi phân phát lại cho mọi
người trong thời gian sớm nhất.” Dương Khoa nở nụ cười sau đó chuyển
sang vấn đề cuối cùng: “Còn lại tính cân bằng của trò chơi thì thôi, ban nãy anh Hoàng cũng nhắc tới rồi chúng ta sẽ vừa test vừa xem xét. Dù
sao thì các chủng tộc cũng chưa góp mặt đầy đủ…. Cơ mà nghe mọi người
kháo nhau thì hình như chủng tộc Việt đang hơi bị bá đạo trong khoản
khai thác gỗ?”
“Đúng đúng đúng.” Trọng Lâm gật đầu như gà mổ
thóc. Sau đó có vẻ như bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước nên anh
lập tức nói liến thoắng: “Cái lợi thế khai thác gỗ nhanh cùng với đốn
ngã cây chỉ với 1 hit của tộc “Việt Nam Mít” nó bá lắm. Anh với Hưng
ngồi test thử với nhau rồi, lợi thế này có khi ngang ngửa với lợi thế
khai thác gỗ nhanh hơn 15% của chủng tộc Celts luôn. Trùng lặp như vậy
không phải là một điều tốt.”
“Nghiêm trọng đến thế cơ à?”
“Ui chưa đến đoạn nghiêm trọng đâu. Ngoài nó ra chủng tộc Việt còn có thêm
lợi thế binh lính nhà Archery Range khoẻ hơn bình thường cùng biết rõ
toạ độ nhà chính đối phương nữa đúng không. Ba cái này nó kết hợp lại
với nhau thành chiến thuật lên cung sớm làm thịt nông dân đối phương cực kỳ khủng bố luôn!”
“Ờ hớ, xác thực lúc lên ý tưởng cho trò chơi
em đã có ý định hướng người chơi cầm chủng tộc Việt đi theo con đường
“du kích” ấy mà…. Nhưng nếu anh Lâm thấy như vậy không ổn thì có ý kiến
nào hay hơn không?”
“Có, anh có ý kiến thay thế. Không bằng chúng ta đổi lợi thế ấy thành các nâng cấp trong lĩnh vực kinh tế không tốn gỗ.”