“Thật tuyệt vời, một đường bắn vô cùng chuẩn xác! Như vậy là thí sinh
số 24 của chúng ta đã hoàn thành khiêu chiến rồi. Xin chúc mừng!”
Chào đón Trác Hải khi quay trở lại quầy là thanh âm chúc mừng của chủ trì
Yurin và tiếng reo hò quá khích của thí sinh vừa hoàn thành khiêu chiến. Cùng với đó, người du khách hảo tâm giải đáp những thắc mắc của hắn ban nãy cũng nhảy cẫng lên múa may quay cuồng giữa đám đông, trông chả khác gì con loăng quăng bơi tung tăng trong bể nước.
Khỏi phải nói cũng biết thí sinh số 24 này và thanh niên fan cuồng kia là bạn bè với nhau.
Tiết mục ăn mừng tự phát qua đi, một món quà ngay lập tức được chủ trì Yurin trao cho thí sinh vừa hoàn thành khiêu chiến: một con thú nhồi bông với tạo hình chú chim màu đỏ trong “Angry Birds” – Red. Dáng dấp có phần
tinh xảo và đẹp mắt, nhưng nó không phải là điểm trọng yếu hấp dẫn muôn
người tìm tới.
Trọng yếu là cái dải băng có ghi dòng chữ “Dành
tặng người chơi tài ba khiêu chiến thành công” được đính kèm trên thân
thú bông. Những chữ “tài ba” với cả “khiêu chiến thành công” ấy chính là thứ đem lại giá trị tinh thần cho phần quà, khiến chúng trở thành một
món vật phẩm lưu niệm đáng để các fan hâm mộ Ninja Studio sưu tầm. Chứ
nếu chỉ có mỗi con thú bông kia thôi thì thật không đáng nhắc đến.
Kế tiếp, sau khi lắng nghe nguyện vọng của thí sinh số 24, chiều lòng fan
hâm mộ của mình Yurin vui vẻ ký tên lên trên dải băng đính kèm phần quà. Ước nguyện được như ý, hai thanh niên fan cuồng lập tức tụ hội với nhau khoe khoang món quà trong tay cho cả đám du khách ghen tị chứng kiến.
Sau đó, thay vì rời đi thì hai người bọn họ lại tiếp tục đứng trước quầy theo dõi những người khác tiến lên khiêu chiến. Chắc là để ủng hộ thần
tượng hay từa tựa như vậy.
Về phần các thí sinh tiếp theo, có sự
thành công của kẻ đi trước kích thích cộng thêm phần thưởng phụ trội bất ngờ xuất hiện cả đám lập tức sôi sùng sục. Bầu không khí thi thố dần
dần trở nên nghiêm túc chứ không còn thoải mái thả lỏng như lúc ban đầu, ai nấy đều cực kỳ chăm chú trong việc tính toán góc cạnh lực đạo các
thứ. Thậm chí có kẻ còn lớn tiếng trưng cầu ý kiến khán giả phía dưới,
khiến cho mỗi lần như vậy chủ trì Yurin lại phải nỗ lực “dẹp loạn”.
Đã là thi thố rồi thì phải chơi cho tử tế chứ? Nhờ người khác mách nước vậy thì còn gì là thi thố?
Dù vậy, theo thời gian trôi đi lần lượt từng người tiến về phía trước quầy rồi lại mang theo vẻ mặt tiu nghỉu vì khiêu chiến thất bại lui xuống.
Hiển nhiên là những màn chơi ở đây khó khăn hơn rất nhiều so với phiên
bản demo bên trong gian hàng, vì dù sao thì đây cũng là một cuộc thi
thố. Chưa kể hình thức bắn pháo tự do không có thông số như lực bắn hay
góc độ cũng tương đối mới lạ và không dễ dàng nắm bắt thành thạo đối với bản thân bọn họ, thế nên thất bại liên tiếp thất bại cũng là chuyện
bình thường.
“... Chúc bạn có một ngày vui vẻ. Tiếp theo, xin mời thí sinh số 29 ạ.”
“Có đây.” Nghe thấy con số báo danh của mình được xướng lên, Trác Hải vội
vàng la lớn sau đó lách người chen chúc tiến tới trước quầy.
“Xin
chào bạn, trông bạn hiện tại đang có vẻ rất là nóng lòng đấy nhỉ? Có
phải đây là lần đầu tiên bạn tham gia khiêu chiến dạng này đúng không?”
Thấy chàng trai với chiếc ba lô nảy tưng tưng sau lưng có vẻ khẩn
trương, chủ trì Yurin bèn hỏi thăm đôi câu để đối phương bình tĩnh trở
lại. Ai ngờ người này lại không lĩnh hội được ý tốt của cô:
“À đúng thế, cơ mà không vấn đề gì đâu. Có thể bắt đầu được luôn không chị? Em đang vội lắm.”
“Ùùùùù! ( ̄д ̄ ) “ Nghe thấy Trác Hải biểu thị không muốn trò chuyện đám đông lập tức kêu rên tỏ vẻ bất mãn, trong đó lớn tiếng nhất vẫn là hai du khách
may mắn vừa xin được chữ ký thần tượng ban nãy. Tới đây thì có thể chắc
chắn cả hai ông tướng này đều thuộc diện fan cuồng rồi, Trác Hải vừa đảo mắt nhìn quanh vừa âm thầm đánh giá trong lòng.
“Không sao, nếu
vậy thì bạn có thể bắt đầu luôn. Chúc bạn gặp nhiều may mắn.” Trái ngược với đám đông chủ trì Yurin thấy vậy chỉ điềm đạm nói lời chúc phúc, bộ
dạng không một chút nào bận tâm. Mà Trác Hải theo đó cũng nhanh chóng
tập trung vào công cuộc vượt qua thử thách của cá nhân mình.
“…
Thi thố trước mặt thiên hạ thế này đúng là hơi có tý áp lực thật. Lại
nói mấy màn chơi ở đây phức tạp hơn hẳn mấy màn chơi trong kia, bảo sao
mà nhiều người “sảy chân” đến vậy.”
Cứ việc đã có sự chuẩn bị tâm
lý từ trước, thế nhưng chỉ khi đến lượt mình chính thức “lâm trận” Trác
Hải mới cảm nhận được độ khó của cuộc thi. Áp lực đến từ hai phía khiến
hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái căng thẳng, thao tác suy tính trở nên chậm chạp nắn nót chẳng chút nào thua kém thí sinh số 16 vừa nãy. Bất
quá bằng trình độ chơi game không đến nỗi tệ của mình, Trác Hải vẫn ung
dung vượt qua những màn chơi đầu tiên để đến với những thử thách thật sự nằm ở phía sau.
Ngắm nhìn công trình cần phải công phá ngày càng trở nên phức tạp, cùng với biệt đội “chim điên” ngày càng đa dạng đông
đúc sắc mặt Trác Hải ngày càng trở nên ngưng trọng. May mà ban nãy nghe
lời ông fan cuồng kia vào chơi demo trước không thì toang! Đếch làm sao
biết được cái con chim màu trắng dùng trứng làm vũ khí chủ đạo để mà
kích hoạt luôn!
“… Liên tiếp là những pha công kích chuẩn xác tiêu diệt ít nhất một con lợn xanh. Xem ra thí sinh số 29 của chúng ta rất
là giỏi đấy chứ ạ. Không có…. Wow! Một con chim bắn trúng hai mũi tên
chết quên hai con lợn! Thật xuất sắc!”
Bên cạnh việc tường thuật
lại diễn biến cuộc khiêu chiến và phổ cập một chút thông tin liên quan
đến trò chơi, thỉnh thoảng chủ trì Yurin sẽ khen ngợi Trác Hải vài câu.
Không gì khác, chỉ đơn giản là bởi quá trình khiêu chiến của hắn tương
đối mãn nhãn. Mà ở phía sau tiếng đám đông trầm trồ thán phục xen lẫn
reo hò cổ vũ cũng vang lên mỗi khi hắn thực hiện những phát bắn “thần
sầu quỷ khốc”.
“Hayyy!”
“Ồồồ, thả quả trứng tuyển đấy!”
“Uầy kinh, lại làm đôi! (đập tay)”
Nghe rất có tính khích lệ. Thế nhưng làm tâm điểm của những lời khen ngợi
Trác Hải lại không có chút phản ứng nào, bởi vì toàn bộ tâm trí của hắn
hiện tại đang đặt hết vào màn chơi khó khủng khiếp trước mắt.
Một
toà công trình kết cấu nhiều tầng lớp trông giống như một ngôi đền, với
đàn lợn bảy con nấp bên trong cùng hai cái cột đá che chắn bên ngoài
hiện ra trước mặt đội ngũ năm con chim mỗi con một loại. Chỉ cần nhìn
qua thôi là đã thấy khó khăn rồi, việc tìm ra yếu điểm của toà công
trình dựng từ đá, gỗ lẫn thuỷ tinh xen kẽ này để mà công kích chắc chắn
sẽ không hề dễ dàng chút nào.
Đó là còn chưa kể ngoài việc tìm ra
yếu điểm của từng tòa công trình một, xuyên suốt quá trình chơi Trác Hải còn phải cân nhắc xem nên công kích thế nào cho hợp lý. Bởi lẽ thứ tự
“ra sân” của đội ngũ chim chóc là cố định không thể thay đổi, trong khi
từng loại chim lại sở hữu điểm mạnh điểm yếu khác nhau. Không biết cách
vận dụng chúng trong từng trường hợp cụ thể thì có bắn cầu may đến sang
năm cũng không qua được màn.
Mà với thử thách trước mắt này Trác
Hải hắn đương nhiên là phải tập trung tư duy tối đa, nếu không muốn sớm
nói lời chia tay với món quà tràn đầy giá trị tinh thần.
“Thí sinh của chúng ta vẫn đang suy nghĩ. Đương nhiên rồi, ở những màn chơi phức
tạp như thế này thì mỗi chú chim đều vô cùng quý giá. Cần phải cân nhắc
vận dụng thật sự kỹ lưỡng, nếu không sẽ vô cùng phí phạm.... Con chim
boomerang đã được phóng đi, nhưng tầm bắn của nó khá thấp! Con chim va
luôn vào cột đá, không sử dụng kỹ năng quay về! Viên đá nhỏ nhất ở giữa
cột bị lệch trọng tâm, cột đá đổ sập xuống!... KHÔNG RƠI TRÚNG thùng
thuốc nổ bên dướiiii.”
“Quá đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là thí sinh của chúng ta có thể kích nổ được thùng thuốc nổ phía dưới
để tiêu diệt hai con lợn ở phía bên phải rồi. Con chim boomerang ngoài
việc làm xáo trộn địa hình ra thì không đem lại bất kỳ thu hoạch nào
khác. Tiếp theo thí sinh của chúng ta sẽ xử lý như thế nào đây?”
“Sai sách rồi, biết thế nên bắn góc cao rồi gọi chim quay về cho đủ lực đẩy
đá.” Đứng bên cạnh một Yurin “bắn rap” liên hồi, Trác Hải khẽ lắc đầu
biểu thị thao tác vừa rồi của mình là sai lầm. Không ngờ con chim xanh
lá cây mỏ dài này lại yếu đến thế, cột đá mỏng dính mà cũng không công
kích nổi.
Buồn bực vì lãng phí tài nguyên, Trác Hải đành tung con
chim đỏ to tướng tiếp theo để kích nổ thùng thuốc nổ tiêu diệt hai con
lợn bên dưới. Vốn dĩ theo kế hoạch trong đầu của hắn thì con chim đỏ to
tướng sẽ dùng để phá hủy nốt cột đá bên trái, nhưng vì phát bắn trước đó không đem lại thu hoạch gì nên mới đành phải lâm thời thay đổi. Như một phản ứng dây chuyền, theo sau đó hắn cũng phải thay đổi góc độ thả
trứng của con chim trắng để tiêu diệt đám lợn ở khu trung tâm cùng con
lợn mà đáng nhẽ ra nó sẽ được con chim đỏ to tướng “chăm sóc”.
Một loạt thao tác được thực hiện rất chính xác, nhưng chừng đó là không đủ
để Trác Hải vượt qua màn chơi khắc nghiệt. Chung cuộc, hắn “gục ngã”
ngay trước cổng thiên đường khi thiếu “đạn” để tiêu diệt nốt một con lợn bé tý còn sót lại. Oái oăm thay, con lợn này lại vừa vặn thoát khỏi tầm nổ của quả trứng ban nãy do có sự thay đổi góc độ không đáng có.
“Như vậy là thí sinh số 29 của chúng ta đã dừng bước tại màn chơi số 9. Thật tiếc, giá như con chim boomerang đầu tiên kích nổ thành công thùng
thuốc nổ thì có lẽ kết quả đã khác.... Xin chia buồn, đồng thời tôi hy
vọng bạn đừng nên quá thất vọng. Bởi vì bạn đã thi đấu rất xuất sắc
trong hành trình khiêu chiến ngày hôm nay.”
Nhìn con lợn cười toe
toét trên màn hình TV, Trác Hải ngậm ngùi buông máy tính bảng trong tay
xuống thở dài. Kế đó, một bên lắng nghe chủ trì Yurin nói đôi lời nuối
tiếc quen thuộc, một bên khác hắn ngẫm lại hành trình khiêu chiến đã
qua. Tổng cộng 10 màn chơi tất cả thì hắn vượt qua 8 màn chơi đầu một
cách dễ dàng, mãi đến màn thứ 9 mới sảy chân vì không nắm rõ sức mạnh
của con chim boomerang.
Sẽ là dối lòng nếu bảo hắn không cảm thấy tiếc nuối. Giá như, hắn dùng kỹ năng quay về của con chim boomerang
thay vì không dùng.... Giá như, thứ tự ra trận của các con chim thay đổi được.... Hoặc lại giá như, trò chơi này hiển thị rõ ràng phạm vi nổ của trứng hay đám chim....
Quá nhiều cái giá như.
... Nhưng
thôi, có tiếc cũng chẳng được ích lợi gì vì chuyện đã qua rồi. Không
giành được quà thì thôi vậy, chí ít bản thân mình đã cố gắng hết sức.
Giây phút hụt hẫng chợt đến chợt đi, rất nhanh chóng Trác Hải bình tâm trở
lại. Nhã nhặn nói đôi lời cảm ơn cùng chúc phúc Ninja Studio có một mùa
triển lãm thành công, hắn xốc ba lô lui xuống nhường vị trí cho thí sinh tiếp theo. Bất quá bởi lẽ biểu hiện của hắn trong suốt quá trình khiêu
chiến tương đối nổi bật, thế nên khi tụ hội cùng đám du khách hắn vẫn
được những người này dành tặng mấy lời khen ngợi động viên:
“Thôi không sao ông ơi, bắn kinh thế cơ mà! Vui lên! (giơ tay high-five)”
“Chuẩn đấy! Đen thôi đỏ quên đi!”
“Tý làm đơn khiếu nại ông ạ. Đề nghị gian hàng bổ sung thêm giải thưởng “có cố gắng”! Bắn đến tận màn 9 chứ có phải dạng vừa đâu? Không thể ra về
tay không như mấy bố thua ngay màn 1 được!”
“Ông gì ơi đừng đi vội, tý tôi lên trên kia khiêu chiến nhờ ông mách nước tôi cái. Giành giải thưởng sẽ có hậu tạ!”
“Ờ hờ. Cơ mà tôi đang vội lắm, chắc....” Giữa lúc chuẩn bị khước từ lời
nhờ vả đến từ một nhân vật quần chúng của bộ truyện, lời kêu gọi thí
sinh số 30 tiến lên khiêu chiến khiến Trác Hải bất chợt im bặt. Bởi vì,
hắn đột nhiên nhớ ra thí sinh ngay sau mình là ai.
Cô gái ăn mặc theo phong cách trên đông dưới... cũng đông.
“... Hay là nán lại vài phút xem nốt đi vậy, xong rồi đi gian hàng khác cũng chưa muộn.” Tò mò, Trác Hải bèn quyết định ở lại chiêm ngưỡng tiết mục
khiêu chiến của thí sinh nữ duy nhất kể từ lúc bản thân tìm đến gian
hàng đến giờ. Kế đó, thân ảnh cô gái ăn mặc kín mít xuất hiện khiến đám
đông nhanh chóng im bặt theo Trác Hải, ai nấy đều hiếu kỳ săm soi cô gái từ đầu đến chân.
Có điều, làm người chủ trì Yurin lại tỏ ra không mấy ngạc nhiên. Tương phản, ngay khi thí sinh nữ này tiến lại gần mình
một cái là cô đột ngột tỏ vẻ mừng rỡ hô lớn:
“A ha! Cuối cùng thì khách quý của chúng ta ngày hôm nay cũng trình diện rồi nè mọi người!”
Trác Hải: (・_・?)
Các du khách theo dõi khiêu chiến: (・_・?)
Khách quý? Gian hàng triển lãm ngày hôm nay có khách quý? Sao không có thông
báo gì hết vậy? Lại nói khách quý gì mà ăn mặc kín mít như khủng bố vậy? Siêu sao quốc tế?
“Ha ha, chắc mọi người không biết đây là ai
đâu phải không? Nào, xin mời “em gái” của chúng ta bỏ khẩu trang và kính xuống để mọi người cùng chiêm ngưỡng dung nhan. Không sai, là “em” đấy. Nhìn thấy dáng là chị biết đây là em gái của chị rồi.” Mặc kệ đám đông
tỏ vẻ sững sờ không hiểu gì cả, Yurin tiếp tục huyên thuyên một tràng.
“… Nhất định phải vậy hả chị Yurin?” Lặng thinh một hồi, “em gái” trong miệng Yurin mới chịu lên tiếng.
“Nhất định! Thiệt tình, làm sao mà em có thể chơi game trong khi vẫn đeo kính đeo khẩu trang các thứ như vậy được chứ? Quá bằng siêu nhân! ( ̄ヘ ̄) Mọi
người thấy thế nào ạ, cô gái của chúng ta có nên lộ diện khuôn mặt
không?”
Vô số tiếng “có” vang lên khiến cho cô gái ăn mặc kín mít
khẽ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nhận mệnh. Theo khẩu trang và kính râm
được tháo xuống, một khuôn mặt không quá xinh đẹp cho lắm nhưng được cái tươi mát tự nhiên lập tức hiện ra trước mắt đám đông.
“Ối Hani!”
Tức thì trong đám du khách có một người hét lên thật to. Ngay sau đó một
vài người cũng lập tức hùa theo với những câu đại loại như: “AAA Hani!”
hay “Hani bé bỏng!”, trong khi những kẻ còn lại thì đờ ra vì chẳng biết
người tới là ai. Hoặc thế, hoặc là họ biết nhưng không phản ứng quá
khích như mấy thằng tâm thần trốn viện đứng bên cạnh.
“… Bảo sao
ban nãy nghe tên cứ thấy quen quen, hóa ra đúng là người có chút danh
tiếng thật. Còn là một fan gạo cội của Ninja Studio nữa.” Trác Hải chính là một trong số đó. Mặc dù không phải là người thích theo dõi
livestream chơi trò chơi thế nhưng anh vẫn biết tương đối nhiều về Thảo
Hân – Hani, thông qua những hoạt động, đóng góp của cô trên các trang
web diễn đàn thảo luận trò chơi, trong đó có diễn đàn zoV.
À quên, còn phải kể thêm cả tài năng hiếm có của cô trong cộng đồng streamer nữ lẫn yếu tố fan gạo cội của Ninja Studio nữa. Người như thế đối với cộng đồng zoV sinh hoạt tại phân khu trò chơi chẳng khác gì thần tượng quốc
dân, không biết đến mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com