Chỉ chờ Dương Khoa tuyên bố xong, cả đám nhân viên ngồi trong phòng lập tức rối rít đứng dậy cúi đầu chào rồi hò nhau khuân tấm bảng chi chít
chữ rời đi. Trông bộ dạng ai nấy đều có vẻ khá vội vã, chắc là bởi họ
đang nóng lòng muốn về phòng nghiền ngẫm lại những lời phân tích vừa rồi của sếp lớn cho kỹ. Hoặc cũng có thể là bởi họ không còn mặt mũi nào để nhìn sếp lớn nữa, ít nhất là cho đến hết ngày hôm nay.
Cứ tưởng
trò chơi mình nghĩ ra sẽ nhận được kha khá đánh giá tích cực, hay chí ít thì cũng phải sở hữu tiềm năng nhất định trong mắt sếp lớn và đồng
nghiệp, ai ngờ chỉ sau mấy chục phút ngồi nghe sếp phân tích chuyên sâu
cả tá khuyết điểm lớn nhỏ đã bị đào móc ra. Khỏi phải nói, nếu cứ dựa
theo đống ý tưởng ban đầu ấy mà chế tác nên sản phẩm thì kiểu gì nó cũng sẽ nhận vô số gạch đá đến từ phía cộng đồng. Bị đả kích nghiêm trọng
như vậy bảo sao mà đám thanh niên tuổi trẻ khí thịnh bọn họ làm ra vẻ
thản nhiên cho được?
Hoặc là chuồn về phòng gặm nhấm cho hết nỗi
xấu hổ rồi sau này an phận làm việc theo đúng sự chỉ đạo của cấp trên,
hoặc là “thua keo này ta bày keo khác” ôm ý chí quyết đấu sục sôi về
phòng nghiên cứu phương án khắc phục triệt để những khuyết điểm to
tướng, để tương lai không xa “tái chiến” với sếp. Tâm tư của bọn họ chỉ
đơn giản như vậy thôi, chứ không một ai tỏ vẻ không tin tưởng hay nửa
tin nửa ngờ trước những lời phân tích đánh giá Dương Khoa vừa đưa ra. Ai bảo uy danh thiên tài của hắn ngày càng được củng cố thông qua những
thành công liên tiếp chứ.
Đợi người nhân viên cuối cùng rời khỏi
phòng đóng cửa lại, Dương Khoa mới khoan thai trở về góc làm việc thả
người ngồi xuống. Vừa đưa tay xoa bóp trán vài cái cho đỡ nhức đầu, tay
còn lại của hắn qươ lấy giấy bút trên bàn ghi chép ngay một số cái tên
cho khỏi quên. Hiển nhiên, chúng đều là danh tính của những kẻ có biểu
hiện không an phận mà hắn nắm được thông qua buổi lên dây cót tinh thần
ban nãy, và những kẻ này sẽ được liệt vào diện cần để ý quan tâm đến
nhiều hơn trong tương lai. Để xem họ sẽ thay đổi tốt lên hay vẫn cứ
không an phận như vậy, sau đó hắn sẽ liệu đường ứng đối.
Kẹp mẩu
giấy đã ghi chép xong vào trong cuốn sổ tuỳ thân, Dương Khoa ném nó về
vị trí cũ rồi ngửa người dựa vào thành ghế nhắm mắt thư giãn. Thực lòng
mà nói đối phó với đám nhân viên vừa tới đây chẳng hề dễ dàng chút nào,
bởi ai cũng đầy một bụng nhiệt huyết không ngại khó khăn thử thách nên
hắn không thể đi theo con đường này để khuyên can. Vừa mới nêu ý tưởng
xong chưa gì đã huyên thuyên rằng chỉ cần sếp duyệt ý tưởng trò chơi của em một cái là em sẽ bắt tay vào làm luôn, hơn nữa còn thề thốt cam đoan sẽ không bỏ bê công việc của mình tại dự án “Age of Empires” đang triển khai. Chưa kể còn có người mang thêm cả Duy Hải ra làm ví dụ trực quan, nghe rất chi là ghê gớm.
Cũng may mà ý tưởng trò chơi bọn họ đưa
ra nó khá là tầm thường. Điểm nhấn thú vị không có mấy trong khi vấn đề
thì nhiều vô số kể, chỉ cần dụng tâm là vạch ra được một đống lớn. Thế
nên Dương Khoa hắn không cần phải đả động đến chuyện Ninja Studio không
có khả năng cho phép nảy sinh thêm dự án mới, thay vào đó hắn chỉ cần đi sâu vào bới móc khuyết điểm của những trò chơi còn dừng lại ở mức độ ý
tưởng này là đã có thể “khuyên lui” thành công.
Ban đầu một vài
thành viên không phục còn đưa ra một đống ý kiến phản bác để tranh luận, nhưng rồi chúng cũng rất nhanh chóng bị hắn bác bỏ với những lập luận
cực kỳ thuyết phục. Có vết xe đổ của người trước, những người sau bắt
đầu “tỉnh mộng”. Họ lặng im nghe sếp lớn trình bày một mạch, sau đó
giương cờ trắng đầu hàng ngay khi bài phân tích đi đến hồi kết để khỏi
rước thêm nhục nhã, khiến cho nửa cuối hành trình khuyên bảo của Dương
Khoa diễn ra thuận lợi hơn hẳn so với lúc đầu.
“Thế nào? Giải
quyết xong rồi hả chú?” Ước chừng một phút sau, tiếng gõ cửa phòng làm
việc Dương Khoa vang lên. Kế đó không đợi hắn lên tiếng đáp lại Thiếu
Hoàng đã đẩy cửa thò đầu vào hỏi thăm với vẻ mặt nhăn nhở.
“Xong rồi.”
“Nhanh vậy?”
“Chả nhanh, em mà lại. ( ̄ヘ ̄) ”
“Kinh! Thế có gặt hái được ý tưởng mới lạ nào từ đám chúng nó không?”
“Chả được cái gì cả! Em còn mất cho đám bọn họ cả một tấm bảng ghi đầy ý kiến đánh giá đấy. Anh tạt về phòng họ mà xem.”
“Hấp dẫn vậy cơ à, tý nữa xem luôn. Thế có đứa nào bị chú quát mắng ghê quá nản lòng muốn rời đi không?”
“ ( ̄д ̄;) Quát mắng gì chứ? Em mà đã muốn quát mắng thì đã mắng từ lúc gọi mọi người tụ tập lúc nãy rồi, anh Hoàng chỉ vớ vẩn!”
“Hề hề, ai biết được đấy. Nhỡ đâu chú gọi mấy đứa vào phòng kín thế này rồi mới quát mắng cho đỡ mang tiếng thì sao? ( ̄~ ̄) ”
“Lập dị vừa thôi anh. Thôi nếu mà không có việc gì thì cho em nghỉ ngơi thư
giãn chút đi, ngày hôm nay em mệt lắm rồi.” Cạn lời với độ bựa ngày càng lên cao theo số tuổi của Thiếu Hoàng, Dương Khoa vội vàng tìm lời đuổi
khách.
“Gớm, chưa gì đã kêu mệt.” Thiếu Hoàng bĩu môi đáp lại:
“Thế có định qua ngó mấy mẫu nhân vật vừa ra lò không nào. Đêm hôm qua
ngồi nhậu chú chả bảo hôm nay muốn xem còn gì?”
“… Ờ ha, tý thì quên. Đợi chút em qua liền. (nhấp nhổm)”
“Không đợi đâu. Chú tự sang đi, anh nhờ thằng Lâm chuẩn bị sẵn cho chú xem rồi đó. Giờ anh phải chạy đi hỏi thăm an ủi mấy đứa kia đây.” Đoạn Thiếu
Hoàng đóng sầm cửa lại rồi nhanh chân đi xem tấm bảng ý kiến mà Dương
Khoa vừa nhắc đến.
“Thiệt tình, nói vậy thôi mà cũng đi xem thật
ạ.” Khẽ lắc đầu, Dương Khoa lại ngả người ngẩng đầu nhìn trần nhà thêm
một lúc. Đợi tới khi cảm giác tinh thần không còn mỏi mệt nữa hắn mới
chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo sau đó rời khỏi phòng tiến về phòng làm việc của Thiếu Hoàng.
Hai mươi phút sau.
“Thế nào hả Khoa, mẫu nhân vật ổn chứ?” Đứng bên cạnh Dương Khoa Trọng Lâm hồi
hộp hỏi thăm ý kiến, trong khi những người khác đứng phía sau thì nhìn
chằm chằm vào cả hai người, tai dỏng lên chờ đợi kết quả.
“Vượt
quá cả sự mong đợi của em.” Tắt đi mô hình chuyển động của đơn vị quân
“cung giâp mây” trên màn hình, Dương Khoa quay về phía các thành viên bộ môn nở nụ cười khen ngợi. Mặc dù tổng thể các mẫu nhân vật trông khá xa lạ, không giống với hình tượng đã in sâu trong đầu tý nào song hắn vẫn
rất hài lòng với thành quả của cả đội.
Bởi lẽ sự xa lạ ở đây mang ý nghĩa tích cực – những mẫu thiết kế đơn vị quân trong “Age of
Empires” được đội ngũ thiết kế trò chơi Ninja Studio làm ra trông sống
động và chi tiết hơn hẳn những mẫu thiết kế nguyên gốc. Lấy ngay đơn vị
quân “cung giáp mây” Rattan Archer vừa nêu chẳng hạn, thay vì thiết kế
bộ áo vải hai màu như trong phiên bản gốc thì mấy anh em Thiếu Hoàng lại hò nhau làm ra một bộ áo có thêm tấm hộ giáp trước ngực trông khá ngầu. Hay chiếc nón lá đặc trưng thì không còn đơn điệu mỗi một màu như trước nữa mà được điểm xuyết hai màu sắc xen kẽ vân vân…. Và những đơn vị
quân khác cũng sở hữu ít nhiều sự cách tân tương tự, khiến cho Dương
Khoa được dịp mở rộng tầm mắt.
“Tuyệt, Khoa thích là được rồi.”
Trọng Lâm thở phào nhẹ nhõm, còn đám nhân viên đứng phía sau thì quay ra đập tay đập chân biểu thị ăn mừng. Mỗi lần ông sếp khó tính lên tiếng
khen ngợi thì dù vì bất kỳ lý do gì cũng phải chia vui như vậy hết,
chuyện này giờ đã thành thông lệ của đội ngũ nhân viên bộ môn thiết kế
trò chơi trong công ty rồi.
“Anh Lâm đem lưu chỗ mẫu nhân vật này
vào máy chủ như anh Hoàng hay làm giúp em nhé. Xong rồi tiện thể qua đây anh em mình trao đổi chút chuyện. Còn lại mọi người tranh thủ đi làm
việc nốt đi, không có lại tan ca đến nơi rồi.” Hai đạo mệnh lệnh nhanh
chóng được Dương Khoa đưa ra. Chờ cho đám đông giải tán, hắn mới chắp
tay sau lưng từ từ tiến đến góc làm việc của Trọng Lâm. Ở nơi đó, ngoại
trừ bàn ghế và máy móc dụng cụ làm việc ra còn có một tấm bảng trắng với kích cỡ tương tự tấm bảng hắn vừa dùng để phân tích ý tưởng trò chơi
của mấy thành viên dưới trướng. Thế nhưng thay vì chỉ dùng để ghi mỗi
chữ thì ở trên tấm bảng này lại dán kèm một đống giấy tờ và đủ loại đồ
vật đầy màu sắc, trông lộn xộn không theo một trật tự nào cả.
Nếu
không có chú giải ghi ở nơi góc bảng, có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ ra đây là
một bản thiết kế trận địa phục vụ cho công tác xây dựng màn chơi chiến
dịch trong “Age of Empires”. Và đó cũng chính là vai trò chủ đạo mà
người anh nhút nhát và kín tiếng bậc nhất Ninja Studio đảm nhiệm trong
dự án lần này, theo đúng tiêu chí nội bộ ai giỏi gì thì làm nấy do Dương Khoa đề ra.
“Anh lưu xong rồi, có chuyện gì cần trao đổi thế
Khoa.” Cũng không lâu lắm, Trọng Lâm quay trở lại đứng bên cạnh Dương
Khoa để hỏi xem rốt cuộc là hắn có chuyện gì cần trao đổi với mình.
“Là về công trình anh đang làm nè.” Dương Khoa hất đầu về phía tấm bảng: “Chiến dịch gì đây hả anh Lâm?”
“Trận vây hãm Paris, phần chiến dịch Jeanne d’ Arc.” Trọng Lâm thấy vậy cũng
xoay người đối diện tấm bảng rồi nhẹ giọng cảm khái: “Mất cả tuần lễ xếp đặt các thứ mới xây dựng được nhiêu đó thôi đấy, còn nguyên mảng ngoại ô khu vực phía Đông và phía Bắc vẫn đang trống trơn.
“Vậy là tốt
lắm rồi. Em tưởng anh chỉ viết hay cùng lằm là vẽ phác thảo ra thôi chứ, còn mô phỏng cả lực lượng lẫn địa hình bằng vật thể thế này thì cầu kỳ
quá. Còn cái gì đây?... Hướng di chuyển dự tính? Ôi chu choa cái này cho lên máy tính rồi xây dựng chứ viết lên đây làm gì hả anh?”
“Phải
thế thì anh mới nhập tâm suy xét mọi thứ được Khoa ạ. Căn bản tại anh cứ có cảm giác Khoa hơi bị… ám ảnh về riêng màn chơi chiến dịch này. Cho
nên anh thấy cần phải làm kỹ lưỡng một tý cho Khoa đỡ thất vọng.” Trước
lời nhận xét của Dương Khoa Trọng Lâm chỉ biết gãi đầu cười trừ.
“Ầy, xác thực em đúng là có hơi... băn khoăn về màn chơi này thật. Cơ mà
không phải là về chuyện xây dựng màn chơi thế này đâu. Đại khái.... Thôi chuyện này khó nói lắm. Bây giờ thế này đi, anh thử giảng giải sơ qua
tương quan lực lượng các phe trong màn chơi này thử xem nào.” Không biết nên giải thích với Trọng Lâm thế nào về việc hắn bị màn chơi ám ảnh chỉ vì khi xưa có quá nhiều kỷ niệm đau thương với nó nên Dương Khoa vội
vàng thay đổi chủ đề.
“Không thành vấn đề. Dựa theo yêu cầu lực
lượng hai bên phải tương đương nhau của Khoa thì người chơi sẽ khởi điểm với 12 Paladin. Hai cánh bộ binh mỗi cánh 20 Halberdier, vị chi sẽ là
40 Halberdier tất cả. Hàng sau có 30 đơn vị Crossbowman, năm cỗ pháo
Bombard Cannon và hai cỗ máy phóng đá Trebuchet. Còn lại là các anh hùng và một con lính dò đường Light Calvary.”
“Đó là phe ta, thế còn phe địch?”
“Phe Anh Quốc sẽ có vài ba cỗ máy bắn đá Onager cùng Trebuchet đứng ở vị trí xung yếu. Lực lượng bộ binh hỗn tạp Halberdier kết hợp Champion tuần
tra khắp thành, số lượng là 70 đơn vị. Lực lượng cung thủ sẽ có khoảng
chừng 40 con Longbowman đứng rải rác quanh tường thành và một vài cứ
điểm quan trọng. Thành chòi thì thôi bỏ qua không đếm, chỉ cần bảo vệ kỹ vũ khí cơ giới thì chúng không đáng ngại.”
“Tương quan lực lượng
nghiêng quá nhiều về phe Anh Quốc rồi đấy anh Lâm.” Dương Khoa vội vàng
cắt lời: “40 con Longbowman thực sự không đùa được đâu, người chơi điều
khiển quân lớ ngớ một cái là bị chúng nó bắn tan nát đội hình ngay. Mà
người chơi đâu chỉ phải chống mỗi quân Anh Quốc, theo thiết lập sẽ còn
có cả quân Burgundy nữa.”
“Anh biết, cơ mà anh sẽ phân bố chúng
đứng rải rác chứ không chụm lại một chỗ. Như thế mức độ nguy hiểm sẽ bị
giảm xuống một bậc. Với lại trong thành anh sẽ xếp đặt một vài cụm lính
khởi nghĩa cho người chơi có thêm lực lượng đối kháng, bất quá để đảm
bảo màn chơi cần phải chơi theo hướng “né giao tranh” lính khởi nghĩa sẽ không có bất kỳ nâng cấp công nghệ nào hết. Khoa thấy sao?”
“Hợp lý. Thế còn công nghệ hai bên Pháp và Anh Quốc?”
“Đều ở mức nâng cấp đầy đủ đi. Như thế thì Longbowman phe Anh Quốc tuy hơi
khó chịu một tý, nhưng chỉ cần người chơi điều khiển Bombard Cannon khéo léo thì vẫn có thể “làm gỏi” được cả đám. Với lại nâng cấp đầy đủ thì
Paladin của Pháp mỗi con sẽ sở hữu tới 192 máu và giáp tên 3+4, đánh gì
chứ đánh Longbowman vô tư.” Trọng Lâm bắt đầu viện dẫn số liệu trả lời
Dương Khoa. Trải qua một thời gian dài làm việc cùng nhau Dương Khoa hắn đã lại khám phá ra thêm một tài lẻ khác của anh bên cạnh tài lẻ về mặt
cốt truyện, đó là anh có khả năng nắm vững mọi thông số, nội dung chi
tiết cấu thành nên lối chơi của trò chơi nhanh hơn bất kỳ ai.
Lấy
ngay trò chơi “Age of Empire” này làm ví dụ, tính đến thời điểm hiện tại ngoài Dương Khoa ra thì cả công ty chỉ còn mỗi mình anh là thuộc làu
làu như cháo chảy đặc trưng của mỗi chủng tộc, tính năng của từng tòa
công trình hay thậm chí là từng chỉ số của từng đơn vị quân. Và nếu như
nhân vật chính của chúng ta đã phải mất tới mười mấy năm cuộc đời chinh
chiến để làm được điều ấy, vậy thì Trọng Lâm chỉ mất có vỏn vẹn vài
tháng nghiên cứu bản thảo mà thôi.