Trông thấy đoàn đội TLC không
chút lưu luyến rời khỏi gian hàng của chàng thanh niên chán chường Dương Khoa hơi có chút ngạc nhiên. Vì chưa tận tay chơi thử trò chơi, chưa
biết chất lượng tốt xấu ra làm sao nên hắn cũng không dám bình luận gì,
thế nhưng dứt áo ra đi ngay khi đặt máy xuống thế này liệu có hơi quá
đáng không? Dẫu không thể hợp tác với nhau thì ít nhất cũng phải chuyện
trò đưa đẩy vài câu chứ, mất gì đâu?
Có điều rất nhanh thì Dương
Khoa gạt đi ngay ý nghĩ vừa mới nảy sinh trong đầu. Mấy chi tiết nhỏ
nhặt thế này không cần quan tâm tới cũng được, hắn chỉ quan tâm tới
chuyện bản thân vẫn còn cơ hội tiếp xúc với chàng thanh niên chán chường trước mắt mà thôi. Theo hắn thì tuy sản phẩm của người này còn tồn tại
một số vấn đề cần làm rõ và giải quyết, thế nhưng nếu xét đến chuyện đây là thành quả do một người làm ra thì được như vậy đã là không tệ chút
nào.
Hay nói cách khác, sản phẩm đơn sơ này thôi không nói đến
chuyện phát hành cũng được, nhưng cá nhân thì rất có tiềm lực. Chịu khó
bỏ công bồi dưỡng có thể sẽ thành được châu ngọc, do đó rất đáng để
Ninja Studio mạo hiểm chiêu mộ một phen.
Mắt thấy người đàn ông
già cả cùng đám nanh vuốt vẫn còn lảng vảng ở khu vực lân cận, Dương
Khoa bèn đưa tay bấm Liễu một cái ra hiệu tiếp tục đi dạo một vòng dãy
gian hàng triển lãm như đã dự định từ trước, thay vì ghé qua chào hỏi
chàng thanh niên chán chường. Cũng không phải là sợ sệt gì đối phương
cho nên không dám đụng độ, chỉ là hắn muốn tránh cho những phiền phức
không đáng có xảy ra mà thôi. Chờ đám thành viên TLC đó đi khuất hắn sẽ
quay lại gian hàng đó sau, lấy tình cảnh vắng vẻ hiện tại thì chắc cũng
không có ai tìm đến trước hai người họ đâu.
”Đang nghĩ gì mà
không thèm để ý tới mấy gian hàng vừa đi qua thế Khoa?” Dọc đường đi
thấy Dương Khoa không nói câu nào mà cứ trầm tư như có điều suy nghĩ
Liễu bèn lên tiếng thắc mắc.
“Nghĩ xem lát nữa nên bắt chuyện thế nào với chủ nhân gian hàng kia thôi chị. Theo phỏng đoán của em thì có
vẻ như người này đã bị đả kích quá nhiều rồi, cho nên để tạo dựng ấn
tượng tốt đẹp hai ta sẽ phải khéo ăn khéo nói một chút.” Vừa trả lời
Dương Khoa vừa đánh mắt quét khắp một vòng xung quanh: “Còn mấy gian
hàng vừa đi qua em thấy trò chơi cũng bình thường thôi à, cảm nhận ban
đầu thì chất lượng cũng chỉ xêm xêm trò chơi giải đố đó chứ không tốt
hơn là mấy.”
“… Giải đố? Giải đố nào?... Chờ đã, ý em là cái trò
chơi chúng ta vừa dừng lại để quan sát đó là trò chơi giải đố?” Nghe đến đây Liễu chợt tỏ vẻ sửng sốt.
“Chả giải đố thì là gì, sao chị phải ngạc nhiên thế?”
“Không phải đâu, trò chơi đó sao có thể là một trò chơi giải đố được? Chỉ có
bắn phá chướng ngại vật không ngừng thôi mà, xếp nó vào thể loại casual
cùng với “Fruit Ninja” nghe còn có lý.”
“Không đâu, trò chơi đó
chắc chắn thuộc về thể loại giải đố. Chẳng qua là cái cách thể hiện của
nhà phát triển chưa thật sự rõ ràng mà thôi. Nếu đem chặng đường bắn phá công trình chia ra thành các màn chơi riêng biệt giống như “Cut the
Rope”, với từng tòa công trình là một stage (màn chơi) thì chị sẽ nhận
ra ngay.”
“… Chà, em nói thế chị mới để ý đến đấy. Có lẽ đúng là
thể loại giải đố thật.” Trải qua một hồi cẩn thận suy nghĩ lại về những
gì Dương Khoa vừa nói Liễu mới gật gù ra vẻ công nhận: “Mà đã vậy thì
chị cũng hiểu tại sao đám người TLC lại bỏ đi nhanh như thế rồi, thêm cả chuyện tại sao gian hàng hơi có phần vắng vẻ và bản thân người này có
vẻ chán chường nữa.”
“Tại sao thế chị?”
“Đại khái chính là vì chuyện trò chơi thuộc thể loại giải đố ấy đấy.”
“Có phải ý chị là do trò chơi bị nhập nhằng lẫn lộn không bật ra được yếu
tố giải đố nên mới dẫn đến mấy kẻ đi “săn hàng” kia không hứng thú?”
Dương Khoa lập tức đưa ra phán đoán.
“Một phần nhỏ thôi. Chủ yếu
vấn đề nằm ở bản thân thể loại kén người chơi ấy. Em làm ra trò chơi
“Cut the Rope” rồi đem nó phát hành thì chắc phải rõ ràng hơn ai hết
chứ. Cứ việc nó là trò chơi miễn phí nhưng một năm qua đi mà vẫn chẳng
có bao nhiêu người quan tâm tải về.” Đoạn Liễu vừa đi vừa nêu tường tận
những quan điểm của bản thân về tình hình thị trường trò chơi giải đố
cho Dương Khoa nghe, đôi mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua đảo lại liên hồi
để xem có tiếp tục phát hiện ra được đối tượng nào triển vọng không.
…
Thu dọn hết thảy máy tính bảng và những tờ giới thiệu vào chỗ cũ xong, Xuân Quế mới lại thả người gác chân lên ghế theo tư thế nằm thẳng cẳng. Hai
tay ôm lấy đầu nhìn lên tấm màn chiếu quên thu lại và đoạn clip vẫn đang được phát lặp lại liên tục, anh thở dài ngao ngán một cái rồi tặc lưỡi
bỏ đó quay sang nhin trời nhìn mây.
Kể từ khi trò chơi đầu tay
này của anh được mang đi “chào hàng” cách đây nửa năm anh đã nhận lại
bao nhiêu lời chê bai và những cái lắc đầu biểu thị thất vọng như ban
nãy rồi? Năm lần, mười lần, hai mươi lần? Chẳng nhớ nổi nữa, chỉ biết là nhiều lắm. Nhiều đến nỗi có thể khiến cho con người ta phải không ngừng hoài nghi về chính bản thân mình, liệu rằng con đường mà bản thân mình
đang đi có thực sự đúng hướng không nữa.
Và lần nào cũng vậy, chỉ cần cụm từ “thể loại giải đố” được thốt ra từ miệng anh thì các nhà
phát hành trò chơi lớn nhỏ trong nước đều sẽ bỏ chạy mất dạng ngay. Đơn
vị nào khá lắm thì sẽ tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý hợp tác nhưng chỉ với điều kiện là anh sẽ phải ký kết một bản hợp đồng thảm đến nỗi không nỡ nhìn, phần lợi nhuận mà anh được hưởng không khác nào bố thí hết. Lý do chỉ
đơn giản là bởi trò chơi của anh không đủ tốt để bọn họ phải mạo hiểm.
Nếu là những ngày đầu thì Xuân Quế còn có thể không chút do dự lắc đầu,
đồng thời cứng rắn phản bác lại rằng trò chơi giải đố thì sao chứ, trò
chơi giải đố thì không phải là trò chơi hay sao mà mấy người lại coi
thường? Nhưng ở thời điểm hiện tại, khi mà bản thân đã trải qua vô số
lần bị vùi dập không thương tiếc trên các diễn đàn chuyên về trò chơi,
trong một vài buổi triển lãm quy mô nhỏ và ở cả lễ hội lớn VNfun bây giờ nữa thì niềm tin, sự kiên trì trong anh đã tiêu hao gần hết rồi.
Có lẽ sau tất cả, anh đích thực là kẻ sai lầm.
Chỉ là tính cho đến thời điểm hiện tại đã gần nửa năm kể từ khi “chào hàng” trò chơi đầu tay, thế nhưng Xuân Quế vẫn chưa gặp được ai có kiến thức
chuyên môn thâm sâu, cũng như đủ tốt bụng chỉ bảo cho anh biết bản thân
mình sai ở đâu cả. Hay nói cách khác, trò chơi đầu tay này của anh không hề nhận được bất cứ lời đánh giá nào giàu tính chất xây dựng để anh có
thể tham khảo từ đó. Cực chẳng đã, anh đành phải tự mình đúc rút kinh
nghiệm cũng như mò mẫm chỉnh sửa lại một số nội dung chi tiết hòng cải
thiện chất lượng của trò chơi. Nhưng dường như những nỗ lực ấy chẳng đi
tới đâu cả, những lời chê bai vẫn cứ xuất hiện một cách đều đặn.
Thậm chí ngay tại lễ hội VNfun năm nay, trong khi buổi sáng vẫn còn chưa kết thúc mà Xuân Quế đã nhận được tới ba lời khuyên từ bỏ đừng làm trò chơi giải đố nữa rồi. Điều này không khác gì lưỡi dao cùn cưa đi cưa lại
cuống tim anh cả, bởi vì đó là thể loại trò chơi mà anh yêu thích bậc
nhất, từ thưở ấu thơ đến tận bây giờ vẫn không hề đổi thay.
“…
Thôi, tình hình mà cứ thế này thì có lẽ nên tính đến chuyện nghỉ sớm cho khỏe. Giá thuê gian hàng ở đây đắt bỏ xừ à. Về phần trò chơi, chắc là
mấy hôm tới mang về chỉnh sửa thêm một lần cuối cùng rồi lấy ý kiến bạn
bè trên mạng, nếu vẫn còn không được nữa thì ném lên FreeStore kiếm được đồng nào hay đồng ấy. Sau đó mình sẽ chuyển sang làm trò chơi khác.”
Chủ ý đã định, Xuân Quế chợt ngồi dậy giơ tay định tắt đoạn clip đang chạy
trên laptop. Thế nhưng cánh tay đang vươn ra bất chợt ngừng lại giữa
không trung, bởi vì đúng lúc này thì anh thấy được có hai du khách đang
cười nói tiến về phía gian hàng của mình.
Một nam một nữ, nữ già dặn còn nam thì trẻ tuổi. Từ đằng xa cũng có thể nghe thấy loáng thoáng nội dung cuộc trò chuyện của cả hai. Cái gì mà chị nhìn màn hình kia
kìa, thấy em nói chuẩn chưa vân vân..., còn người nữ thì vừa gật đầu tỏ
vẻ đồng tình vừa lên tiếng khen ngợi em nói chí lý. Khá là kỳ quặc.
“Xin chào. Mới ngày triển lãm đầu tiên sao đã chán chường vậy? Cố gắng lên bạn, vạn sự khởi đầu nan.”
Giữa lúc Xuân Quế còn đang lấy làm lạ thì du khách nam đã tiến đến sát quầy
lên tiếng chào hỏi. Thấy vậy anh cũng từ tốn đứng lên đáp lại bằng lời
chào quý khách máy móc, trong lòng lại thầm nhủ khởi đầu cái gì chứ?
“Chào hàng” trò chơi được gần nửa năm rồi đấy!
Mà thôi, đừng so
đo nhiều làm gì. Tiếp xong hai vị khách cuối cùng này rồi nghỉ ngơi cho
sớm chợ nào, buổi sáng nay như thế đã là quá đủ rồi.
“Đây là bản
giới thiệu tổng thể toàn bộ….” Miệng nói tay Xuân Quế lại cầm lấy tờ
giấy giới thiệu cùng máy tính bảng đặt lên quầy, thế nhưng lần này anh
nhanh chóng bị du khách nam đưa tay ngăn lại:
“Chờ chút. Giới
thiệu trò chơi thì không cần, cho tôi trải nghiệm trò chơi luôn là được
rồi. Tôi thích tự mình khám phá mọi thứ như thế hơn.”
“... Tôi hiểu. Vậy đây là thiết bị trải nghiệm, xin mời quý khách.”
“Cảm ơn.”
Đưa cho du khách nam chiếc máy tính bảng để trải nghiệm trò chơi xong,
trong lúc chờ đợi Xuân Quế quay ra tiếp chuyện du khách nữ đứng ngay bên cạnh. Cũng không hiểu vì lý do gì mà người này lại không đả động chút
nào đến trò chơi, thay vào đó người này lại hỏi thăm anh một vài câu hỏi bên lề như tên tuổi này nọ để tiện xưng hô, khiến cho cảm giác khác
thường trong lòng anh càng ngày càng lớn dần.
Phải chăng hai
người này chỉ là du khách đơn thuần, tìm đến lễ hội để dạo chơi cho vui
chứ chẳng phải là người của công ty phát hành đi tìm kiếm sản phẩm tiềm
năng?
“Trò chơi giải đố này cũng không đến nỗi quá tệ, tuy khía
cạnh lối chơi hơi đơn giản chút nhưng nội dung cốt lõi được thiết kế rất tốt.”
Giữa lúc Xuân Quế còn đang băn khoăn thì lời nhận xét của
du khách nam bất chợt vang lên khiến anh sững sờ mất mấy giây. Anh có
đang nghe nhầm không vậy? Người này thế mà lại có thể đọc ra ngay thể
loại trò chơi chỉ từ những giây phút trải nghiệm ban đầu?
Đây là người đầu tiên a!
Nhưng rồi rất nhanh chóng Xuân Quế lấy lại vẻ bình tĩnh không gợn sóng trên
khuôn mặt. Chẳng qua là khúc dạo đầu nên mới nói khéo vậy thôi, chứ kiểu gì mấy giây nữa hàng loạt những chữ “nhưng” lại vang lên cho mà xem.
Thêm nữa hai người này chắc chẳng phải là dân trong nghề, thế nên ấn
tượng của họ đối với trò chơi ra làm sao đối với anh nó cũng chả quan
trọng.
Chỉ hy vọng sau cùng có thể thu hoạch được những lời nhận xét chân tình đi, đối với anh như thế đã là quá đủ rồi.
Vốn dĩ suy nghĩ trong đầu là vậy, thế nhưng mãi cho đến mười phút sau đó
Xuân Quế vẫn không hề nghe thấy bất cứ lời chê trách nào vang lên từ
phía du khách nam. Về phần du khách nữ thì sau khi hỏi thăm mấy câu xong bèn rút về bên cạnh người đồng hành quan sát quá trình trải nghiệm trò
chơi, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉ trỏ mách nước vài ba phen.
Bất tri bất giác Xuân Quế cũng bị cảnh tượng trước mặt này hấp dẫn, thế là
anh không tự chủ được hơi nghiêng người về phía trước nhìn vào màn hình
máy tính bảng du khách nam đang cầm trong tay. Chỉ thấy khẩu pháo của
nhân vật chính đang khai hỏa liên tục, từng tòa thành kiên cố tráng lệ
lần lượt xuất hiện và sụp đổ sau vài loạt đạn bắn, còn số điểm và số sao thì đang không ngừng gia tăng.