“Như thế là tốt lắm rồi đấy em.” Liễu tiếp tục phân tích cho Dương Khoa
hiểu rõ: “Chị có nghe em Lan nói hồi em ấy đi đàm phán hợp tác đám GVN
còn muốn nắm quyền phát hành trò chơi “Fruit Ninja” trọn đời cơ, may mà
em ấy khôn khéo nên mới rút ngắn được thời gian về mức tối thiểu như thế này đấy.”
“Còn chuyện thu hồi quyền phát hành sớm hơn dự kiến
tốt nhất là em không nên nghĩ nhiều. Trừ phi em quyết định nhịn đau cắt
thịt, còn không thì bên GVN sẽ không bao giờ chủ động nhả trò chơi ra
đâu. Họ chưa đòi gia hạn là may lắm rồi, ai bảo trò chơi nhà mình vừa có chất lượng tốt vừa được người chơi khắp mọi nơi yêu thích chứ?”
“Vậy là theo ý chị Liễu chúng ta vẫn phải nhịn cục tức này mà nở nụ cười hợp tác tiếp với đám người đó?” Vẻ không cam lòng hiện rõ mồn một trên
khuôn mặt Dương Khoa.
“Hợp tác thì tất nhiên là vẫn phải hợp tác, có điều chúng ta chẳng việc gì phải nhịn cục tức cả. Nếu em muốn làm
bọn chúng khó chịu thì cũng không phải là không có cách.”
Nghe
thấy Liễu trả lời vậy hai mắt Dương Khoa chợt sáng lên. Hắn hấp tấp bật
người hướng về phía trước hỏi dồn: “Ồ, chị Liễu có chiêu gì hay thế? Mau nói cho em nghe đi.”
“Chiêu thì có, tuy nhiên chị phải nói trước là biện pháp trả đũa này hại người và cũng hại cả mình đấy, chứ không
được hại người ích ta đâu.”
“Chị cứ nói.”
“Được.” Dứt lời
Liễu cầm lấy chiếc máy tính bảng nằm gần đó lên. Cô truy cập vào một
file dữ liệu do bản thân cô tổng hợp rồi chìa ra trước mặt hai người còn lại cho bọn họ cùng xem: “Trước hết hai em nhìn cho chị doanh số phát
hành trò chơi “Fruit Ninja” trên thị trường quốc tế này. Chú ý cái đường cong màu đỏ ấy, một hai tháng gần đây nó lao dốc kinh hồn quá phải
không?”
“Sở dĩ doanh số của trò chơi đột ngột sụt giảm mạnh như
vậy, theo chị có thể là do vòng đời của bản thân nó đã đi đến điểm cuối
trong khi các em lại không làm ra bản cập nhật mới nào mang tính đột
phá. Chưa kể trên thị trường trò chơi quốc tế hiện tại có tương đối
nhiều sản phẩm ăn theo “Fruit Ninja”, khác hẳn với thị trường trong nước vốn chỉ có một vài trò kiểu “Kỵ sỹ rau củ” của BFG. Dân tình có nhiều
sự lựa chọn hơn thì sản phẩm của mình mất khách dần cũng là chuyện dễ
hiểu.”
“Mà nhận thức được điều này không chỉ có mỗi mình chị đâu. Qua liên lạc trao đổi giữa hai bên thì dường như GVN cũng có ý đồ nhân
dịp Giáng sinh thực hiện một vài chiêu số kích cầu để tận thu, thậm chí
là bên đó còn tỏ vẻ nóng ruột hơn cả chúng ta.”
“… Này, không nhẽ biện pháp trả đũa của chị….”
“Đúng rồi đấy.” Thấy Dương Khoa lờ mờ đoán ra được ý đồ của mình Liễu trực
tiếp gật đầu xác nhận: “Còn nhớ trong cuộc họp cuối tháng trước chúng ta đã thống nhất phải hỏi ý kiến GVN về chuyện khuyến mãi “Fruit Ninja”
trên thị trường quốc tế không? Chị còn chưa kịp đặt vấn đề thì bên đó
nói đã lo liệu xong hết khâu chuẩn bị rồi, chỉ chờ hai bên thống nhất
mức giá khuyến mãi thôi.”
“Và đúng ra thì mức giá ấy phải được ấn định và ghi vào trong hợp đồng rồi ký kết từ tuần trước rồi, nhưng vì
tên “Quốc trưởng” bên đó lặn mất tăm nên chị mới sinh nghi. Thế là chị
nhất định không chốt giá bán khuyến mãi cho đến tận hôm nay là ngày làm
việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, nếu như em muốn trả đũa thì
hoàn toàn có thể huỷ kế hoạch khuyến mãi vào phút chót. Dù sao thì không thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen có hủy cũng chả ai nói gì được.”
“Này… đúng là một biện pháp trả đũa hiệu quả. Tuy nhiên chúng ta cũng sẽ
không thu hoạch được những gì chúng ta nên có trong đợt Giáng sinh năm
nay.”
“Đúng thế, cho nên chị mới nói biện pháp này là hại người
hại mình. Em phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng vào, đồng thời cũng phải
nhanh lên vì hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Giáng
sinh trên toàn thế giới rồi. Chắc là khoảng tầm đầu giờ chiều….”
“Không cần thiết. Phương án này của chị khá hay nhưng em không muốn làm như
vậy.” Dương Khoa khoát tay ngắt lời: “Đợt Giáng sinh năm nay chúng ta
vẫn cứ hợp tác với GVN tổ chức khuyến mãi như kế hoạch đã định đi, để
cho tên tuổi của Ninja Studio chúng ta được dịp khuếch trương. Như thế
thì sang năm chúng ta tiến quân vào thị trường sẽ thuận lợi hơn đôi
chút.”
“… Ok, em nghĩ được thế cũng tốt. Lát nữa chị sẽ liên lạc với bên đó để ký kết hợp đồng.” Liễu âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt mơ hồ có thể thấy được một tia tán thưởng. Xem ra sếp trẻ của cô vẫn tương đối đáng tin cậy, bị “đối tác” chơi một vố như vậy mà vẫn có thể kiềm
chế, không vì thù hằn nhất thời mà làm ảnh hưởng đến đại cục. Thật sự là rất đáng khích lệ.
“Có điều mức giá khuyến mãi của “Fruit Ninja” mà bên GVN mong muốn là bao nhiêu chị Liễu?”
“Giảm 50% so với giá gốc.”
“Tăng lên 80% đi chị. Không mặc cả, bên đó không chấp nhận thì dẹp luôn công
tác khuyến mãi mùa Giáng sinh năm nay. Để xem bọn chúng kiếm được mấy
đồng từ đợt này?”
Liễu: ( ̄д ̄;)
Ôi trời ơi, có thể cho cô
cao hứng năm giây thôi được không hả sếp trẻ? Vậy là vẫn cứ muốn trả thù người ta ạ, mà biện pháp vừa đưa ra còn thâm độc hơn cả biện pháp của
cô nữa. Sợ thật!
“80%?” Giữa lúc Liễu sững sờ không nói được câu
nào thì Hồng Nhung vớ lấy chiếc máy tính bảng của Liễu múa ngón tay thao tác. Một đường cong biểu thị doanh số dự kiến khác được thành lập chỉ
trong nháy mắt, kế đó cô nhẩm tính vài giây rồi lên tiếng xen vào: “Nếu
chiếu theo biểu đồ phân tích tổng hợp này của chị Liễu thì khuyến mãi
80% với không khuyến mãi nó chả khác gì nhau đâu sếp Khoa ạ. Số lượt tải xuống tăng lên không đủ để bù lại.”
“Ồ, vậy thì càng tốt! Em cứ
tưởng là nếu khuyến mãi 80% bọn chúng sẽ vẫn có lãi chứ. Chốt 80% đi chị Liễu, cho bọn chúng khỏi kiếm tiền đợt Giáng sinh này luôn.”
“… Em thâm độc quá đấy Khoa ạ, mà làm vậy thì mình cũng chẳng thu hoạch được gì cả, hệt như phương án cắt khuyến mãi vậy.”
“Không thành vấn đề, từ đầu đến giờ…. Không, phải nói là từ lúc có ý định tổ
chức khuyến mãi em đã không quan trọng chuyện tiền nong thu về rồi. Có
thể vơ vét được thì tốt, mà không vơ vét được cũng không sao cả. Hiện
tại chúng ta đâu có thiếu tiền?” Dương Khoa dang rộng hai tay ra làm bộ
không sao cả. Thực ra lời này của hắn chỉ đúng một nửa, tiền bạc đối với hắn có bao nhiêu cũng thiếu hết.
Thế nhưng có những lúc nó không phải là ưu tiên số một, đặc biệt là lúc hắn cảm thấy không thể tiếp tục nhún nhường kẻ khác. Sống nhục như chó thì tiền nhiều để mà làm gì?
“Nhưng chúng ta đã chuẩn bị giảm 50% giá bán “Fruit Ninja” tại thị trường nội
địa rồi mà. Giờ này nếu ta giảm tận 80% giá bán của nó tại thị trường
quốc tế thì liệu dân tình trong nước có kêu ca không?”
“Kêu ca?
Vậy thì đổ hết trách nhiệm lên đầu GVN. Chúng đã mang chúng ta ra đùa
bỡn thì ta cũng mang chúng ra làm bia đỡ đạn, sợ quái gì hả chị Nhung?”
“… Ừ thì cứ cho là có bia đỡ đạn đi, thế em không sợ dân tình trong nước
thấy vậy rủ nhau chuyển sang GVN tải trò chơi sao?” Hồng Nhung tiếp tục
truy vấn, nhưng lần này thì Liễu đứng ra trả lời thay:“Không sợ lắm đâu Nhung ạ. GVN không được can thiệp vào công tác phát hành trò chơi tại thị trường trong nước, cho nên dân tình muốn tải trò chơi về
máy thông qua bình đài của GVN chỉ có cách đi du lịch nước ngoài hoặc
fake IP fake tài khoản gì gì đó mà thôi. Mà phức tạp như vậy thì thà tải xừ trò chơi tại “Nexus” của chúng ta cho xong. Giá bán “Fruit Ninja” nó vốn cũng rẻ, giảm 50% hay 80% đối với họ cũng không khác biệt là mấy.”
“Chị Liễu nói chuẩn đấy. Tóm lại bây giờ hai chị về báo với mọi người giúp
em một tiếng rồi cứ thế mà triển khai. Một hai đồng phi vụ khuyến mãi
Giáng sinh không là gì với em cả, bây giờ chúng ta đâu phải là phòng làm việc chắt chiu từng triệu đồng để trả lương cho mấy anh em nữa?”
“Hiện tại cái em muốn là chúng ta cần phải thể hiện ra quan điểm cứng rắn, để cho thiên hạ biết rằng Ninja Studio không phải là trò đùa trong mắt bọn họ. 80%, không mặc cả. Chúng chấp thuận thì tổ chức khuyến mãi còn
không thì dẹp!”
“Chỉ sợ đám người đó lại dẹp thật ấy chứ.” Hồng Nhung vẫn còn có vẻ băn khoăn.
“Chị nghĩ bọn họ không dám dẹp đâu, nếu dẹp thì bao công tác chuẩn bị đổ
xuống sông xuống bể hết.” Liễu lạc quan bày tỏ ý kiến rồi chốt lại: “Vậy thì cứ quyết định như thế, lại nữa chị sẽ thông báo với mọi người và cả phía bên kia. Khoa nói đúng lắm, khuyến mãi vài ngày một tuần thôi
chúng ta không nên quá coi trọng lợi ích thu được. Nếu không thì còn gọi gì là khuyến mãi?”
“Kinh nha, hôm nay chị Liễu lại khen em rồi
này. Lâu quá rồi mới được nghe thấy chị khen đấy, đúng là Giáng sinh có
khác. ( ̄~ ̄) ” Vấn đề tạm thời được giải quyết, Dương Khoa lập tức nở nụ
cười pha trò. Kế đó, ba người trao đổi với nhau thêm một lúc về công
việc rồi mới giải tán ai về làm việc người nấy. Liễu chạy đi báo tin,
Hồng Nhung về hoàn thiện nốt sổ sách những ngày cuối năm còn Dương Khoa
thì sang gặp mấy ông anh cốt cán của bộ môn thiết kế trò chơi.
“Ô, các anh nghiên cứu bản thảo từ nãy đến giờ đấy à? Game Engine ra sao
rồi?” Vừa đẩy cửa đi vào bên trong, trông thấy đội ngũ Thiếu Hoàng mỗi
người cầm một xấp giấy dày cộp ngồi nghiên cứu Dương Khoa ngạc nhiên lên tiếng.
“À ừ, nội dung trò chơi “Đế chế” này của chú bánh cuốn
qua nên bọn anh không dứt ra được. Game Engine thì tổ của Định xung
phong nhận việc làm nốt nên bọn anh đang tạm thời rảnh tay.” Thiếu Hoàng rời mắt ra khỏi trang giấy vẫy tay ra hiệu Dương Khoa lại gần: “Chú lại đây giải thích cho anh tý, anh vẫn chưa hiểu lắm cái khái niệm “lên
đời” của chú đâu.”
“”Lên đời” ấy hả, các anh cứ coi nó như bước
nâng cấp đệm để mở khoá binh chủng và công trình trong “Quê hương rồng
thiêng” đi. Em để là “lên đời” cho nó phù hợp với toàn cảnh trò chơi ấy
mà. Lịch sử thì phải trải dài từ thời đại này đến thời đại kia chứ, đúng không?”
“… Có lý, thế nhưng theo như nội dung trong này thì đời
đầu có ít thứ quá chú ạ. Công trình toàn là để phục vụ việc khai thác
tài nguyên đã đành, đến lính cũng chỉ có mỗi một loại bộ binh vừa đắt
vừa yếu. Thà mang nông dân đi bem nhau còn hơn.”
“Thế thôi.
Khoảng thời gian đầu cũng phải để cho người chơi tập trung thu thập tài
nguyên và do thám lẫn nhau chứ? Mấy trò chơi kia cũng thế mà anh.”
“Với lại em nói thực đã chơi đánh nhau sớm trong những trò chơi chiến thuật
thì phải biết chấp nhận mạo hiểm, lính có đắt với yếu thì mới biết quý
trọng và chú tâm vào việc phát triển lãnh địa lên để có binh chủng cao
cấp hơn. Chứ không thì còn gọi gì là chiến thuật nữa, thi nhau đẩy hết
quân lên kết thúc nhanh rồi làm ván mới cho xong.”
“Nhưng mạo
hiểm lớn quá chú Khoa ạ. Anh thấy trong trò chơi này nhà chính có khả
năng phòng thủ khá mạnh, vừa có thể chứa nông dân vừa có thể công kích
địch, máu của nó cũng thuộc hàng khủng khiếp ở thời kỳ đầu game. Chiến
thuật đánh sớm khó có cửa thắng lắm.” Duy Hải cũng thuận tiện nêu lên ý
kiến cá nhân.
“Thì không cần phải thắng, quấy rối để cho nông dân đội bạn không thu thập được tài nguyên là ok. Trò này của em yếu tố thu thập tài nguyên quan trọng ngang với yếu tố chinh chiến đấy, nếu mà bị
đối phương đánh cho không “làm ăn” gì được thì cũng tự thua thôi.”
“Nói suông thế này cũng khó tưởng tượng lắm, đợi khi nào trò chơi thành hình rồi các anh sẽ hiểu rõ hơn. Trước mắt các anh cứ y theo bản thảo này
chế tác cho em là được, tất nhiên là có vướng mắc ở đâu cứ báo em để em
giải đáp ngay cho.” Thấy mọi người vẫn có vẻ ngơ ngác Dương Khoa đành
phải chủ động tạm gác vấn đề sang một bên. Dù sao thì bọn họ cũng là cư
dân sinh sống lâu năm tại đây, tư tưởng không theo kịp được hắn cũng là
chuyện trong dự liệu. Cứ từ từ đợi mọi thứ dần dần thành hình rồi sẽ đâu vào đó hết.