Lặng lẽ đem in bản báo cáo trong hòm thư ra, chủ quản Hậu xếp nó vào
cùng tập báo cáo doanh số đang theo dõi rồi khoanh tay trầm ngâm. Ông
vẫn còn nhớ rõ rằng vào giờ này tuần trước doanh số của “Plants vs
Zombies” vẫn còn nằm ở mức khiêm tốn cực kỳ, cơ hồ chung mâm với nhóm
cuối bảng và thua kém trò chơi ăn khách bậc nhất thời điểm đó là “Wild
Bullets” tới tận bốn năm lần.
Khi đó chủ quản Hậu và những người cộng sự, những người có chức quyền của những công ty nằm trong liên
minh ai nấy đều cảm thấy vui vẻ cực kỳ vì cho rằng kế sách cô lập của
bọn họ đã có hiệu quả, bất chấp việc trò chơi vẫn thuận lợi tiến vào tầm mắt người dân thông qua hệ thống livestream TwiTV. Đồng thời trong lòng họ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, không còn theo dõi sát sao quán
quân GamExpo năm nay nữa mà chuyển sang vận động tạo thế cho sản phẩm
của mình vì cho rằng cơ hội để nó “lật kèo” đã gần như bằng không.
Ấy vậy mà trái ngược hoàn toàn với phân tích và dự đoán của mọi người,
lượng khán giả đổ xô tìm đến “Plants vs Zombies” trên hệ thống
livestream TwiTV càng ngày càng đông. Người mới tò mò gia nhập đã đành,
người cũ sau khi xem streamer khám phá hết cốt truyện xong cũng không
chịu rời đi. Họ nhất quyết bám trụ lại chỉ để xem những màn so tài qua
mạng chóng vánh, những nỗ lực “try hard” không biết mệt mỏi với chế độ
“Survival: Endless” hay chỉ đơn giản là tham quan khu vườn “Zen Garden”
tràn ngập hoa thơm cỏ lạ của các streamer yêu thích.
Có khán giả theo dõi livestream thì tất nhiên là cũng sẽ có người tò mò tải trò
chơi về để tự mình trải nghiệm. Doanh số của “Plants vs Zombies” cứ thế
tăng lên một cách âm thầm, để rồi khi giật mình nhìn lại thì nó đã vượt
mặt kha khá sản phẩm nằm trong liên minh do Thiên Không và Hoasgame cầm
đầu. Thậm chí là còn có tư cách khiêu chiến ngôi đầu, nếu như xu thế
tăng trưởng của trò chơi trong những ngày sắp tới một mực được duy trì.
Điều này khiến cho các thành viên thuộc liên minh ai nấy đều ít nhiều cảm
thấy hoang mang lo lắng. Trong đó phải đặc biệt kể đến hai đơn vị cầm
đầu là Thiên Không và Hoasgame, số cuộc điện đàm mà hai bên thực hiện để trao đổi với nhau về bài toán khó trước mắt chỉ tính riêng hai ngày hôm nay đã không dưới chục cuộc rồi.
Có điều lo lắng thì lo lắng,
nhưng khi bàn đến việc triển khai sách lược tiếp theo nhằm đối phó với
Ninja Studio thì khác với một Thiên Không vô cùng ráo riết và quyết
liệt, Hoasgame lại tỏ ra tương đối thờ ơ. Họ vẫn ôm tâm lý may mắn trong người khi cho rằng “Plants vs Zombies” chẳng qua chỉ nóng nảy thêm được vài ngày nữa là cùng, cố gắng cô lập họ trên phương tiện truyền thông
chủ lưu thêm một thời gian ngắn nữa là doanh số của nó sẽ tự khắc sụt
giảm. Đến lúc ấy muốn vực dậy trở lại chắc chắn sẽ khó như lên trời.
Đó là nội dung cuộc trao đổi mới nhất giữa hai bên, và sau khi nghe xong
thì chủ quản Hậu biết liên minh này quá nửa là chuẩn bị tan rã trong
không vui. Ông Tổng nói đúng, tâm tư của những kẻ này quả nhiên là không đơn giản. Ai nấy đều chỉ coi việc đối phó với “Plants vs Zombies” là
phụ, còn đâu mục đích chính của việc tham gia liên minh vẫn là lợi dụng
tài nguyên của nhau để lăng xê trò chơi của chính mình.
Thực sự
muốn nhìn thấy Ninja Studio rơi vào khốn cảnh, e là trong cả cái liên
minh này chỉ có mỗi tập đoàn Thiên Không và công ty giải trí TLC coi đó
làm mục đích chính khi gia nhập mà thôi.
Mải suy tư, tiếng chuông điện thoại bàn chợt vang lên làm chủ quản Hậu khẽ giật mình. Đưa tay
nhấc máy, còn chưa kịp xưng hô thì một thanh âm có phần gấp gáp đã vang
lên:
“Thưa sếp, Hiệp hội đã bác đơn yêu cầu thay đổi phân loại của chúng ta rồi ạ.”
“… Lý do?”
“Họ nói là dẫn chứng chúng ta đưa ra không đủ sức thuyết phục.”
“Tôi biết rồi.” Vốn dĩ kết quả này đã nằm trong dự liệu, song chủ quản Hậu
vẫn không nhịn được cau mày một phen. Giọng ông chợt trở nên nghiêm
nghị: “Vậy còn vụ đánh giá xếp hạng thì sao?”
“Cũng không can
thiệp được thưa sếp. Ban đánh giá toàn là một lũ cứng nhắc không biết
biến báo, em du thuyết gãy cả lưỡi rồi mà vẫn không ăn thua.”
“Không được thì thôi không phải trình bày nhiều. Bây giờ,… anh tạm thời ngừng
tay đi. Đừng quấy đảo thêm nữa tránh cho Hiệp hội sinh nghi.” Sau một
giây đắn đo, chủ quản Hậu lập tức đưa ra mệnh lệnh rút lui. Xem ra kế
hoạch gây phiền toái cho Ninja Studio ở chỗ Hiệp hội hiệu quả không lớn, hơn nữa đám người này cũng không mắc câu mặc dù phe ông đã chủ động thả “mồi” ra ngoài.
Vậy chẳng bằng nhân lúc Hiệp hội còn chưa phát
giác ra điều bất thường đem quân lui về thì hơn. Tập đoàn đã phải tốn
cực kỳ nhiều công sức mới có thể cài cắm nội tuyến ở nơi đó, vì một phen đối phó công ty nhỏ như Ninja Studio mà bị lộ ra ánh sáng thì hoàn toàn không đáng chút nào.
Nhắn nhủ người nhân viên thêm vài câu nữa,
chủ quản Hậu cúp máy rồi đem gấp tập báo cáo doanh số lại cất đi. Cùng
lúc đó cánh cửa phòng chợt bật mở, thân ảnh quen thuộc của người tổng
giám đốc tập đoàn từ từ tiến tới trước mặt ông.
“Ngồi đi.” Khoát
tay ra hiệu chủ quản Hậu không phải chào hỏi, Lôi Minh kéo cho mình một
chiếc ghế ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tôi có nghe nhân
viên bên dưới báo cáo tinh hình mới nhất về “Wild Bullets” rồi, khâu
phát hành các anh làm rất tốt.”
“Cảm ơn ông Tổng quá khen.” Chủ
quản Hậu vẫn nhanh nhẹn đứng lên để pha cho Lôi Minh một tách trà, vừa
làm ông vừa thuận miệng báo cáo: “Vừa nãy nhân viên chúng ta cài bên
Hiệp hội vừa gọi điện về thưa ông Tổng, nói rằng kế hoạch nhắm vào Ninja Studio ở bên đó đã thất bại.”
“Thất bại?” Lôi Minh khẽ nhướn mày khi nghe thấy câu chuyện không được như ý, nhưng rồi rất nhanh thì vẻ
mặt ông trở lại bình thường: “Vậy thì bảo người đó rút về đi, thuận tiện nhắn đám báo lá cải đang phối hợp gây áp lực lên Hiệp hội ngừng tay
luôn kẻo lại lộ ra chúng ta.”
“Vâng thưa ông Tổng, tôi đã lệnh
cho người rút về luôn rồi…. Ngoài ra thì, thành tích của “Wild Bullets”
năm nay đúng là cực kỳ ấn tượng, vượt qua cả “Lời nguyền Huynh đệ hội”
năm ngoái cả về tiếng tăm lẫn doanh thu. Thế nhưng tôi lo lắng là vị thế dẫn đầu của nó sẽ không duy trì được lâu….”
“Bởi cái trò chơi thủ thành đó?” Lôi Minh ngắt lời.
“… Vâng thưa ông Tổng. Mời ông uống trà.”
“Cảm ơn.” Tiếp lấy tách trà, Lôi Minh thưởng thức một ngụm rồi lên tiếng:
“Nhân tiện nhắc đến, kế hoạch cô lập Ninja Studio và trò chơi đó vẫn
đang tiến triển tốt đấy chứ?”
“Thưa nó vẫn đang được các bên
chung tay tiến hành, chỉ có điều hiện tại hiệu quả mà nó đem lại tôi e
là đã đến cực hạn rồi. Bởi vì trò chơi đó được bọn chúng mang lên TwiTV
để quảng bá, và nó đang ngay càng trở nên nổi tiếng trong một tuần trở
lại đây.”
“Giống như trường hợp “Slither” năm ngoái phải không?”
“Vâng.”
Thấy chủ quản Hậu gật đầu, Lôi Minh ngẫm nghĩ vài giây rồi mới hỏi tiếp: “Vậy ý tứ của mấy công ty kia về chuyện này thế nào?”
“Ngoài mặt thì tỏ vẻ lo lắng, thế nhưng bên trong thì lại không mấy quan tâm.
Ông Tổng nói đúng, bọn chúng chỉ muốn mượn cơ hội liên minh này để đánh
bóng tên tuổi sản phẩm của chính chúng thôi.”
“Ý đồ lộ liễu vậy
sao qua được mắt tôi chứ?” Lôi Minh nở nụ cười khinh bỉ: “Có điều bọn
chúng nghĩ rằng chỉ mình bọn chúng biết lợi dụng người khác thôi chắc?”
“Chúng ta hy sinh vì cái liên minh chắp vá này như vậy là đủ rồi, giờ là lúc
lấy lại cho mình những thứ mà chúng ta xứng đáng có được. Vụ này cứ để
tôi lo, anh tiếp tục theo dõi động tĩnh bên phía Ninja Studio đi. Ngoài
ra,… thay đổi kế hoạch. Chúng ta không bưng bít thông tin nữa mà chuyển
sang công kích trò chơi đó ngay, bọn chúng đã ứng biến thì ta cũng phải
liệu đường ứng biến theo.”
“Thưa ông, nhưng nếu công kích thì e là chúng sẽ lại cho luật sư nhảy vào như vụ….”
“Động não lên một chút. Khi công kích đừng có dùng từ ngữ gay gắt quá. Lời lẽ cũng thế, mơ hồ ám chỉ thôi là bọn chúng sẽ chẳng thể nào nắm thóp được chúng ta. Mà tốt nhất là nên lấy danh nghĩa cá nhân công kích, tỷ như
mượn lời mấy nhà phê bình hay người dân chẳng hạn. Như thế thì khi bị sờ đến chúng ta cũng có bia để đỡ đạn thay.”
“Vâng thưa ông Tổng,
kế hoạch sẽ được triển khai theo ý ông ngay.” Chủ quản Hậu gật đầu rồi
thở dài: “Chỉ là ngẫm lại thì chúng ta đã phải trả giá nhiều quá, trong
khi thu hoạch thì lại chẳng đáng là bao ngoài việc trì hoãn đối thủ một
hai tuần.”
“Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi, dù sao thì đó cũng chỉ là kế hoạch ngắn hạn. Mấu chốt là kế hoạch dài hạn kia, trò chơi mới đã đi vào giai đoạn chế tác chưa?”
“Dạ rồi thưa ông, Khắc Minh đã nhận nhiệm vụ dẫn đầu đội nhóm bắt tay vào chế tác.”
“Cố gắng hoàn thành nhanh chóng để còn giành giật thị phần. Còn về chuyện
của “Wild Bullets”, hiện tại nó vẫn đang đứng đầu bảng xếp hạng doanh số phát hành thời kỳ “hậu GamExpo”, thêm nữa khoảng cách với những trò
chơi phía sau là tương đối lớn nên chúng ta cũng không cần phải lo lắng
quá mức.”
“Vâng.”
“Thêm nữa.” Lôi Minh thả tách trà gần
như còn nguyên xuống bàn rồi kết thúc câu chuyện bằng một lời phân phó:
“Mấy ngày hôm nay đám GVN đang ráo riết chuẩn bị tung ra trò chơi mới,
anh cho người điều tra tình hình một chút. Có gì khác thường thì báo lại tôi, còn không thì cứ dùng chiêu bài cũ.”
“Vâng thưa ông Tổng.”
...
- ---------
Cuối tuần.
“Đám này khôn ra rồi đấy.” Đứng ngoài thềm cửa căn nhà số 10 ngõ phố Cầm,
trong lúc chờ đợi Dương Khoa tranh thủ mở điện thoại lên đọc báo một
lúc. Từ đêm hôm qua đến giờ một loạt bài viết bôi đen “Plants vs
Zombies” bỗng nhiên xuất hiện rải rác ở khắp mọi nơi trên internet,
khiến cho hắn và Liễu bị một phen bất ngờ.
Ngoài việc xuất hiện
không có bất cứ một dấu hiệu nào báo trước ra, nội dung của những bài
báo này còn khá lạ lùng ở chỗ tuy bêu xấu trò chơi của hắn thật đấy, thế nhưng ngôn từ lại có phần mềm mỏng và... nước đôi. Tóm lại là rất khó
để bắt bẻ hay lên án, không giống như những bài báo công kích “Flappy
Bird” trước đó một chút nào.
Khỏi phải nói, chắc chắn đám người này đã rút ra kinh nghiệm xương máu sau vụ việc lần đó nên mới có sự thay đổi như vậy.
Chẳng qua bất ngờ thì bất ngờ, thế nhưng cả hai sau khi nắm được tình hình
lại chẳng tỏ vẻ lo lắng chút nào. Bởi vì cứ từ tình thế trước mặt mà
phán đoán thì xem ra, mưu hèn kế bẩn kêu gọi tập thể quay lưng với
“Plants vs Zombies” của kẻ địch đã sắp sửa phá sản đến nơi rồi. Cho nên
mới phải chuyển sang công kích bôi đen hòng hạ bệ trò chơi như thế.
“Nói chung là chẳng đáng ngại, chúng muốn chiến thì mình tiếp chiêu là được
rồi. Để xem bọn chúng có thể bóp méo sự thật đến bao giờ?” Khóe miệng
cong lên nụ cười lạnh lùng, Dương Khoa thoát khỏi trang web rồi đút điện thoại vào túi quần. Cùng lúc đó, một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đi ra từ trong nhà tiến lại gần hắn chìa tay ra:
“Được rồi, đồ đạc nhà cửa không có vấn đề gì cả. Xin lỗi vì đã bắt em phải đợi.”
“Không sao đâu anh.” Dương Khoa gật đầu bắt tay đáp lễ. Người đàn ông này là
con trai của bà Phụng, chủ căn nhà này và là người thay mặt bà ra đây để kiểm tra lại nhà cửa cũng như kết thúc hợp đồng cho thuê. Nguyên bản
hắn và bà Phụng đã thống nhất với nhau rằng ngày hôm nay hai người sẽ
gặp mặt để giải quyết mọi thứ, nhưng vì giờ phút chót bà lại gặp vấn đề
về sức khỏe nên đành phải cử người con trai đi thay.
Trò chuyện
xã giao thêm một hai câu nữa, Dương Khoa chào tạm biệt người đàn ông rồi bước ra khỏi cánh cổng sắt của căn nhà. Quay đầu nhìn lại, bồi hồi cảm
xúc hắn đứng lặng người ở nơi bức tường đối diện khá lâu, trước khi đưa
tay cậy nốt tấm biển tên “Ninja Studio” – món đồ cuối cùng của phòng làm việc còn sót lại nơi đây ra khỏi bức tường.
Tạm biệt, những kỷ niệm lập nghiệp thưở ban đầu.
Lắc đầu định thần trở lại, tay cầm theo tấm biển Dương Khoa quay người bước đi. Có điều thay vì ra về thì hắn lại tạt sang căn nhà số 12 nằm ngay
cạnh đó. Ngày hôm nay nhân dịp chính thức chuyển đi, mẹ của Cẩm Tú đã
nhờ cô rủ các thành viên chủ chốt của Ninja Studio về nhà cô để liên
hoan một bữa chia tay. Không nỡ từ chối thịnh tình của bác gái hàng xóm
hiền hậu trong suốt một năm qua, thế là hắn lại cùng với mọi người dành
ra chút ít thời gian ghé thăm bà và gia đình lần cuối.