“Tiếp theo là về khía cạnh cửa hàng. Theo đề nghị của Dương Khoa thì cửa hàng vật phẩm trong “Điểm chết” nên chia ra thành ba phân khu súng ống
dành cho ba lớp nhân vật, cộng thêm một phân khu bán các món trang bị
dùng chung và một số vật phẩm linh tinh khác. Còn về cụ thể những món
trang bị súng ống đó là cái gì, chỉ số chi tiết ra sao thì cậu ta không
đề cập tới, chỉ nói rằng chúng ta có thể tự mình cân nhắc xây dựng sao
cho phù hợp với trò chơi.”
“Ồ... thế thì những ý kiến đóng góp này của cậu ta có cũng như không mà, sao các em kể ra làm gì?”
“Dạ thưa anh không chỉ có như vậy đâu, cậu ta còn đưa ra thêm hai ý tưởng
nữa đi kèm. Chỉ là hai ý tưởng này bọn em cảm thấy nó hơi bị... khác lạ
thế nào ấy.” Nói đến đây Trung chợt tỏ vẻ ngần ngừ.
“Cứ nói luôn một thể đi em.”
“Vâng. Theo Dương Khoa thì trong trò chơi “Điểm chết” các loại trang bị, súng
ống, vật phẩm không nên bán đứt cho người chơi như các trò chơi bắn súng trực tuyến hiện hành mà chỉ cho người chơi thuê với thời hạn nhất định. Thời hạn này sẽ được tính theo số trận chinh chiến mà người chơi tham
dự, và nếu hết hạn thì người chơi sẽ phải quay trở về sử dụng những món
trang bị, vũ khí cơ bản nhất hoặc lựa chọn gia hạn tùy theo ý muốn. Cả
những món đồ có thể chi trả bằng tiền mặt để sở hữu cũng vậy, chỉ trừ
những vật phẩm đặc thù như thẻ đổi tên hay thẻ tạo clan thì mới không áp dụng quy tắc này thôi.”
“Ý tưởng này táo bạo lắm sếp ạ.” Nghe
thấy Trung nhắc đến khía cạnh vơ vét tiền của từ tay người chơi, Phát
trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi quay sang trao đổi với Vương Khải: “Nếu
làm tốt thì chúng ta sẽ có khả năng kiếm lớn, nhưng ngược lại chúng ta
cũng phải đối mặt với chuyện bị người chơi quay lưng nếu làm không tốt.
Đại khái là năm ăn năm thua đi.”
“Cậu Khoa cũng có viết đúng y
như những lời anh Phát vừa nói ở đây.” Không đợi cho Vương Khải có ý
kiến Trung trình bày tiếp: “Thế nên cậu ta yêu cầu chúng ta phải cân
nhắc mọi chi tiết cho thật kỹ lưỡng trước khi áp dụng hình thức này,
chẳng hạn như giá tiền thuê nên đặt ở mức vừa phải, sao cho người chơi
luôn luôn có lãi mỗi khi sử dụng hết thời hạn của món đồ. Cộng thêm
chúng ta có thể tổ chức các sự kiện hàng tuần hoặc hàng tháng để người
chơi được trải nghiệm những món trang bị, súng ống miễn phí, cũng như
những vật phẩm được mua bằng tiền mặt sẽ có thời hạn lâu hơn so với mua
bằng tiền tệ trong trò chơi.”
“Theo đó, nếu như chúng ta làm tốt
khâu cho thuê này thì sẽ giải quyết được vấn đề người chơi không còn
động lực để cày cuốc trong trò chơi một khi đã sở hữu toàn bộ trang bị
vật phẩm như những trò chơi khác. Đồng thời nó còn góp phần ngăn chặn tệ nạn thoát trò chơi giữa chừng của những người chơi thiếu ý thức, bởi vì cậu ấy có ghi ở đây là khi thoát trò chơi giữa chừng người chơi không
những không được nhận tiền thưởng mà thời hạn các món đồ cũng bị trừ như bình thường.”
“... Rất chu đáo, ý tưởng còn lại đi.” Vương Khải đưa tay ra hiệu chốt lại rằng ý tưởng này đã xong.
“Ý tưởng còn lại, Dương Khoa kiến nghị chúng ta xây dựng hệ thống xổ số
trong cửa hàng trò chơi với tên gọi “Capsule Shop”. Tại đây người chơi
sẽ có cơ hội sở hữu những phiên bản nâng cấp của những món trang bị,
súng ống trong trò chơi. Chúng đẹp mắt và mạnh mẽ hơn những phiên bản
thông thường, nhưng tất nhiên là người chơi sẽ phải cạnh tranh lẫn nhau
xem ai là người may mắn sở hữu. Chi tiết cụ thể thì mời hai anh xem ở
đây cho rõ ạ.”
Đoạn Trung đưa tờ giấy đang cầm trong tay cho Phát và Vương Khải, chỉ thấy ở trên đó có ghi quy tắc tham gia đánh lô tô sở hữu những vật phẩm có giá trị cao nà Dương Khoa đã dày công xây dựng.
Sau một hồi vừa đọc vừa suy ngẫm mông lung, bất ngờ Phát vỗ đùi một cái y hệt người nhân viên ban nãy rồi lên tiếng tán thưởng:
“Khá lắm!
Cậu Khoa này đúng là có bộ óc thương nghiệp nhạy bén sếp ạ, bảo sao lại
có thể liên tục lấy nhỏ thắng lớn được như thế. Chỉ cần bản thân trò
chơi của chúng ta đủ khả năng hấp dẫn người chơi thì tính năng xổ số này sẽ là một cỗ máy in tiền với hiệu suất cực cao!”
“Đúng thế.”
Hiểu ra đôi chút Vương Khải cũng gật gù tán đồng, sau đó ông thở ra một
hơi: “May mắn là cậu ta không gia nhập các công ty đầu ngành trong nước, nếu không thì chúng ta sẽ rất nhức đầu.”
“Nhưng cũng là một điều tiếc nuối vì chúng ta không thể có được sự phục vụ của cậu ấy.” Tán
thưởng xong Phát bất chợt lắc đầu: “Thêm nữa ý tưởng này cũng mạo hiểm
như ý tưởng trước đó, để thành công thì tiền đề là bản thân trò chơi
phải có chất lượng tốt mới được.”
“Bọn em cũng nghĩ vậy anh Phát
ạ.” Đột nhiên Nghĩa ở phía sau lưng Trung lên tiếng phát biểu: “Cho nên
vừa nãy bọn em cũng không đi quá sâu vào hai khía cạnh Trung vừa nêu mà
tập trung nghiên cứu những ý tưởng về lối chơi do cậu Khoa đưa ra. Và
mặc dù mới phân tích cặn kẽ được chế độ đầu tiên song bọn em đã thấy
từng đó là quá đủ để cứu với “Điểm chết” rồi ạ.”
“Đến Nghĩa cũng thấy như vậy thì xem ra trò chơi không có vấn đề gì nữa rồi. (cười) Mau giới thiệu xem nào.”
“Vâng anh Khải. Về khía cạnh chế độ chơi, đầu tiên Dương Khoa cung cấp cho
chúng ta ý tưởng về một thể loại hoàn toàn mới với tên gọi “Escort”.”
Nghĩa lập tức tiến tới thay thế cho Trung trình bày ý tưởng cho hai
người trước mặt.
“Hộ tống? Cái này “Chống khủng bố” có từ lâu lắm rồi mà, có phải mới đâu?” Phát lập tức phản bác.
“Không thưa anh Phát, hộ tống ở đây không phải là hộ tống người chơi đóng vai
VIP như “Chống khủng bố” mà là hộ tống... cả một chiếc xe tăng ạ.”
“Xe tăng á!”
“Vâng. Chế độ này hai phe sẽ chia ra một phe tấn công một phe phòng thủ. Phe
tấn công phụ trách việc hộ tống xe tăng đi một quãng đường dài đến đích, trong khi phe phòng thủ thì sẽ ra sức ngăn cản phe tấn công thực hiện
điều đó. Sau một khoảng thời gian nhất định hoặc khi phe tấn công hoàn
thành nhiệm vụ thì hai bên sẽ đổi vị trí cho nhau để thi đấu hiệp hai.
Nếu trong hiệp hai, phe phòng thủ khiến cho phe tấn công hộ tống xe tăng mất nhiều thời gian đến đích hơn, hoặc là quãng đường hộ tống của phe
tấn công không bằng được mình tại hiệp trước thì họ sẽ giành chiến
thắng. Trường hợp ngược lại thì hiển nhiên là họ thua.”
“Tổng thể thì nó cũng gần giống như chế độ Deathmatch thường thấy thưa hai sếp,
chỉ khác là nó không lấy số mạng để phân định thắng thua nữa mà sử dụng
nhiệm vụ hộ tống. Ngoài ra cậu Khoa còn đưa ra rất nhiều ý tưởng hay ho
dành cho chế độ này, chẳng hạn như phe phòng thủ sẽ được cung cấp súng
phóng tên lửa để bắn hỏng xe tăng, hay là người đội trưởng được trang bị UAV (Unmanned aerial vehicle – phương tiện bay không người lái) để
trinh sát. Còn về phía tấn công, họ có thể lên xe tăng sử dụng khẩu súng máy vô hạn đạn để càn quét kẻ địch, cũng như bất kỳ ai cũng đều có thể
sở hữu khả năng sửa chữa xe tăng để nó có thể tiếp tục cuộc hành trình.“
“Tuy vậy, cậu ta cũng khuyến cáo chúng ta phải đầu tư cực kỳ nhiều công sức
trong việc xây dựng bản đồ dùng trong chế độ này. Theo cậu ấy bản đồ
phải đủ rộng rãi và có nhiều lối đi, ngõ ngách thuận tiện cho việc đột
kích, cũng như phải có được những điểm checkpoint (điểm lưu) hợp lý.”
“... Vậy các em thấy thế nào?” Có chút nhức đầu trước cả đống ý tưởng tuyệt
vời của Dương Khoa, Vương Khải quay về phía đội ngũ nhân viên hỏi thẳng
vào trọng tâm.
“Cực kỳ tuyệt vời sếp ạ! Nghe đã thấy lôi cuốn rồi.”
“Ý tưởng tầm cỡ siêu phẩm thưa sếp!”
“Có thể đưa trò của chúng ta trở thành một siêu phẩm!”
“Các em hoan nghênh như vậy là anh yên tâm rồi. Thế còn hai chế độ kia?”
“Dạ hai chế độ kia thì bọn em chưa kịp phân tích. Có điều mới lướt sơ qua
thì thấy chúng cũng đặc sắc không kém gì “Escort” đâu ạ. Tên của chúng
là “Ghost” và “Mutation”.”
“Vậy thì mau phân tích đi, xong rồi
các em có ý kiến gì cứ phát biểu luôn đừng ngại. Sau đó ta sẽ tổng kết
lại toàn bộ phần đánh giá vào lúc cuối.” Vương Khải không nhịn được đốc
thúc đội ngũ thiết kế.
“Vâng, sếp chờ bọn em một chút ạ. Sẽ xong ngay thôi.”
...
- ---------
Ngày hôm sau, tại Dương gia.
“Khoa này, rốt cuộc em ném cho Navigame những ý tưởng gì mà bọn họ rộn ràng
lên thế? Vừa nãy chị chỉ mới gọi điện để chào hỏi trước vài câu thôi mà
họ cứ ca ngợi em mãi.” Trên màn hình laptop, Liễu dùng vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn thích chí nhìn Dương Khoa.
“Toàn ý tưởng tầm phào ấy mà
chị Liễu.” Dương Khoa mỉm cười, trong đầu chợt nhớ lại những ý tưởng mà
hắn vừa ném cho Navigame ngày hôm qua. Xác thực chúng rất đỗi tầm
thường... vào những năm cuối đời hắn sống tại thế giới cũ. Còn trong quá khứ thì, những trò chơi mang trong mình những yếu tố đó đã từng làm mưa làm gió trên toàn thế giới trong một khoảng thời gian không hề ngắn
chút nào.
Hệ thống nhân vật, cửa hàng và chế độ chơi “Escort”
được Dương Khoa chỉnh sửa lại một chút từ những ý tưởng nguyên gốc trong trò chơi “Alliance of Valiant Arms”, hay còn gọi tắt là “A.V.A”. Tại
thế giới cũ đây là một trò chơi đã từng có một thời kỳ vàng son rực rỡ,
trước khi lụi tàn bởi những quyết sách khó hiểu của đơn vị phát triển và sự đổ bộ của những trò chơi mới với phẩm chất tốt hơn. Ba thứ trên
chính là những điểm sáng lớn nhất của toàn bộ trò chơi, là thứ giúp trò
chơi vươn lên mạnh mẽ trong những năm tháng mà thể loại bắn súng theo
đội vẫn còn đang thịnh hành trên khắp thế giới, trước khi bị những trò
chơi thuộc thể loại “Battle Royale” đánh bật ra khỏi thị trường.
Cho đến hai chế độ còn lại - “Ghost” và “Mutation” thì được Dương Khoa lấy
từ một trò chơi bắn súng trực tuyến khác nổi tiếng không kém gì “A.V.A”
tại thế giới cũ là “Crossfire”. Đây là một trò chơi được khá nhiều người chơi khắp thế giới yêu thích trong đó có cả người chơi nước Việt, và
khác với “A.V.A” cho đến cái ngày mà hắn quy tiên trò chơi vẫn đang sống tốt sống khỏe giữa tâm cơn bão mang tên “Battle Royale”.
Đúng
với tên gọi của nó, khi đến với chế độ “Ghost” một phe sẽ đóng vai những “con ma” vô hình khi đứng yên và chỉ để lại những đường nét lờ mờ khi
di chuyển, trong khi phe còn lại toàn là những người trần mắt thịt. Nhằm bù đắp lại lợi thế này, phe “ma” sẽ chẳng có trong tay bất cứ thứ gì
ngoại trừ những món vũ khí cận chiến và một quả bom C4 chuyền tay nhau
dùng để mục đích phá hủy mục tiêu. Trong khi đó, phe kia sẽ được vũ
trang tận răng để đi tiêu diệt những “con ma” đang ẩn núp. Tất nhiên, do gặp bất lợi về mặt tầm nhìn nên những người cầm súng sẽ phải căng mắt
ra để quan sát những cái bóng lờ mờ, căng tai ra để nghe tiếng bước chân và hơi thở, căng não ra để phán đoán tình huống hòng tiêu diệt kẻ địch. Bởi vì nếu không làm được như thế thì, họ sẽ nhanh chóng trở thành mồi
ngon của những “con ma” chực chờ ở khắp mọi nơi.
Về mặt bản chất
thì vẫn là biến thể của chế độ “Demolition” (Đặt bom), thế nhưng ngay từ khi ra mắt chế độ “Ghost” đã ngay lập tức gây sốt trong cộng đồng người chơi vì sự mới lạ mà nó mang lại. Thời ấy, bất cứ ai khi được hỏi rằng
ấn tượng sâu đậm nhất mà trò chơi “CrossFire” mang lại cho bạn là gì,
hẳn sẽ có vô số người không chút do dự trả lời đó chính là “Ghost”. Dù
đóng vai một “con ma” lén lút rình rập kết liễu kẻ địch lạc đàn hay cầm
súng đứng tựa lưng vào nhau canh giết những “con ma” lởn vởn xung quanh
thì người chơi cũng đều cảm nhận được sự hưng phấn đến tột cùng mỗi khi
bắt đầu một ván chơi.
Có điều, trải qua giai đoạn mới mẻ ban đầu
chế độ này bắt đầu mất dần đi sự thú vị trong mắt những người hâm mộ trò chơi. Một phần là bởi dần dần họ nhận ra chế độ này không đảm bảo được
sự cân bằng giữa hai phe, nhưng phần nhiều là do hack và cheat bỗng dưng xuất hiện phá hoại mọi thứ. Mang theo tâm tư hiếu thắng, những kẻ ăn
gian đã biến những “con ma” vô hình trở thành những bia ngắm rõ mồn một
cho những pha headshot điệu nghệ của mình, từ đó phá hỏng hoàn toàn cách cục của chế độ bắn súng độc đáo này.
Dù vậy, với niềm tin vào
nên công nghệ tiên tiến nơi đây Dương Khoa vẫn mang chế độ từng mang
tính biểu tượng của “CrossFire” xuất thế. Bởi lẽ chỉ cần loại bỏ được
hack và cheat, “Ghost” sẽ là một trong những chiêu bài thu hút fan hâm
mộ thể loại bắn súng trực tuyến tìm đến hiệu quả bậc nhất, bất chấp
những thiếu hụt về mặt cân bằng của nó.