Ngay khi lời tỏ tình giấu kín trong lòng bấy lâu được nói hết, Dương
Khoa cảm thấy thời gian dường như ngừng trôi. Trong đầu hắn bất chợt
tưởng tượng ra vô số những khả năng, những kết quả có thể xảy đến ngay
sau đó:
“Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
“(lắc đầu) Không anh ạ. (◕‿◕) ”
...
“Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
“What? Anh nói vớ vẩn gì thế, chúng ta là anh em cơ mà?”
“À thì....”
“Thì cái gì, chúng ta chỉ là anh em thân thiết với nhau thôi anh hiểu
không?! Anh định xuống tay với cả em gái của anh thế à? Dẹp ngay cái tư
tưởng đáng xấu hổ đó của anh đi nghe chưa! ( `д´*) ”
...
“Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
“Em có bạn trai rồi anh.”
“...”
“Tiếc quá, ai bảo anh không chịu tỏ tình với em sớm hơn cơ chứ. Nhưng thôi, chúc anh lần sau may mắn hơn anh nhé.”
...
Chúng hầu hết đều là những kết quả tỏ tình thất bại, chỉ khác nhau ở chỗ phản ứng của Thảo My có khoa trương hay không mà thôi. Mặc dù Dương Khoa đã
biết rõ cô nàng ngồi bên cạnh hắn vốn có tình cảm đặc biệt đối với mình, một khi hắn chủ động nói ra lời yêu đương thì khả năng cực lớn là cô
nàng sẽ gật đầu đồng ý song vào giờ phút quan trọng hắn vẫn không kìm
được suy nghĩ vẩn vơ.
Rất may là những điều mà Dương Khoa tưởng
tượng trong đầu đã không xảy ra. Sau vài giây sững sờ, vẻ thất vọng trên khuôn mặt Thảo My vì ngỡ rằng cuộc hẹn hôm nay sẽ lại có một kết cục
buồn bỗng dưng biến mất. Cô lập tức hét lớn với vẻ hạnh phúc tột bậc:
“EM ĐỒNG ÝÝÝÝÝ!!! \(^▽^)/ ”
“Ai da?” Giật mình vì tiếng hét của cô nàng, Dương Khoa còn chưa kịp định
thần thì bất ngờ thân hình mảnh mai mềm mại của Thảo My lại nhào tới.
Thế là hai người lại dính liền thành một khối, với khuôn mặt vui sướng
của cô nàng lúc này đang kề sát bên má của hắn.
Cảnh tượng này
tất nhiên là không thể thoát khỏi tầm mắt của những vị khách và những
người phục vụ hiếu kỳ trong quán cà phê. Nghe thấy tiếng hét lại vang
lên lần nữa, tất cả mọi người đổ dồn nhìn về phía góc vườn để rồi trông
thấy đôi bạn trẻ nồng nhiệt âu yếm nhau. Người bảo thủ lắc đầu thầm than học sinh bây giờ toàn yêu đương sớm, người có suy nghĩ thoáng hơn thì
mỉm cười khi thấy trái đất này lại có một đôi lứa tìm đến được với nhau. Riêng các thanh niên độc thân ngồi rải rác khắp nơi thì tỏ vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố kị trước cái ôm ấp của đôi bạn trẻ ăn mặc sành điệu.
“... Nào Mimi, ôm ấp thế thôi là được rồi. Người ta đang nhìn mình kìa.” Vài giây sau, nhận thấy mình đang trở thành tâm điểm của cả quán cà phê
Dương Khoa thì thầm vào tai Thảo My. Mặc dù rất muốn tiếp tục hưởng thụ
khoảnh khắc gần gũi giai nhân song hắn thấy để cho người ngoài nói ra
nói vào về mình cũng không tiện cho lắm. Thêm nữa là hiện tại hắn cũng
đang có chút việc cần phải giải quyết.
“Kệ người ta.” Trái ngược
với hắn Thảo My chẳng mấy để tâm đến những ánh mắt đang nhìn về phía
mình, đơn giản bởi vì hiện tại cô đang sung sướng đến sắp điên lên rồi.
Trả lời Dương Khoa với giọng điệu vô cùng hạnh phúc, cô lim dim nhắm hai mắt lại tận hưởng dư vị ngọt ngào của tình yêu sau một khoảng thời gian dài chờ đợi mỏi mòn.
“Thế sao được? Nghe anh nào, đây là nơi công cộng mà?”
“Kệ công cộng.”
“Ui đằng kia có người chụp trộm cảnh anh em mình ôm nhau kìa! Nhanh buông anh ra đi Mimi!”
“Kệ chụp trộm.”
Đến đây thì Dương Khoa cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Mặc kệ hắn nói thế nào
đi nữa hai tay của Thảo My vẫn cứ ôm chặt lấy người hắn không chịu buông ra, đầu của cô nàng thì dán chặt vào bờ vai của hắn lắc lư dụi qua dụi
lại vì phấn khích. Cực chẳng đã, hắn thở dài một cái rồi lấy cớ có việc
đột xuất ra để cô nàng thông cảm:
“... Thôi nào, cô gái Mimi đáng yêu của anh có thể tạm tha cho anh một hôm nay được không? Bây giờ anh
có công việc đột xuất cần phải giải quyết rồi, để khi khác anh đền bù
cho.”
Đúng là chiêu bài công việc lúc nào cũng hiệu quả, chỉ thấy Thảo My giãy giụa một chút rồi buông hắn ra. Mang theo khuôn mặt tiu
nghỉu vì hạnh phúc không trọn vẹn cô nắm lấy tay Dương Khoa bắt hắn phải cam đoan:
“Vậy thì thôi, hôm nay tạm tha cho anh Khoa đó. Cơ mà anh nhớ là phải đền bù cho em đấy nhé.”
“Yên tâm đi, chắc chắn là anh sẽ đền bù mà.”
“Hì hì, cảm ơn... bạn trai của em. Ai da, quên khuấy đi mất!” Thảo My
ngượng ngùng nói lời cảm ơn, thế rồi như sực nhớ ra một điều gì đó cô
vội vàng quay ra lục lọi túi xách của mình đặt ở bên cạnh.
“Quên gì thế Mimi?”
“Chụp ảnh! Kỷ niệm ngày hôm nay chúng ta chính thức yêu nhau!” Lấy ra chiếc
gậy selfie, Thảo My cuống cuồng lắp nó vào máy điện thoại rồi giơ lên
thật cao: “Anh Khoa đâu rồi, tạo dáng đi anh để em chụp một kiểu.”
“... Một kiểu thôi nhé, tạo dáng như thế nào đây Mimi?”
“Vòng tay ôm lấy em đi, ngồi sát vào.... Thế, đúng rồi.” Thảo My giơ bàn tay
trái tạo hình chữ V rồi nở nụ cười đắc thắng: “Cười tươi anh Khoa. 3, 2, 1.... Oa, bức này đẹp quá!”
“Đấy, xong rồi nhé. Bây giờ...”
“Khoan, từ từ anh ui! Chụp lại chụp lại, bức này vướng mấy người ở bàn bên kia chỉ trỏ về phía mình rồi.”
“... Trời ạ, mờ mờ ảo ảo thôi mà không cần phải chụp lại đâu em.”
“Mờ cũng không được! Em muốn bức ảnh kỷ niệm đầu tiên phải thật là hoàn hảo cơ!”
“Hai anh em mình chụp với nhau một tỷ bức ảnh rồi còn gì nữa? Cần gì....”
“Chả liên quan, hiện tại anh em mình chính thức là một đôi nó phải khác. Anh Khoa sang bên ghế em đi, ngồi ôm em lại như cũ nhé.... Tay anh có thể
đặt cao lên một tý nữa cũng được.”
“Thôi đừng dụ dỗ anh thế, cao hơn nữa là chú Thành lại đánh anh không trượt phát nào bây giờ.”
“Kệ đi anh, bố em không biết đâu mà sợ.... Nào cười lại nhé. 3, 2, 1.”
...
Sau khi chụp lại được kiểu ảnh tình tứ làm kỷ niệm, cảm thấy ưng ý Thảo My
cùng với Dương Khoa tiêu diệt thật nhanh đồ ăn đồ uống trên bàn rồi đứng dậy ra về. Ngồi trên xe, Thảo My không kìm lòng được đem khoe ngay bức
ảnh lên tất cả các mạng xã hội cô đang sử dụng mặc dù Dương Khoa hắn đã
nói muốn tạm thời giữ bí mật chuyện tình cảm của hai người một thời
gian. Hậu quả là status (trạng thái) mới nhất trên Facechat của Thảo My
nhanh chóng nhận được một đống lượt thích cũng như bình luận của bạn bè
người thân khiến cô nàng phải bận rộn hồi đáp. Về phần Dương Khoa, hắn
cũng không khá hơn khi chiếc di động của hắn cứ liên tục vang lên âm báo tin nhắn trong suốt chặng đường.
Thiếu Hoàng: “-Chú Khoa in a
relationship (đang trong một mối quan hệ) với em gái xinh xắn nào thế
kia. Hỏi hộ anh xem người ta có chị em gì không để có gì anh còn theo
vào nhé.”
Dương Khoa: “-Dẹp.”
Thuận: “-Cuối cùng cũng chịu cặp với em My rồi đó hả? Thế đã chuẩn bị chọn giờ hoàng đạo để thịt chưa?”
Dương Khoa: “-Thôi mày ơi, tởm!”
Thuỳ Linh: “-(Q д Q)”
Dương Khoa: “-Gì đó Linh, nhắn mỗi biểu tượng khóc lóc thôi là sao vậy?”
Dương Uyên: “-Á à Khoa em dám giấu nhà ra ngoài đường ôm eo gái lạ nhé, mau
mau đem quà về hối lộ chị ngay không mách mẹ bây giờ đây này.”
Dương Khoa: “-Chị ơi, My đang ngồi cạnh em đây này. Có tin là từ “gái lạ” của chị chuẩn bị lọt ngay vào mắt em ấy không?”
“Hi hi, nhiều người khen em với anh trông đẹp đôi quá anh Khoa ạ…. Kìa anh
Khoa đừng giận em nữa mà, tại bức ảnh trông hấp dẫn quá em không kìm
được đấy.” Chỉ đến khi sắp về tới nhà mình, Thảo My mới thả điện thoại
vào túi xách rồi quay ra ôm lấy cánh tay của Dương Khoa làm nũng.
“Ừ khoe rồi thì thôi chứ anh có nói gì đâu?”
“Thế là giận rồi!”
“Trời ơi giận gì, anh cũng đang phải trả lời tin nhắc của mấy đứa bạn anh
nè.” Dương Khoa lắc chiếc điện thoại trên tay mình cho Thảo My thấy.
“Đấy em thấy chưa, cất công mua quà về cho bà ấy rồi để bà ấy trêu chọc hai
anh em mình thế này có buồn không cơ chứ.... Đến nơi rồi nè Mimi.”
“Ok, thôi anh Khoa về luôn đi không phải tiễn em đâu.” Thấy đã về đến nhà,
Thảo My tháo dây an toàn rồi xách theo túi bước xuống xe.
“Ừ, bye bye Mimi nhé.”
“Bye bye anh Khoa.” Thảo My vẫy tay chào Dương Khoa sau đó đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, vệ sĩ Thiết ngồi phía trên chợt lên tiếng:
“Bây giờ ta đi đâu thưa cậu?”
“Đi về thôi chú ạ. Ngày mai trên nhà cụ Trí có việc nên cháu phải có mặt từ sớm. Chú lái luôn.... Ô, gì nữa đấy?” Đang nói dở, Dương Khoa bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa kính vang lên ngay bên cạnh. Quay đầu nhìn sang, chỉ
thấy Thảo My đứng ở bên cạnh ô tô đưa tay ra hiệu cho hắn hạ cửa kính
xuống.
“Sao thế Mimi?” Dương Khoa bấm nút hạ cửa kính xuống hỏi
thăm. Thế rồi bỗng dưng Thảo My đưa tay ôm lấy đầu hắn. Hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì cô nàng đã thò đầu qua ô cửa kính rồi hôn thật nhanh lên má của hắn.
“E he he, đó là phần thưởng cho anh Khoa vì đã dẫn em đi chơi ngày hôm nay đấy!”
Dứt lời Thảo My tung tăng chạy đi mất, để lại một Dương Khoa đến bây giờ
mới nhận ra rằng bản thân mình vừa mới bị cô nàng hôn trộm. Nhìn theo
thân ảnh ngày một xa dần, bất giác hắn nở một nụ cười rồi phân phó vệ sĩ Thiết lái xe quay về Dương gia.
Hai mươi phút sau.
“Lau
vết son trên má đi kìa.” Đang ngồi vắt vẻo trên ghế xem bộ phim truyền
hình, trông thấy em trai mình mở cửa đi vào Dương Uyên lập tức lên tiếng trêu đùa.
“Đâu?”
“Má phải.”
“Phải? Sao lại phải, rõ ràng.... Chị Uyên lừa em!”
“Ha ha ha, trông ngố chưa kìa.” Dương Uyên bụm miệng cười khi thấy em trai
mình mắc mưu đưa tay xoa xoa gò má, còn may trong nhà đang có cả bố lẫn
mẹ đấy chứ không thì cô đã đã ôm bụng cười một trận đã đời rồi.
“... Quà của chị đây.” Bởi vì hôm nay là một ngày vui nên Dương Khoa cũng
chẳng buồn so đo với bà chị, hắn thả suất đùi cừu nướng ngũ vị trong tay lên trên mặt bàn rồi bỏ đi lên gác. Chui vào phòng ngủ của mình, hắn
mặc lại bộ đồ ở nhà cho thoải mái rồi nhanh chóng mở laptop lên để liên
lạc với Liễu.
“Em đây rồi chị Liễu ơi.” Trông thấy Liễu vẫn còn
đang ở trên mạng, Dương Khoa đeo lên tai nghe rồi kéo bà chị vào phòng
họp trực tuyến của Ninja Studio đã được lập sẵn từ trước.
“Sao về lâu thế Khoa? Chị đợi em mãi đang chuẩn bị đi ngủ rồi đây.”
“Em về nhanh hết cỡ rồi đấy. Thế nào, tình hình “Flappy Bird” ra sao chị kể cho em kỹ hơn đi. Ban nãy chị nói trong điện thoại em chưa hiểu rõ ràng đầu đuôi cho lắm, sao chị phát hiện được ra hay thế?”
“Thì hôm
nay chị ngồi nhà rỗi rãi nên bật thử trang web lên xem tình hình trò
chơi “Fruit Ninja” hiện tại đang như thế nào thôi, sau đó thì chị tình
cờ phát hiện ra “Flappy Bird” đã có hẳn cho mình một phân khu ở ngay bên dưới với lượng streamer không ít chút nào. Cụ thể... cụ thể thì em cứ
bật TwiTV lên rồi tự mình xem là rõ nhất.”
“Em đang vào đây rồi, đúng là có hẳn một phân khu cho “Flappy Bird” thật. Cơ mà ảnh nền xấu quá!”
“Có là tốt lắm rồi, chê cái gì nữa hả em?”
“... Ồ, đúng là nhiều streamer thật đấy. Trong nước ngoài nước đủ cả.” Ngắm
nhìn một loạt streamer nước ngoài đang phát sóng trực tiếp quá trình
điều khiển chim của mình luồn lách giữa các bụi tre Dương Khoa hài lòng
xoa hai tay vào nhau. Hắn vốn dĩ còn đang phát sầu vì mấy ngày hôm nay
phòng làm việc chẳng liên hệ được với ai để quảng bá trò chơi của hắn
trên thị trường quốc tế cả, vậy mà đùng một cái đã có cả đống người giúp hắn tuyên truyền trò chơi miễn phí ngay trong kỳ nghỉ lễ.
Mặc dù xuất hiện có chút muộn, nhưng lại bảo đây không phải là phép màu đi!