“Tuyệt vời,
cứ tưởng là tác giả bỏ bê công việc phát triển trò chơi rồi chứ. Sự xuất hiện của những chiếc mũ ảo thuật đúng là thú vị. Giá mà tác giả tiếp
tục thiết kế thêm nhiều màn chơi hơn nữa thì tốt quá!”
“Câu đố càng ngày càng hóc búa, cơ mà một khi tìm ra được lời giải thì cảm giác rất đã.”
“Phần chơi mới rất hay, rất thử thách mặc dù hơi ít màn chơi. Hy vọng tác giả sớm cập nhật thêm phần chơi tiếp theo.”
“Ôi thôi nào, 25 màn chơi mới rồi còn ít gì nữa hả các vị? Bằng một phần ba số lượng màn chơi ban đầu rồi đấy.” Trong căn phòng của mình tại Dương
gia, Dương Khoa lúc này đang tỏ ra khá vui vẻ khi trông thấy một vài
bình luận mới xuất hiện trong phần đánh giá trò chơi “Cut the Rope”. Trò chơi vừa được hắn đăng tải phiên bản cập nhật vài tiếng trước đó, và
ngay lập tức những câu đố mới đầy sáng tạo và độc đáo đã chiếm được cảm
tình của những fan hâm mộ trung thành vẫn đang kiên trì bám trụ với trò
chơi.
Chỉ là đối với đa phần người chơi “Cut the Rope” thì 25 màn chơi mới chẳng thấm vào đâu, hóc búa hơn hẳn những màn chơi ban đầu
thật đấy nhưng cũng chẳng đến nỗi quá mức khó khăn thử thách, chỉ cần
đầu tư một chút thời gian tìm tòi là có thể tìm ra phương án giải quyết
hoàn mỹ. Thế là, ở phía cuối phần bình luận những người này lại tiếp tục thúc giục hắn mau chóng cập nhật thêm phần chơi mới để có thể thỏa
thích chơi đùa.
“Xem ra tiếng tăm của trò chơi “Cut the Rope”
trong cộng đồng người chơi trong nước cũng không đến nỗi nào, nếu tiếp
tục tìm cách khuếch trương có lẽ nó sẽ giúp mình vãn hồi được phần nào
thiệt hại về mặt danh vọng do “Flappy Bird” gây ra…. Vậy thì trước mắt
nên đẩy nhanh tốc độ hoàn thành dứt điểm trò chơi lên một chút, sau khi
khắc phục được khuyết điểm nội dung quá ngắn thì sẽ bảo chị Liễu thực
hiện một đợt quảng bá trò chơi để bù lỗ danh vọng.” Cân nhắc một hồi,
Dương Khoa quyết định trong những khoảng thời gian rảnh rỗi sắp tới hắn
sẽ tập trung toàn lực để giải quyết cho xong dự án dở dang.
“Cứ
như thế đi, khi cần thiết có thể gọi chị Lam tham gia làm cùng với
mình.… Cơ mà có lẽ nên bắt đầu từ ngày mai, sáng nay làm việc vất vả rồi nên bây giờ nghỉ ngơi cho nó thoải mái. Với lại chẳng mấy chốc mà đến
giờ hẹn rồi.” Nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, Dương Khoa do dự một
lúc rồi đưa tay gập màn hình laptop xuống. Kế đó, hắn đứng dậy đi tới tủ quần áo để chọn cho mình một bộ quần áo tử tế.
Năm phút sau.
“A kinh, hôm nay Khoa em ăn mặc DIỆN nha! Đi chơi với em gái có khác.”
Trông thấy em trai từ trên gác đi xuống với một bộ áo phông quần bò
“oách xà lách” trên người Dương Uyên lên tiếng trêu đùa.
“Chỉ trêu em là nhanh thôi. Lúc chị đi cùng với cả...”
“(lườm)”
“... À mà thôi, không có gì.” Thấy bà chị lườm mình Dương Khoa nhanh chóng nói lảng đi.
“Đi luôn rồi đấy hả Khoa?” Ngồi bên cạnh Dương Uyên Ngọc Linh lên tiếng hỏi thăm, may mà bà đang mải mê với đống sổ sách trên tay nên không chú ý
lắm đến vẻ mặt khác thường của hai người con.
“Một lát nữa con đi mẹ ạ. Mẹ đang làm gì đấy, kế toán sổ sách ạ?” Dương Khoa bước tới chỗ
mẹ hắn ngồi xuống, trông thấy đống giấy tờ mà bà đang cầm có chút quen
thuộc hắn lên tiếng hỏi thăm.
“Ừ. Hôm nay đừng về muộn quá Khoa nhé, ngày mai nhà mình phải đi sang bên cụ Trí từ sớm đấy.”
“Vâng. Mà sao đống sổ sách này mẹ không giao cho nhân viên kế toán làm hả mẹ, tự mình làm làm gì cho nó khổ ra?”
“Ngày nghỉ lễ ai làm việc hả con? Mẹ nóng ruột quá nên mới giở ra rồi nhờ chị con phụ giúp đây này. Mà nhắc đến mới nhớ, dạo này chị Nhung ở chỗ con
làm việc thế nào rồi?”
“Tốt lắm mẹ ạ, từ hồi chị Nhung về phòng
làm việc chị ấy đỡ đần giúp bọn con được nhiều thứ lắm. Với cả chị ấy
thân thiện, sống hoà đồng với mọi người nên ai cũng thích. Thêm nữa là
con thấy dường như chị ấy cũng có vẻ tự nhiên hơn hồi mới về.”
“Vậy là mẹ yên tâm rồi.” Ngọc Linh khẽ gật đầu, dáng vẻ hài lòng tựa như hết thảy đều nằm trong dự liệu của bà. Mà ở bên cạnh Dương Uyên nghe thấy
vậy cũng quay sang hỏi em trai mình:
“Thế Lan bạn chị thì sao hả Khoa?”
“Vẫn đáng tin cậy như mọi khi.”
“Chỉ có vậy thôi à? Sao hời hợt thế?”
“Thì chỉ có mỗi thế thôi, chị bảo em phải kể thêm gì nữa bây giờ?” Dương Khoa bất đắc dĩ dang hai tay ra.
“Phải kể ra bạn của chị đây giỏi giang tài cán ra sao, rồi còn đức tính hiền
lành chịu khó thế này thế nọ giống như chị đây cho đầy đủ chứ? Chả chịu
nịnh chị cho chị vui gì cả.”
“À mấy cái đấy thì tất nhiên là có, cơ mà giống chị thì không đâu. Chị còn lâu mới bằng được một cái móng tay của chị Lan.”
“Mẹ ơi Khoa nó COI THƯỜNG con!”
“Thôi nào hai cái đứa này. Sao bây giờ chị với em gì mà hay trêu đùa nhau thế cơ chứ?” Ngọc Linh mắng yêu một hai câu rồi tiếp tục ngồi làm việc cùng với Dương Uyên. Mà Dương Khoa thì ngồi bên cạnh thỉnh thoảng hỏi chuyện hai người một lúc rồi sau đó cũng đứng lên:
“Thôi con đi đây không có muộn mẹ ạ.”
“Ừ, đi đi con.”
“Này, nhớ lời chị dặn chưa đó?” Trông thấy Dương Khoa đi ngang qua Dương Uyên gọi với theo.
“Rồi, khi nào về em mua cho chị một suất được chưa?”
“Suất to đấy nhá, đừng mua suất bình thường.”
“Biết, khổ lắm nói mãi.”
Đóng cửa lại, Dương Khoa đi bộ ra ngoài cổng sắt nơi vệ sĩ Thiết đã đỗ xe
chờ sẵn. Trèo lên xe, hắn nhanh chóng phân phó vệ sĩ Thiết lái xe đi vào trung tâm thành phố, điểm đến chính là tòa chung cư cao cấp quen thuộc.Hai mươi phút sau.
“Hôm nay cô chú đi đâu mà trông phòng nào cũng đóng cửa kín mít thế nhỉ?”
Đưa tay bấm chuông cửa căn phòng 1002¸ trong lúc chờ đợi Dương Khoa quay đầu ngó nghiêng nhìn khắp bốn phía xung quanh. Thấy những căn phòng bên cạnh đều khóa cửa cài then tối om hắn bèn băn khoăn tự hỏi trong đầu.
“Anh Khoa phải không?” Tiếng của Thảo My chợt vang lên sau cánh cửa.
“Ừ anh đây.” Dương Khoa trả lời. Thế rồi cánh cửa bật mở, một thân hình
mảnh mai lao vào lòng hắn với vận tốc âm thanh. Trong khi hắn còn chưa
kịp phản ứng thì thì hai cánh tay nhỏ nhắn của cô nàng đã vòng ra sau
lưng ôm hắn rất chặt.
“Mimi đấy hả, hôm nay nhiệt tình.... Ù uôi, phải Mimi không vậy? Chết thật sao lại gầy thế này, em đang bị bệnh à?” Khẽ đẩy thân hình cô nàng ra, Dương Khoa sửng sốt khi thấy một Thảo My
với dáng vẻ tiều tuỵ đang đứng trước mặt mình.
“Uuu~~~, đợt vừa
rồi em học hành vất vả lắm anh ui. Thức cả ngày lẫn đêm nên mới thành ra thế này đó. (´;︵;`) “ Nghe thấy mấy lời nói quan tâm của Dương Khoa,
Thảo My ngay lập tức tố khổ với đôi mắt rưng rưng.
“Vậy à, thương quá thương quá. Thôi bây giờ thi xong rồi chịu khó tẩm bổ đi em…. Thế cô chú có nhà không Mimi?”
“Bố mẹ em không…. Ấy chết! Anh Khoa mau vào đây, đầu óc của em dạo này mụ mị quá rồi. Cứ bắt anh đứng ngoài này chờ ạ.”
“Không sao, Mimi cứ bình tĩnh. Thế bố mẹ em đi đâu?”
“Bố mẹ em dẫn thằng Cường về nhà ngoại chơi rồi.” Thảo My vừa nói vừa dắt
tay Dương Khoa đi vào trong nhà ngồi. Tiếp đó cô với lấy cốc nước định
pha trà thì bị hắn ngăn lại:
“Thôi không phải nước đâu Mimi. Ngồi một tý anh em mình đi luôn, cũng sắp đến giờ rồi.”
“Vậy anh ngồi đợi em chút để em sửa soạn.” Dứt lời Thảo My chạy ù vào trong
phòng. Vài phút sau, cô nàng xuất hiện trước mặt Dương Khoa với một bộ
váy áo sành điệu không thua kém gì bộ hắn đang mặc trên người, khuôn mặt cô trông cũng tươi tỉnh và rạng rỡ hẳn lên. Thấy cảnh này hắn tấm tắc
khen ngợi Thảo My vài câu rồi cùng cô nàng khóa cửa đi xuống dưới nhà.
“Thế sao em không đi cùng với bố mẹ và thằng Cường về nhà ngoại?” Dọc đường đi, Dương Khoa tiếp tục câu chuyện dở dang ban nãy.
“Thì em hẹn trước với anh rồi, làm sao mà đi cùng gia đình được nữa?”
“Bảo anh hoãn cũng được mà?”
“Kệ, cứ ai hẹn trước thì em đi thôi. Gia đình thì cũng phải xếp sau.( ̄へ ̄)”
“Nghe là thấy điêu điêu rồi, nửa đêm hôm qua hai anh em mình mới thu xếp buổi đi chơi ngày hôm nay mà. Sao mà hẹn trước được cả cô chú cơ chứ?” Dương Khoa phì cười trước câu trả lời của thảo My. Ngày hôm qua, sau khi chia tay ba anh em Hoàng Hải Lâm thì hắn cũng khóa cửa phòng làm việc rồi
chạy về Dương gia nghỉ ngơi. Có điều vừa mới trèo lên giường định đánh
một giấc thì hắn bất chợt nhận được cuộc gọi đến từ Thảo My.
Gần hai tháng không liên lạc với nhau vì bận thi cử nên vừa mới nhấc máy
lên một cái là cô nàng đã liến thoắng kể một đống chuyện trên giời dưới
bể. Cuối cùng Dương Khoa phải dỗ mãi cô nàng mới đồng ý tạm ngừng để đi
ngủ, sau khi bắt hắn phải cam đoan rằng ngày hôm sau sẽ cùng cô đi chơi
một bữa để trò chuyện cho thoải mái. Và đương nhiên là trước lời mời hẹn hò biến tướng này của Thảo My Dương Khoa hắn đồng ý không một chút do
dự.
“Sao không? Sáng nay bố mẹ em mới bày ra chuyến đi về nhà ngoại đấy!”
“Không phải đâu, sao trùng hợp thế?”
“Trùng hợp thật mà! Anh Khoa không tin em à? (phồng má)”
“... Ừ ừ anh tin mà, đừng phồng má lên nữa không người xung quanh người ta cười kìa.”
Ra đến cửa cao ốc, hai người nhanh chóng trèo lên ô tô đã đợi sẵn ở bên
ngoài. Cài dây an toàn, phân phó vệ sĩ Thiết chở mình lên hồ Đông xong
Dương Khoa quay sang Thảo My tiếp tục chuyện trò:
“Mà Mimi nè, đợt vừa rồi thi cử thế nào? Có chắc chắn sẽ đỗ đại học không?”
“Đỗ thì chắc chắn sẽ đỗ anh ạ, cơ mà em đang sợ không đủ điểm để trúng tuyển đại học Quốc dân.”
“Đại học Quốc dân? Chọn trường của chị Uyên nhà anh à?”
“Vâng. Trường đấy dạy về chuyên ngành kinh tế tốt lắm anh ạ, top 1 top 2 thủ
đô đấy. Thế nhưng nếu năm nay nó vẫn lấy điểm cao như năm ngoái thì chắc em trượt mất.”
“Chà, trượt thì thôi. Mình đâm đơn vào trường khác cũng được mà, còn không thì lại đi du học...”
“Không đi du học đâu! Ghét anh Khoa! Toàn muốn đuổi em đi thôi!” Một bàn tay nhỏ nhắn đấm nhẹ vào vai Dương Khoa.
“... Ừ được rồi không đi du học, cho anh xin lỗi đi anh nhỡ miệng mà. Cơ mà
Mimi yên tâm, anh nghĩ là kiểu gì em cũng sẽ đỗ thôi. Cứ tin ở anh, anh
phán ít câu nào trượt lắm.” Vốn chẳng có bất kỳ kiến thức gì về chuyện
trường lớp nên Dương Khoa chỉ biết nói lời động viên suông.
“Được thế thì tốt quá, không thì phí công học ngày học đêm của em nhắmmm anh ạ.”
“Học ngày học đêm vất vả lắm hả? Vất vả thế nào thử kể cho anh nghe rõ hơn
đi. Tối hôm qua em cứ nói liền một mạch trong máy làm anh chẳng hiểu đầu đuôi như thế nào cả.”
Được câu nói này của Dương Khoa, Thảo My
ngay lập tức kể lể một đống chuyện liên quan đến kỳ thì cử vừa rồi của
cô. Nào là một ngày cô phải dành ra tới mười bảy mười tám tiếng để học
như thế nào, rồi thì đi đâu làm gì cũng phải chăm chăm nhồi nhét kiến
thức vào đầu như nhồi vịt ra sao. Nói tóm lại là vô cùng gian khổ.
Mà ngồi ở bên cạnh Dương Khoa thì chỉ lặng yên lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa một hai câu tán đồng, cứ như vậy thẳng đến khi chiếc ô tô chở
hai người chầm chậm rẽ vào hồ Đông.