Bó tay hết cách với ông anh lập dị, Dương Khoa
đành phải bấm bụng cắt ra một chút thời gian quý báu của bản thân để
phỏng vấn các ứng viên trong hai ngày tiếp theo. Có điều không biết liệu có phải vì những gương mặt sáng giá đều đã ngồi làm việc ở dưới tầng
hết rồi, hay chỉ đơn giản là hắn không có duyên như Thiếu Hoàng mà trong suốt hai buổi sáng thứ ba và thứ tư Dương Khoa không tuyển được thêm
một thành viên mới nào cho Ninja Studio nữa.
Những ứng viên mà
hắn lần lượt tiếp xúc, không có một ai trong số họ đạt được đến yêu cầu
cơ bản của hắn. Nếu không phải kiến thức chuyên môn không phù hợp với
lĩnh vực trò chơi hoặc phù hợp nhưng vướng phải quá nhiều thiếu sót thì
cũng là sở hữu những đức tính xấu khó có đồng nghiệp nào có thể chấp
nhận sống cùng. Hay thậm chí còn tệ hơn, có ứng viên còn hội tụ đủ cả
hai yếu tố đó.
“... Vâng¸ nếu anh không còn bất kỳ câu hỏi nào
nữa thì buổi phỏng vấn đến đây là kết thúc. Cảm ơn anh đã dành thời gian tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm nay của Ninja Studio, kết quả... sẽ
được thông báo lại cho anh trong thời gian ngắn nhất.” Cảm thấy có chút
nhức đầu, Dương Khoa miễn cưỡng nặn ra nụ cười đứng lên bắt tay ứng viên cuối cùng đến phỏng vấn trong ngày.
“Cảm ơn em.” Người ứng viên nói lời khách sáo rồi nhanh chóng rời đi, để lại Dương Khoa cùng với
hai chị em Thu Lan và Hương Ly ở lại trong phòng nhìn nhau.
“Vậy....” Hương Ly vừa mới lên tiếng hỏi ý kiến thì đã thấy Dương Khoa không chút do dự xua tay:
“Cắt! Người đâu mà huênh hoang, coi người khác không là cái đinh trong khi
kiến thức còn không bằng nổi một cái móng tay của anh Lâm hay anh Hải
chứ đừng nói tới anh Hoàng. Bảo là khiêm tốn đi thì may ra em còn thương tình xem xét.”
“Chuyện về kỹ năng chuyên môn thì chị không bàn
tới, nhưng về thái độ của người này chị cũng không ưng một chút nào cả.
Cho gia nhập phòng làm việc sớm muộn gì cũng sẽ gây ra xích mích nội
bộ.” Thu Lan cũng đưa ra ý kiến.
“Thế thì hôm nay chẳng có ứng
viên nào đạt yêu cầu, giống hệt như hôm qua.” Hương Ly có chút chán nản
gấp cặp hồ sơ trong tay lại: “Người vừa rồi là ứng viên cuối cùng rồi
đấy sếp Khoa, của cả đợt nộp hồ sơ CV tuần trước luôn.”
“Vậy là hết sạch ứng viên rồi hả chị Ly?”
“Ừ, tuần này chị chưa thấy có ứng viên mới nào ứng tuyển hết.”
“Dạng này à.” Dương Khoa đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Vậy thì đợt
phỏng vấn lần này dừng ở đây thôi, tuy chưa đủ người như trong dự định
nhưng đại khái bọn em vẫn có thể tạm xoay sở được.... Cơ mà chị Ly cứ
tiếp tục theo dõi tình hình ứng tuyển trên các trang web giúp em nhé,
nếu mấy ngày nữa có ứng viên mới nộp đơn thì ta gom lại rồi tiến hành
phỏng vấn tiếp.”
“Được. Thế chốt lại tất cả những người đến phỏng vấn ngày hôm nay đều không đạt yêu cầu phải không sếp Khoa, để chị còn
thông báo kết quả cho người ta.”
“Đúng vậy, chị từ chối hết cho em.”
“Phỏng vấn xong rồi hả các em?” Dương Khoa vừa mới khẳng định chắc nịch thì
cánh cửa phòng chợt bật mở. Kế đó Liễu tiến vào bên trong hỏi thăm ba
người, trên tay cô còn cầm theo một tập giấy A4.
“Xong rồi chị ạ. Bọn em trả lại phòng làm việc cho chị đấy, cảm ơn chị mấy ngày hôm nay
đã cho bọn em mượn phòng để phỏng vấn nhé.”
“Ui giời ơi có gì
đâu? Chị ngồi bên phòng Lan cũng được mà, làm sếp rồi mà em cứ câu nệ vớ vẩn!” Quở trách Dương Khoa đôi câu xong Liễu quay sang đưa cho Thu Lan
xem nội dung của tập giấy trên tay: “Chị có kế hoạch thành lập bộ môn
chi tiết rồi đây, Lan xem rồi cho ý kiến giúp chị với. Nhất là cái phần
tuyển dụng nhân viên ấy, xem nội dung các thứ đã đạt yêu cầu chưa.”
“Ồ, chị Liễu đã làm xong kế hoạch thành lập bộ môn rồi đấy à?” Dương Khoa
tò mò nhìn vào tập giấy, thế nhưng chỉ vài giây sau hắn lập tức quay mặt đi vì chẳng hiểu một tý gì về nội dung trên đó.
“Ừ, chị đang cố
gắng chuẩn bị nhanh mọi thứ trong tháng này, để sang tháng chị chính
thức về đây một cái là sẽ triển khai các hạng mục luôn.”
“Tốt
quá. Thôi các chị thảo luận với nhau nhé, em xuống dưới kia làm việc
đây.” Thấy không còn chuyện gì nữa Dương Khoa nhanh chóng nói lời cáo
biệt với công việc văn phòng. Trên đường đi xuống dưới tầng, hắn đột
nhiên đứng lại giữa lưng chừng cầu thang quan sát khung cảnh làm việc
tất bật hiện ra ngay trước mắt.
“Ý anh là tông màu này trông nó khá là phản cảm Lâm ạ. Thôi em cứ gửi nó sang máy anh đi, để anh sửa lại màu giúp em cho.”
“Được, anh Hiền đợi em một tý.”
“Tức là cho nó thành một vòng lặp bất tận hả anh Hoàng? Cái này không có vấn đề, em làm được.”
“Ừ, bây giờ Hưng làm cái đấy còn anh sẽ xử lý cơ chế nảy tưng tưng của con
chim mặt ngu này. Xem ra ông sếp của chúng ta hết ý tưởng hay ho rồi,
lối chơi nông cạn thế này mà cũng nghĩ ra được.”
“Ông bạn đừng nói thế, tôi thấy kiểu chơi này của chú Khoa cũng thú vị mà. (cười khúc khích)”
“Thôi đi, tức chết người thì có chứ thú vị cái nỗi gì? Mà Hải xử lý cho tôi
phần âm thanh nhé, đơn sắc thôi đừng phối âm làm gì cho mệt. Trò này
chắc là chả ai thèm chơi đâu mà bày vẽ cầu kỳ.”
“Chà chà, tổ
thiết kế trò chơi bắt đầu tràn đầy sức sống rồi đấy.” Dương Khoa nở nụ
cười, trong lòng vạn phần cảm khái. Trải qua buổi phỏng vấn thành công
ba người Hưng, Thanh Lam và Hiền rất nhanh chóng hòa nhập vào đội ngũ
thiết kế trò chơi của Ninja Studio, và giờ phút này thì họ đang xắn tay
áo lên hoàn thành những nhiệm vụ đầu tiên được giao liên quan tới dự án
“Flappy Bird”: Hiền cùng với Trọng Lâm tinh chỉnh lại toàn bộ mảng đồ
họa, trong khi Hưng được hắn cho đi theo Thiếu Hoàng để cùng anh xây
dựng nên lối chơi hạch tâm.
Về phần Thanh Lam, tất nhiên là hắn có công việc khác dành cho cô.
“(ngước mắt) A sếp Khoa! Mau lại đây xem xem em phác thảo màn hình chiếc hộp
thế này đã được hay chưa?” Thoáng thấy bóng người nơi khóe mắt Thanh Lam chợt ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cô hô lên một tiếng rồi vẫy tay về phía Dương Khoa đang đứng.
“Em tới đây. Mà chị Lam đừng tự gọi mình
là em, chị lớn tuổi hơn em mà? Cứ xưng hô tự nhiên em không ngại đâu.”
Dương Khoa cười nói vui vẻ tiến về phía Thanh Lam đang ngồi. Trên màn
hình máy tính trước mặt cô là mẫu phác thảo thiết kế phông nền sẽ được
sử dụng trong phần chơi “Foil Box” (thùng kim loại) của “Cut the Rope”.
Trải qua một khoảng thời gian cân nhắc, hắn quyết định để bà chị có phần ngây ngô này giúp đỡ mình thiết kế giao diện của trò chơi lẫn một số
mẫu thiết kế phụ không quan trọng lắm để hắn có thể rảnh tay xây dựng
các màn chơi hóc búa. Như thế sẽ đảm bảo tiến độ hoàn thành trò chơi
không bị chậm trễ so với kế hoạch quá nhiều, hơn nữa đây còn là bài kiểm tra thử xem tay nghề của cô họa sĩ truyện tranh mới tuyển có non nớt
như lời ông anh lập dị kia nói hay không.
“Trông ổn đấy chị ạ.
Bây giờ chị phối màu đi, cố gắng làm thế nào cho nó nổi bật lên “chất
kim loại” của chiếc hộp nhất có thể nhé.”
“Oki!” Thanh Lam giơ
tay lên chào Dương Khoa theo kiểu chào cờ như một thói quen. Thấy vậy
Dương Khoa lập tức phì cười, mắt nhìn ngang dọc một lúc hắn bèn nói
tiếp:
“Chị Lam chịu khó ngồi ở ngoài này thêm một hai ngày nữa
nhé. Đợi khi nào căn phòng trên kia chị Liễu bố trí xong mọi thứ thì chị sẽ chuyển lên trên đấy ngồi cho tiện.”
Vị trí của Thanh Lam lúc
này là đối diện với bàn uống nước ở gian ngoài, nằm trên đường từ cầu
thang đi ra đến thềm cửa. Một vị trí tương đối xấu để làm việc cũng như
gây phiền hà khi qua lại, tuy nhiên Dương Khoa hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc để cô ngồi tạm ở đây, bởi vì khoảng trống cuối cùng nằm giữa hai gian của tầng một nay đã bị hai người Hiền Hưng chiếm cứ để
tiện trao đổi công việc với nhóm Thiếu Hoàng.
Dù sao thì nguyên
bản đây là nhà dân nên diện tích có thể sử dụng để làm việc không thể có nhiều. Cũng may là qua chuyện trò trao đổi với Liễu, hai người đã đi
đến thống nhất rằng đợi cô chuyển xong đồ đạc từ phía SmileIndie sang
đây bày biện đâu vào đó rồi sẽ bố trí cho Thanh Lam một góc rộng rãi
trong phòng để cô có thể thoải mái làm việc.
“Không cần đâu sếp
Khoa, e... chị ngồi ở đây cũng được mà.” Thanh Lam vội vàng biểu thị
rằng ngồi ở đây hoàn toàn không có vấn đề nhưng bị hắn ngăn lại:
“Không được, chị ngồi đây vừa bị nắng chiếu vừa bị người ra người vào làm mất
tập trung. Chị cứ nghe em, ở trên kia có một góc làm việc thoải mái cho
chị rồi.”
“Nhưng mà ở trên đấy thì lại cách xa mọi người quá, nhỡ chị có thắc mắc gì thì lại không tiện hỏi các anh em như ở đây đâu.”
“Đúng đấy, chú phải để Lam ngồi đây với anh để anh còn tận tình chỉ bảo chứ?” Tiếng của Thiếu Hoàng chợt vọng ra.
“Chỉ bảo gì, hai người đang làm hai dự án trò chơi khác nhau cơ mà?”
“Kệ anh, anh đã hứa sẽ chỉ dạy cho Lam trong công việc rồi. Mà anh đã nói
như thế rồi mà chú vẫn còn cố tình giật Lam về với đội của chú, chán
không buồn kể!”
“Dự án của anh bây giờ tụ tập cả đống nhân tài
rồi thì phải chừa lại cho em một người chứ?” Dương Khoa còn muốn bồi
thêm ông anh lập dị chỉ được cái mê gái thì chợt bắt gặp bóng người tiến tới bên thềm cửa. Thấy vậy hắn bèn quay ra để xem người đến là ai.
Cũng phải nói thêm rằng, từ cái hôm ba thành viên mới bắt đầu tới đây làm
việc thì cánh cổng bên ngoài đã được Dương Khoa mở khóa để tiện bề đi
lại. Trước đây khóa kín là vì ai nấy đều ngồi tít bên trong nhà không
trông được đống xe cộ đỗ ở trong sân, nhưng nay mọi người bắt đầu ngồi
tràn ra phía gian ngoài thì hắn không còn sợ có kẻ gian tìm đến nữa. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi là mọi người ngồi ngoài có thể ngẩng đầu
quay ra để xem ai tới, tựa như bây giờ vậy.
Một cô gái trẻ tuổi
tóc dài, gương mặt cực kỳ xinh đẹp trẻ trung, mặc trên người bộ váy đầm
công sở bất chấp tiết xuân lạnh lẽo khoan thai tiến vào bên trong. Sự
xuất hiện của cô lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng, kể
cả người vốn có chút lạnh nhạt trước sắc đẹp như Duy Hải cũng phải dõi
theo không chớp mắt.
“Xin hỏi có phải đây là phòng làm việc của
em Khoa đúng không ạ?” Trông thấy Dương Khoa đứng trước mặt cô gái mỉm
cười lên tiếng, thanh âm của cô vô cùng dễ nghe.
“Vâng đúng vậy. Em là Khoa đây, chị có phải là...”
“Chị là kế toán ở chỗ cô Linh đây. Rất hân hạnh được gặp em, chị tên là Hồng Nhung.” Một bàn tay thon thả lập tức chìa về phía Dương Khoa. Thấy vậy
hắn tỏ vẻ hào hứng nắm lấy tay cô:
“Ra thế! Chị Nhung mau vào đây, bọn em mong chị mãi!... Chị ngồi đợi em một lát để em pha nước.”
“Ấy thôi, không phải nước non gì đâu em. Chị nghe cô Linh nói công việc sổ
sách của bên em đang bề bộn nên ta ngồi làm quen với nhau một lúc rồi
vào việc luôn cũng được.”
“Thế sao được? Chị cứ yên tâm đi, công việc chậm trễ một vài phút có làm sao cả đâu?”
“Khoa em nói đúng đấy, ta làm việc để sống một đời chứ đâu phải sống một đời
để làm việc phải không Nhung? Tiện đây anh tên là Hoàng, năm nay vừa
tròn 25 cái xuân xanh, quê ở...”
“ヽ( `д´*)ノAnh Hoàng ĐI vào
trong kia làm việc coi? Thiệt tình.... Chị Nhung đừng để ý, tính ông anh này hơi có chút... tưng tửng.” Dương Khoa vừa cáo lỗi vừa nỗ lực xua
đuổi Thiếu Hoàng không biết xuất hiện ngay bên cạnh từ bao giờ.
“Có gì đâu, chị thấy Hoàng đây khá là có duyên đấy chứ” Hồng Nhung cười
khúc khích: “Có điều Nhung năm nay cũng 25 tuổi rồi, cho nên không thể
gọi Hoàng bằng “anh” được đâu Hoàng ạ.”
“Không sao, Nhung có biết là các cụ hay có câu vợ chồng bằng tuổi...”
“ĐI MAU!... Chị Nhung đợi em một lát nhé, để em gọi thêm cả chị Lan trên
kia xuống đây nữa. Chị ấy đang mong được gặp chị lắm đó.” Khó khăn lắm
mới khiến cho ông anh Hoàng tập trung làm việc trở lại, Dương Khoa lập
tức chạy vọt lên trên tầng gọi Thu Lan xuống.