Tại một công ty chế tác trò chơi di động cỡ nhỏ cách Ninja Studio khoảng chừng nửa tiếng đi xe.
“Vậy hả? Ừ thôi được rồi, thế thì em báo cho cái Thủy sửa ngay số lượng nhân viên thiết kế trò chơi cần tuyển lên thành 3 người cho anh. Thế nhé.”
Tắt điện thoại, một người đàn ông trung niên ngồi thừ ra nhìn bức tường đối diện vài giây, sau đó ông đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của mình.
Bước xuống tầng phía dưới, ông tìm đến căn phòng làm việc của bộ môn
thiết kế rồi rất tự nhiên đẩy cánh cửa ra.
Làm người ta bất ngờ
là, bên trong căn phòng này gần như trống rỗng. Toàn bộ đồ đạc thiết bị
dùng để làm việc không biết đã bị chuyển đi đâu gần hết, chỉ còn một
chiếc bàn cùng với đôi ba chiếc ghế cọc cạch sót lại. Nhân viên cũng
vậy, chỉ có duy nhất một người đang ngồi tại bàn chăm chú quan sát thứ
gì đó trên màn hình laptop.
“Hiền vẫn còn ở đây đấy à?” Người đàn ông trung niên lên tiếng chào hỏi.
“Chào anh, có chuyện gì thế?” Trông thấy cấp trên của mình xuất hiện, người
nhân viên tên Hiền lập tức ngẩng mặt lên trả lời. Thoạt nhìn người này
trông có vẻ khá là già dặn và lọc lõi, chỉ từ vẻ bên ngoài thì không ai
có thể tin được tuổi đời của anh chỉ mới bước sang con số 25.
“Vừa mới nghe nói em xin nghỉ việc ở đây nên anh xuống hỏi thăm một tý.”
Người đàn ông trung niên kéo chiếc ghế nằm chỏng chơ giữa phòng ngồi
xuống phía đối diện: “Bảo sao hôm nay lại thấy em đến đây chứ không sang bên kia khai trương nhà mới với đội của Việt Anh, hóa ra là chuẩn bị vỗ cánh bay đi rồi.”
“Em cũng đang định tý nữa lên gặp anh để nói
lời chào tạm biệt đây, mà chưa gì anh đã biết thế này có chán không cơ
chứ? Có ai nói cho anh biết em chuẩn bị đi à?”
“Ừ, là thằng Duy ở trên phòng nhân sự. Nó mới bảo anh là em vừa lên gặp nó xin kết thúc hợp đồng lao động nên anh mới biết.”
“Ra thế. Cái thằng đấy làm về nhân sự mà chả chịu giữ bí mật gì cả, cứ để
cho nó biết chuyện gì là một lúc sau cả công ty đều biết. Em đã bảo nó
đừng có nói cho ai hết rồi cơ mà.” Vẻ mặt bất đắc dĩ Hiền đưa tay vỗ
trán.
“Đúng là thằng em không muốn làm ở đây nữa có khác, nói xấu đồng nghiệp công khai ngay được. Yên tâm đi, thằng Duy nó bảo chỉ nói
cho anh biết thôi chứ không nói cho ai khác nữa đâu.” Người đàn ông cười khoái chí một hồi rồi thở dài buồn bã: “Chậc, đợt này chuyển trụ sở làm việc sang bên kia cứ tưởng hay hóa ra lại dở, nhiều anh em trong phòng
vì đi lại xa xôi mà bỏ cuộc sớm quá.”
“Đành chịu thôi anh ạ. Bây
giờ anh bảo bọn em đi làm từ đầu này sang đầu kia thành phố thì coi như
mất trắng cả nửa ngày chỉ để bôn ba trên đường rồi còn gì?”
“Ừ,
cho nên anh cũng chỉ nói thế thôi chứ nào có trách gì mọi người đâu? Cả
mấy đứa trên phòng nhân sự cũng thế, hợp đồng đứa nào đứa đấy đều thả đi vô tư.... Cơ mà trường hợp của em thì anh hơi lo lắng đấy, đã tìm được
một nhà nào để công tác chưa?”
“Em vẫn đang tìm kiếm, nhưng xem chừng không có nhiều lựa chọn đâu anh ạ. Đợt này mấy công ty lớn chưa tuyển quân rầm rộ.”
“Với cả nếu có tuyển thì anh sợ em vẫn còn non kinh nghiệm quá, chưa đạt
được đến yêu cầu của bọn họ thì dễ bị gạt hồ sơ ra lắm. Hay là chịu khó
theo công ty thêm khoảng một năm nữa đi Hiền, chờ dự án trò chơi hoàn
thành rồi lấy thành tích ấy mà xin vào các công ty lớn hơn?”
“Thôi anh ạ, em đi làm xa vợ em ở nhà nó lại kêu ca nhức đầu lắm.” Hiền mỉm
cười, bất giác anh đưa mắt nhìn về phía chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út
của bàn tay trái.
“Chú này.... Phải quyết đoán lên chứ, cứ sợ vợ như thế thì còn gì là đàn ông nữa?”
“Không phải em sợ sệt gì đâu anh, mà cái chính là sống với nhau đến bây giờ
rồi nhưng thỉnh thoảng mẹ em vẫn hay kiếm cớ bắt bẻ lắm. Không có em
đứng giữa điều hòa hai người em không yên tâm đâu.”
“Lại mẹ chồng nàng dâu à.... Thôi tùy em, nếu em đã quyết thế rồi thì anh bảo, đừng
vội đâm đầu vào mấy công ty lớn làm gì. Bây giờ em chọn tạm một công ty
nào đấy bé thôi, làm việc khoảng một hai năm lấy thêm chút kinh nghiệm
rồi hẵng tính đến chuyện nhảy lên các công ty lớn. Em mới 25 thì vẫn còn trẻ chán, không nên hấp tấp.”
“Em cũng đang có ý đó anh ạ.” Dứt
lời Hiền liếc mắt nhìn về phía màn hình laptop. Ở trên đó là mẩu tin cần tuyển nhân viên của Ninja Studio mà anh vẫn đang nghiên cứu trong suốt
buổi sáng ngày hôm nay.
…
Tại phòng làm việc Ninja Studio.
“Khoa ơi lên đây chị bảo.”
Nghe thấy tiếng của Thu Lan ở trên gác vọng xuống, Dương Khoa vội vàng lưu
lại quá trình thiết kế màn chơi trong “Cut the Rope” trên máy tính rồi
chạy ngay lên trên tầng. Đẩy cửa tiến vào bên trong phòng hắn lên tiếng
hỏi: “Có việc gì thế chị Lan?”
“Khoa xem cho chị mấy đơn ứng
tuyển vào vị trí thiết kế trò chơi bên em đi này, chị không nắm được
tiêu chuẩn lựa chọn đâu.” Thu Lan cầm một tập CV vừa mới in ra đưa cho
Dương Khoa.
“Đã có người ứng tuyển rồi cơ à chị Lan? Mình vừa mới đăng tin tuyển dụng ngày hôm kia thôi mà đã có ngay ứng viên rồi cơ
đấy, chả bù cho cái đợt cuối năm ngoái chờ mãi chả thấy có ai.”
Nghe thấy tin tức tốt lành Dương Khoa mặt mày hớn hở tiếp lấy tập giấy, kế
đó hắn ngồi xuống bắt đầu xem qua nội dung từng tờ một. Sau khi kể cho
bà chị nghe về việc Liễu chuẩn bị đầu quân cho phòng làm việc hồi đầu
tuần, hắn lập tức đưa ra ý kiến tiến hành ngay công tác tuyển dụng nhằm
chiêu mộ thêm thành viên gia nhập Ninja Studio trong lúc chờ đợi ký kết
hợp đồng với GVN.
Trải qua một phen cân nhắc, Thu Lan gật đầu
đồng ý trước lời đề nghị này của hắn. Kế hoạch chi tiết được hai người
lập ra và đưa vào thực thi ngay trong ngày hôm đó. Bởi vì đã có chút ít
kinh nghiệm trong lần tuyển dụng nhân viên hồi cuối năm ngoái nên rất
nhanh chóng, những mẩu tin tuyển dụng của Ninja Studio nhanh chóng được
đăng tải lên trang chủ của phòng làm việc, những trang web tuyển dụng và cả phân khu “Việc tìm người” của hệ thống trang web Hiệp hội Trò chơi.
Chỉ là không ai trong hai người bọn họ ngờ rằng, tin tức mới đăng được có
hai ngày thôi mà đã có một vài ứng viên tìm tới nộp đơn.
“Đợt
cuối năm ngoái nó có giống bây giờ đâu em. Bây giờ mình hoạt động ổn
định rồi, hơn nữa còn có chút ít tiếng tăm nên hấp dẫn ánh mắt của người ta là chuyện bình thường. Hiện tại thì đâu còn là mình cần tìm đến
người ta nữa, mà là người ta cần tìm đến mình mới đúng.”
“Chuẩn đó chị, bây giờ mình có giá rồi.... Mấy tờ CV này không có vấn đề gì đâu, gọi họ đến phỏng vấn luôn chị nhé.”
“Sao duyệt nhanh thế?”
“Ui bây giờ phòng làm việc của mình thiếu người trầm trọng thế này thì chả
nhanh hả chị? Em chỉ cần ứng viên không mù chữ là được, còn đâu cứ gọi
hết đến đây nói chuyện một buổi rồi tính sau.”
“Được, vậy thì chị sẽ xếp lịch phỏng vấn họ vào đầu tuần sau Khoa nhé. Ngày mai chúng ta
phải đi ký kết hợp đồng bên GVN rồi, họ vừa mới liên lạc với chị xong.
Thứ sáu thì chắc là chị xin nghỉ phép một hôm vì nhà chị có việc.”“Không thành vấn đề, chị bận thì để sang thứ hai cũng được.”
“Với cả Khoa này.”
“Sao chị?”
“Nhân viên kế toán bên chỗ mẹ em thế nào? Đã có tin tức gì chưa?”
“À, chủ nhật tuần trước em về hỏi mẹ em rồi. Mẹ em nói nhanh nhất cũng phải giữa tuần sau người ta mới đến. Có việc gì hả chị.”
“Vẫn là chuyện sổ sách thôi. Chị vừa đọc lại quy định của Hiệp hội Trò chơi
về thang bậc tiền lương nhân viên trong ngành, theo đó thì phòng làm
việc của mình đang hơi bất công với mấy anh em dưới kia đấy.”
“Bất công à? Thế thì cứ tăng lên cho đúng với quy định thôi. Đơn giản, giờ phòng mình có còn thiếu tiền như trước nữa đâu?”
“Ừ, nhưng chị vẫn cần tham khảo ý kiến của kế toán chuyên nghiệp mới quyết
định được. Em nhờ bảo mẹ em cho người đến đây nhanh nhé.”
“Ok. Thôi em xin tập CV này mang xuống dưới kia nghiên cứu nhé.”
Bàn bạc xong kế hoạch phỏng vấn với Thu Lan, Dương Khoa trở về góc làm việc của mình ném tập CV sang một bên. Thế rồi tiện một công đứng lên hắn
bèn ghé qua chỗ ba người Hoàng Lâm Hải để chiêm ngưỡng công trình của
bọn họ sau tròn một tuần vật lộn.
“Con chim của anh Hoàng trông
đẹp giai rồi đấy.” Ngắm nhìn Thiếu Hoàng đang cho con chim mắt to môi
dày thử vỗ cánh trên màn hình, Dương Khoa không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
“Đẹp khỉ! Đùa chứ anh là cha đẻ của nó mà còn thấy ghét cái mặt nó lắm rồi đây này. Chú chơi quả này hơi bị ác đấy!”
“Đấy mới là nét đặc sắc của trò chơi này anh Hoàng ạ. Tin em đi, đảm bảo đến lúc trò chơi hoàn thành các anh sẽ thấy mê ly ngay. (`∀´)Ψ ”
“Quên đi, chú không lừa được anh nữa đâu. Cái yêu cầu độ khó gây ức chế to lù lù trên giấy đây này.” Thiếu Hoàng bĩu môi chỉ tay vào mẩu giấy nhắc
việc dán bên góc màn hình của mình.
“Hoàng ơi, tôi làm xong hết ba bức tranh phông nền rồi nhé.” Cùng lúc đó, Duy Hải cũng vươn vai đứng dậy.
“Ừ, bây giờ ông ra đây tôi bảo.”
Nghe thấy Thiếu Hoàng gọi, Duy Hải kéo ghế của mình ngồi xuống bên cạnh rồi
hai người lại châu đầu vào với nhau bàn bạc điều gì đó. Về phần Dương
Khoa, nghe thấy Duy Hải báo cáo hoàn thành công việc hắn bèn chạy sang
theo dõi thành quả của anh trên màn hình. Cầm lấy con chuột cuộn tới
cuộn lui, trông thấy có tới ba mẫu phông nền bầu trời được tô vẽ hoàn
chỉnh hắn lập tức lên tiếng ngạc nhiên:
“Anh Hải ơi, sao anh làm tận ba mẫu phông nền thế? Em chỉ cần có một cái thôi mà? Dự phòng hả?”
“Không phải dự phòng đâu, nó là phông nền cho từng khoảng thời gian trong ngày đấy.”
“Thời gian trong ngày?” Định thần nhìn lại cho kỹ Dương Khoa lập tức hiểu ra ý đồ của Duy Hải: “Hóa ra là thế, ba cái dùng cho buổi sáng buổi chiều
buổi tối. Anh Hải thông minh nha! Cái này em cũng không ngờ tới đâu.”
“Ý kiến của Hoàng đấy, Hoàng bảo như thế sẽ giúp cho trò chơi đỡ bị đơn điệu.”
“Tuyệt vời, các anh làm em bất ngờ đấy.” Dương Khoa nhìn sang bên hai ông anh
với vẻ khâm phục, cái ý tưởng ngày và đêm này xác thực là một ý tưởng
khá hay: “Nhưng mà các anh vẫn phải đảm bảo trò chơi hoàn thành đúng hạn đi đã nhé. Làm xong xuôi hết thảy rồi hẵng thêm mấy chi tiết râu ria
như thế này vào.”
“Ừ được rồi, bọn anh đang xây dựng lối chơi rồi đây. Chú yên tâm.” Duy Hải vừa dứt câu thì tiếng chuông cửa chợt vang
lên. Thấy vậy Dương Khoa lại chạy ra ngoài mở cổng để xem ai tới.
“Tới đây, đừng bấm chuông nữa.... Ai da, anh Tịch với chị Liễu đấy à! Sao
anh chị không nhắn trước cho em mà toàn đến đây bất ngờ thế?” Trông thấy người tới là Tịch và Liễu, Dương Khoa liền nở nụ cười đon đả đón hai
người vào trong.
“Anh Tịch đây không cho chị thông báo ấy em.”
“Hai người này, cuộc đời phải bất ngờ thế nó mới thích thú chứ. Vào đây đi Liễu.”
...
“... Tình hình trước mắt của bọn em nó là như thế, chị Liễu thấy sao.”
Tại bàn uống nước, sau một phen chào hỏi giới thiệu giờ phút này Thu Lan và Liễu đang ngồi bàn tán với nhau về tình hình công tác truyền thông
trong thời gian vừa qua của Ninja Studio. Trong khi đó Dương Khoa và
Tịch thì chỉ ngồi ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng hai người lại góp ý
phụ họa đôi câu.
“Có câu này chị nói thật em đừng để bụng Lan
nhé.” Xem hết nội dung tài liệu mà Thu Lan vừa mới đưa cho mình xem cộng thêm xâu chuỗi những tình tiết trong câu chuyện được nghe, trải qua vài phút suy ngẫm Liễu lên tiếng.
“Chị Liễu cứ nói.”
“Để
bụng gì chứ chị Liễu cứ thoải mái đi chị.” Không những Thu Lan tỏ vẻ
không ngại mà Dương Khoa nghe thấy cũng tỏ ra đặc biệt quan tâm.
“Các em làm truyền thông thế này mà “Fruit Ninja” vẫn bán được từng ấy bản
thì đúng là kỳ tích.” Liễu thu gọn chỗ tài liệu trong tay rồi nhẹ nhàng
đặt lên bàn: “Hoặc có lẽ là tiềm năng của trò chơi này quá lớn, lớn đến
nỗi các em chẳng cần phải nỗ lực đầu tư công sức lẫn tiền bạc vào công
tác tuyên truyền mà vẫn có thể thu hoạch được một kết quả khả quan.”