(*) Chú ý: chương này nữ chính nhớ lại thời điểm trước khi xuyên không,
sau khi xuyên không vào phủ trưởng công chúa và sau khi Tần Dục trọng
sinh, nàng gặp lại Tần Dục. Các bạn đọc nên chú ý để không bị lẫn lộn
nha.
Beta: Tui còn lộn nữa là... (ಥ_ʖಥ)
----------------------------
Gió thu xào xạc, thổi đám lá cây vàng úa rơi xuống phủ đầy mặt đất.
Một nam tử lưng gù, trên mặt đầy vết sẹo, tay bưng chén thuốc từ từ đi đến một gian nhà.
Cửa phòng mở ra, mùi hôi từ trong phòng truyền ra ngoài. Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Mà nằm ở giữa nhà.... có lẽ là một người.
Nói "có lẽ là một người", cũng là có nguyên nhân. Thật sự thì người này cả
người này nhỏ nhắn đen nhẻm, tựa hồ như trên làn da có kết một lớp sẹo
thật dày, thoạt nhìn không giống người mà giống một con yêu quái hơn.
Sau khi nam tử vào cửa, người đang nằm liền cử động. Nàng từ từ bò đến chỗ
nam tử, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt không còn rõ ngũ quan. Trên khuôn mặt ấy là một đôi mắt trắng đến đáng sợ kì dị: trắng vì không có đồng tử.
Nam tử ném cho nàng một cái màn thầu, nàng đưa tay ra bắt lấy, ăn ngấu
nghiến. Ngay sau đó, nam tử đưa chén dược đến bên miệng nàng.
Nàng một hơi uống hết.
" Cạc cạc cạc "
Nam tử phát ra tiếng cười khó nghe như tiếng vịt kêu, híp mắt nhìn chăm chú người trên mặt đất; mà người nọ đột nhiên run rẩy kịch liệt, phát ra
tiếng rên rỉ thống khổ, đau đến mức muốn điên cuồng lăn lộn trên mặt
đất, nhưng lại không còn sức để lăn lộn nữa.
Nàng run rẩy thật lâu, ngũ quan chảy máu, cuối cùng lại im lìm không một tiếng động.
Mà tên nam tử gù nãy giờ vẫn đứng nhìn kia, bất ngờ đưa chân dẫm lên người nàng một phát, rất nhanh liền rời đi. Cho đến khi ra cửa hắn còn quay
đầu lại nhìn thoáng qua nàng, giống như là nhìn một thứ rác rưởi.
Không lâu sau đó, gian nhà bị hắn châm lửa, cháy.
Lá khô bị gió cuốn tấp vào ngọn lửa, biến thành những đốm lửa, phiêu phiêu mà rơi xuống. Rất nhanh, gian nhà đã bị ngọn lửa nuốt trọn, cuối cùng
chỉ còn một đống tro tàn.
Chờ khi ngọn lửa hoàn toàn tắt hẳn, cả gian nhà và người trong đó cũng đều biến thành bụi đất, biến mất không còn một mảnh.
(*) Đây là mơ thấy lúc trước khi xuyên qua.
-----
Trong lúc Lục Di Ninh ngủ mớ phát ra tiếng nức nở thống khổ khiến Tần Dục vội vàng ngồi dậy, muốn đưa tay lên rung chuông, nhưng không nghĩ hắn vừa
động thì Lục Di Ninh lại bất ngờ mở mắt.
Đã qua buổi trưa lâu
rồi, vậy mà từ cửa sổ vẫn còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lộ ra, chiếu rọi vào mắt Lục Di Ninh, khiến cho ánh mắt nàng phảng phất hiện lên hai đốm lửa.
"Có phải nàng có chỗ nào không thoải mái không? Ta đi
gọi người." Tần Dục nói, định gỡ cánh tay của Lục Di Ninh đang ôm mình.
Đúng lúc này, Lục Di Ninh đột nhiên chui vào trong lòng hắn, đôi tay
càng ôm chặt hắn hơn. Cùng lúc đó, thân thể của nàng từ từ thả lỏng,
thần sắc thống khổ trên mặt cũng nhạt dần rồi biến mất.
"Vương gia?" Thọ Hỉ canh giữ ở gian ngoài nghe được động tĩnh, thấp giọng gọi một tiếng.
"Không có việc gì." Tần Dục trả lời. Hiện tại nhìn Lục Di Ninh đã không sao
nữa, nhưng vừa rồi nàng...... Hẳn là gặp ác mộng nên mới như vậy sao?
Cũng không biết nàng mơ thấy chuyện gì mà lại thống khổ đến thế...... Tần
Dục vuốt ve dọc theo lưng Lục Di Ninh, nhẹ giọng vỗ về: "Không sao,
không sao nữa rồi."
Lục Di Ninh nhìn chằm chằm Tần Dục một lúc rồi lại vùi đầu vào lòng hắn, phát ra thanh âm "Ê ê a a".
Thanh âm này... Hắn cũng không biết nàng đang muốn nói gì...... Tần Dục có
chút buồn cười, tiếp tục vuốt ve lưng nàng, sau lại đổi thành nghe tiếng tim đập của hai người.
Tần Dục đã lớn như vậy, nhưng chưa từng
ngủ cùng với người khác. Trước kia, cũng có người gác đêm ngủ gần giường hắn, khi đó hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng hiện tại ngủ chung với
Lục Di Ninh, hắn lại không cảm thấy bài xích chút nào.
Không chỉ thế, lúc vỗ vỗ cho nàng ngủ, hắn thậm chí còn mơ mơ màng màng ngủ thêm một lần.
Chờ Tần Dục ngủ rồi, Lục Di Ninh trong ngực hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó ngơ ngẩn nhìn về phía hắn.
Vừa rồi, nàng cho rằng mình lại trở về nơi đó, sẽ tiếp tục bị nhốt lại. Nhưng may mắn là không có!
Nàng cũng không biết chuyện rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy giống như
trước kia, ăn một cái màn thầu trước, sau đó ngoan ngoãn mà uống một
chén thuốc, nhưng lúc sau đã không giống nữa. Lần này tỉnh lại, nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa, thậm chí còn thay đổi một thân thể khác.
Tay chân nàng vốn đều bị người kia đánh gãy, bụng còn bị hắn cắt đứt. Trên
người nàng, mọi nơi mọi chỗ đều chịu đau đớn tột cùng..... Nhưng cái
thân thể mới này, mọi thứ đều vô cùng tốt, ngày cả một tia đau đơn nhỏ
xíu xiu xũng không có.
Chỉ có điều..... Đói bụng quá đói bụng quá đói bụng quá QAQ!!!
(*) Lúc này là đang nhớ lại lúc vừa mới xuyên qua và bị bỏ đói ở phủ Công chúa nhé.
Nàng đói không chịu nổi, xung quanh lại không có thức ăn, lại nhìn mấy dấu
răng trên tay mình, hẳn do mình tự cắn. Bây giờ cả đôi tay đều máu thịt
be bét rồi.
Tuy có chút đau, nhưng nàng cũng không quá bận tâm đến nó, nàng chẳng quản cánh tay mình, nàng chỉ muốn có cái gì đó để ăn thôi.
Ngay từ đầu, nàng đã không dám rời khỏi gian nhà kia. Mặc dù trước đó nàng
cũng không dưới một lần có ý đồ chạy trốn hay phản kháng, nhưng mỗi lần
đều bị thất bại, mà sau mỗi lần giãy giụa thất bại đó nàng còn phải chịu ăn nhiều đau khổ hơn trước đó, khiến dần dần nàng cũng thôi không chạy
nữa. Chỉ cần người nọ cho nàng ăn, nàng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng mà, nàng thật sự đói lắm rồi, đói đến chịu không nổi, bụng từ kêu réo liên hồi nay đã đã muốn chết lặng.
Vậy là rốt cuộc, nàng từ cửa sổ chạy ra ngoài. Trước tiên, nàng nhổ một
chút cỏ ra ăn, sau đó lại đi tới một nơi thật xinh đẹp, thấy được một
vài người cũng thật xinh đẹp, đương nhiên, quan trọng nhất chính là nàng thấy được đồ ăn! Rất nhiều rất nhiều nha, lại thơm ngào ngạt, chắc chắn đều là mỹ vị!
Nàng lấy đồ ăn, ăn rất no, tuy rằng sau khi ăn no
sẽ bị đánh một trận, nhưng cũng không đau. Đáng tiếc, lúc sau nàng lại
bị nhốt, ăn cũng được cho rất ít rất ít.
Mà thời điểm nàng lần
nữa muốn chạy trốn ra ngoài, liền phát hiện tất cả các cửa sổ đều bị
đóng đinh lại. Nàng không có sức lực, chỉ có thể chịu cảnh bị nhốt giam.
Nhưng lần này tỉnh lại, nàng gặp được người trước mắt, rồi nàng lại có thể
được ăn rất nhiều thứ! Mà sau khi ăn xong không lâu nàng đều đem mấy thứ vừa ăn nôn ra hết, người này nói sẽ tiếp tục cho nàng ăn!
(*)
Đoạn trên này là sau khi bị cho uống thuốc ngủ để gả đi, sau đó tỉnh dậy và thấy Tần Dục, cũng tức là hiện tại là thời điểm sau khi Tần Dục
trọng sinh rồi á.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, trong lòng ngọt ngào như mật.
Trong trí nhớ mơ hồ của nàng, cũng từng có người ôm nàng, cho nàng mặc quần
áo, đút nàng ăn cơm, nhưng sau đó mọi thứ lại biến mất, thay vào đó là
màu đỏ của máu đan xen với ánh lửa, ký ức của nàng đều trở nên mơ hồ.
Nàng bị người ta xách đi, đem nhốt trong một căn phòng, thường thường sẽ phải ăn đủ loại dược, rồi bị người ta rạch ra từng vết từng vết thương
trên da thịt.
Lúc đầu, nàng còn nhớ rất nhiều chuyện, người kia
cũng sẽ nói chuyện với nàng, mắng cha mẹ nàng. Nhưng sau này, khi tất cả những ký ức đó đã trở nên mơ hồ, nàng chẳng còn gì để nói, người nọ
cũng không nói chuyện với nàng nữa.
Cuối cùng một ngày nọ, thần
trí nàng trở nên mơ hồ ngây ngốc, đã không biết mình đang làm gì hay
đang ở đâu, chỉ cần biết có thể không đói bụng hay không đau như vậy nữa là nàng đã thỏa mãn......
Thế nhưng không ngờ, nàng lại bất ngờ thay đổi chỗ ở, hơn nữa còn gặp được một người cho nàng ăn không lo mặc không nghĩ!
Tuy những lời người này nói nàng có chút nghe không hiểu lắm, nhưng nàng lại rất thích nghe người này nói chuyện với mình...
... Nếu sau này hắn không cho nàng uống thuốc nữa thì càng tốt!
Nằm ở bên cạnh Tần Dục, Lục Di Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ Tần Dục chỉ muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng lần này không gặp ác
mộng nên hắn ngủ cả một buổi trưa, đến khi thức dậy thân thể có chút tê
nhức.
Tần Dục duỗi tay xoa bóp cái eo vừa cứng vừa mỏi, đang muốn chống mình ngồi dậy thì Lục Di Ninh bên cạnh liền ân cần tiến lên, học
theo bạn nãy giúp hắn xoa xoa phần eo, động tác giống nhau như đúc.
Dù đây cũng chỉ là xoa ấn bình thường, nhưng Tần Dục lại vô cùng vui mừng nhìn về phía Lục Di Ninh.
Hắn chỉ mới làm có một lần, mà Lục Di Ninh đã học theo rất nhanh, điều này
cũng chứng minh thật nàng cũng không phải đặc biệt ngốc...... Nếu được
dạy dỗ tốt, cho dù nàng không thể giống như những người bình thường thì
nàng ít nhất cũng có thể tự chăm sóc bản thân.
Tâm trạng Tần Dục
rất tốt, buổi tối sau khi ăn một chén cháo thì lấy muỗng đút cho Lục Di
Ninh ăn cơm, đồng thời đưa cho Lục Di Ninh một cái cái muỗng khác.
Cầm cái muỗng trong tay, hai mắt Lục Di Ninh trông mong nhìn hắn. Tần Dục
vốn đang nghĩ phải dạy nàng một lần, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt này của nàng bèn bất tri bất giác đút nàng ăn hết cháo trên tay.
Đút
cháo cho thê tử xong, Tần Dục gọi người mang đến một ít hạt châu cho
nàng tự mình chơi đùa, sau đó hắn lại gọi Triệu Nam tới.
Trước đó Tần Dục có phái Triệu Nam đi tra chuyện của Lục Di Ninh, sau khi tra
chuyện của Lục Di Ninh xong rồi, hắn lại phái Triệu Nam đi tra một người khác, người đó là phu quân của Chiêu Dương công chúa – Hoắc Thọ.
Chiêu Dương công chúa là muội muội ruột của Tần Dục, nàng tên chỉ một chữ
"Nhạc" (Tần Nhạc), năm nay chỉ mới tròn mười tám tuổi. Mà một năm trước, Vĩnh Thành Đế đã chỉ hôn, gả nàng cho Hoắc Thọ – tài tử nổi danh ở kinh thành.
Hoắc Thọ là con trai độc nhất của tứ phòng Hoắc gia. Mà
Hoắc gia lão thái thái thích nhất là tứ phòng, nên tất nhiên rất coi
trọng đứa con trai độc nhất của tứ phòng này. Từ nhỏ Hoắc Thọ nhận hết
mọi sủng ái, tuy rằng phụ thân hắn – Hoắc tứ lão gia cũng không phải
người có công danh tài cán gì cho cam, nhưng trong đám người trẻ ở Hoắc
gia, Hoắc Thọ hắn là người được yêu thích nhất.
Chờ sau khi hắn nổi danh với tài làm thơ tuyệt hảo, ở Hoắc gia càng nổi bật hơn nữa.
Đúng lúc này, hắn được Vĩnh Thành Đế tứ hôn, có cơ hội thành thân với công chúa.
Mới ban đầu, Hoắc Thọ đối với mối hôn sự này cực kỳ vừa lòng, Đại Tần cũng
không cấm Phò mã làm quan, cưới công chúa với hắn mà nói chỉ có tốt mà
không có xấu, cho nên ngay từ đầu hắn vô cùng chờ mong mối hôn sự này,
thậm chí còn thường xuyên làm thơ gửi cho Chiêu Dương công chúa.
Nhưng đến ngày đại hỉ, hắn thấy được ngoại hình "bụ bẫm" của Chiêu Dương công chúa......
Cụ thể chuyện là như thế nào thì Tần Dục cũng không rõ ràng, nhưng hắn
biết, đời trước sau khi Chiêu Dương thành thân thì cuộc sống không được
tốt.
Hoắc Thọ không muốn ở cùng phòng với nàng, còn ở Hoắc gia,
những người khác đều xem nàng như không tồn tại đã đành, sau này khi Tần Dục hắn thất thế, Hoắc gia vì lấy lòng Tần Diệu mà ra tay hạ độc với
Chiêu Dương.
Lần này sống lại, tất nhiên Tần Dục sẽ không để
chuyện này được phép xảy ra một lần nữa, cho nên hắn đã sớm phái Triệu
Nam đi điều tra chuyện của Hoắc gia.