Tạ Lương Thành kinh nghiệm đầy mình đương nhiên không bị đá xuống thật. Anh túm lấy chân Nam Tầm rồi
thuận tay kéo đùi cô gác lên eo mình, đoạn dùng bàn tay nóng ran sờ
soạng, vỗ vỗ bẹp bẹp: "Ngủ đi phu nhân bé nhỏ của anh, không còn sớm
nữa."
Nam Tầm:...
Nam Tầm thử giật chân lại mà không được, cộng thêm cơn mệt mỏi rã rời nên cô thiếp đi luôn, mặc tay chân quấn quýt với anh.
***
Tạ Lương Huân ở lại nhà họ Tạ, ngày tất bật chuyện riêng, tối đến sẽ đúng giờ về nhà.
Bà cả tò mò về công việc thì cậu ta chỉ nói mình dạy ở đại học. Bà cả nghe là giảng viên đại học thì mừng rơn.
Thầy giáo ấy mà, thu nhập ổn định còn được người đời tôn kính. Quá tốt!
Nếu không có Tiểu Bát, phỏng chừng Nam Tầm cũng cho rằng cậu ta chẳng qua
là một giảng viên đại học bình thường. Nhất là khi đối phương đội gương
mặt hiền từ của cụ tổ cười đến thật vô hại.
***
Một tháng sau, ba tỉnh Đông Bắc chính thức chia năm xẻ bảy sau cái chết của Ngô Đại soái.
Con cả của lão vừa lên thừa kế vị trí đã bị tung tin không phải con ruột.
Mà dù là con ruột thật thì đám Đốc quân và phó tướng dưới cấp cũng chẳng định ngồi yên, huống hồ bọn họ còn biết được bí mật động trời này.
Thế là ba Đốc quân lên tự nắm quyền, không nghe lệnh chỉ huy. Ông con cả
chiếm được mỗi cái vỏ Tuần duyệt sử ba tỉnh Đông Bắc, bên người chỉ có
duy nhất tên phó quan Ngô Đại soái tín nhiệm nhất lúc sinh thời. Mà gã,
chính là cha ruột trong lời đồn.
Lúc này đâu còn ai chịu cúi đầu. Ngay những cấp dưới thân tín của Ngô Đại soái cũng lũ lượt đầu quân vào các Đốc quân khác.
Bây giờ là thời điểm các Đốc quân ba tỉnh Đông Bắc cấu xé lẫn nhau tranh
giành hàng nóng. Nếu nhân cơ hội hỗn loạn này tấn công, chắc chắn sẽ làm ít lãi nhiều.
...
Tại quân doanh của Tạ Lương Thành,
trong vòng năm ngày, Tiết Đại soái đã gọi không dưới mười cuộc. Tạ Lương Thành nghe giọng điệu nóng nảy của ông qua điện thoại mà vẫn trả lời
không chút nao núng: "Đại soái, chờ thêm chút nữa, có người còn vội hơn
chúng ta."
Tiết Đại soái nóng ruột: "Lương Thành, cậu có chắc Mã Đại soái còn sốt sắng hơn chúng ta không? Bây giờ đang là thời cơ tốt
nhất, nhỡ lão thật sự tuân thủ hiệp định quân tử không động binh, chúng
ta cứ chờ nữa sẽ chờ đến lúc thế cục Đông Bắc ổn định, thế thì chẳng còn dễ xơi đâu."
"Đại soái, chờ thêm ba ngày. Nếu trong vòng ba
ngày mà Mã Đại soái vẫn không có động tĩnh gì, chúng ta sẽ tấn công.
Nhưng trong ba ngày tới, kính mong Đại soái hãy án binh bất động."
"... Được rồi, vậy chờ thêm vài ngày. Lương Thành, nếu lần này xảy ra sơ
suất, cậu phải chịu trách nhiệm với phán đoán sai lầm của mình."
Tạ Lương Thành vô cùng khí phách đáp: "Nếu dự tính sai, tôi sẽ lập tức nhường chiếc ghế Đốc quân này!"
Đầu dây bên kia lặng đi vài giây, rồi bỗng ho khan: "Khụ... Thành à, xem
cậu nói gì kìa, tôi là loại người thế ư? Nếu không tin cậu thì mấy ngày
nay tôi sẽ án binh bất động ư?"
Thực tế chứng minh, phán đoán của Tạ Lương Thành là chuẩn xác.
Vào ngày thứ ba, Mã Đại soái quả nhiên không nhịn nổi nữa.
Không biết Tạ Lương Thành và Tiết Tề Đồng đang làm cái quỷ gì mà thời cơ tốt
vậy lại không ra tay, làm lão nghẹn sắp chầu trời tới nơi. Nếu lão chộp
được cơ hội này, chắc cú sẽ nuốt trọn các phe cánh vùng Đông Bắc trong
nháy mắt, để bành trướng thế lực mình. Đến lúc đó, ăn luôn năm tỉnh miền Nam và Đông Nam chỉ là sớm muộn!
Có điều, trong khi trận tiến
đánh từ phía bắc của Mã Đại soái thu hút hầu hết sự chú ý và hỏa lực, Tạ Lương Thành lại đánh thẳng sào huyệt cướp kho quân khí, rồi diệt sạch
lính làm đám họ trở tay không kịp.
Chiến sự giằng co chưa đến
một tháng, các lực lượng quân phiệt ba tỉnh Đông Bắc đã bị đánh tan. Tạ
Lương Thành thu được gần bốn phần năm lãnh thổ, Mã Đại soái chiếm một
phần năm. Nhưng lão ức vô cùng, vì binh lực hai bên ngang nhau mà Tạ
Lương Thành thu được chiến lợi nhiều hơn khi hao tổn ít hơn.
Thằng nhãi ranh này. Chắc chắn nó đã đoán được ông không nhịn nổi nên vẫn luôn chực chờ ông ra tay!
Mà điều thực sự khiến ông ta nổi cơn tam bành là sau khi thắng trận, không biết từ ngóc nào chui ra một toán lính mặc thường phục cuỗm mất nửa kho quân giới chiến lợi phẩm. Mã Đại soái ghim hết đống nợ này lên đầu Tạ
Lương Thành, sớm muộn gì cũng có ngày đòi lại bằng sạch.
Mạnh
Đại soái ở năm tỉnh phía Tây bắt đầu nôn nóng, do thấy ba tỉnh Đông Bắc
bị Tạ Lương Thành và Mã Đại soái xâu xé mà bản thân chẳng được miếng
nào.
Lúc trước dại dột tin cái cái hiệp định quân tử chó má kia
làm gì cơ chứ! Biết thế đã cứ lao tới, ít nhất cũng đòi được một phần!
Mạnh Đại soái không đoạt được gì, bực không có chỗ trút, đành ngửa mặt
gào mắng té tát Mã Đại soái thất tín. Sau khi đánh hạ ba tỉnh Đông Bắc,
Tạ Lương Thành giao nộp toàn bộ quân giới thu được cho Tiết Đại soái,
làm ông rất bất ngờ.
Nếu Tạ Lương Thành có dã tâm thì tiêu diệt
xong mấy thế lực kia, anh hoàn toàn có thể củng cố sức mạnh cho quân
mình, cũng có thể ngầm nuốt số vũ khí khổng lồ này. Nhưng anh không hề.
Tiết Đại soái vui quá đỗi, trong giây phút kích động đã phân ba tỉnh Đông
Bắc cho Tạ Lương Thành quản lý. Tạ Lương Thành trực tiếp phân Hà Tình
làm Đốc quân một tỉnh. Hành động này có thể nói khiến người người phải
sửng sốt.
Tạ Lương Thành để một người đàn bà giữ chức Đốc quân? Trò hề!
Mọi người thầm suy đoán Tạ Lương Thành làm vậy là để tiêu trừ lòng phòng bị của Tiết Đại soái.
...
Hơn một tháng nay, vì Tạ Lương Thành bận bịu đánh giặc nên Nam Tầm thường
xuyên nghe tường thuật trực tiếp tình hình chiến trận thông qua Tiểu
Bát, thi thoảng lại tám chuyện cùng lão phu nhân và bà cả. Sống cực kỳ
thanh nhàn.
Nam Tầm nhìn ra lão phu nhân không mấy thích cháu
trai út Tạ Lương Huân, bởi vậy không khỏi hoài nghi có phải bà đã biết
gì chăng? Nhưng nếu bà thực sự biết tí gì, thì chẳng lý nào lại tín
nhiệm bà cả nhường này.
"Cấp dưới của khí vận tử đoạt một nửa phần súng đạn từ tay Mã Đại soái." Tiểu Bát nói.
"Rồi liên quan gì đến ta?" Nam Tầm hỏi ngược.
"Không, ta chỉ thuận miệng báo thôi. Thời buổi này có vũ khí là có tiếng nói,
Mã Đại soái tức điên rồi kìa, lão tưởng đại Boss làm nên tính nợ lên đầu hắn."
Nam Tầm khẽ nhíu mày.
Tiểu Bát cảm khái: "Lưng
dựa cây rụng tiền họ Tạ, vũ khí thì dễ dàng đến tay. Tiền và súng đều
có, không hổ là khí vận tử. Để gia nói cho mà nghe, nếu không có hai thứ kia, chỉ dựa vào mỗi bầu nhiệt huyết và tín ngưỡng vớ vẩn gì đó thì khí vận tử đánh rắm còn chả nổi."
Nam Tầm hỏi lại: "Tiểu Bát, ta bị ảo giác hả? Sao ta thấy nỗi oán hận của ngươi với khí vận tử sâu ngùn ngụt vậy?"
Tiểu Bát: "Ha hả, tại ức đấy. Ta cày công đức dễ lắm à? Có lần nào thấy khí
vận tử mà ta không phải đi đường vòng không? Bọn họ sắp thành ông bà ông vải của ta tới nơi rồi. Bố sợ phá hỏng chủ tuyến sẽ bị Thiên Đạo xóa
sổ."
Nam Tầm than: "Cá lớn nuốt cá bé mà. Ngươi không làm gì được Thiên Đạo thì phải cúp đuôi thôi, chứ còn cách nào nữa đâu."
Tiểu Bát cúp đuôi:...
"Này Tiểu Bát, ngươi nói coi, hồi đầu ngươi cũng oai phong lẫm liệt lắm, sao càng xuyên nhiều thế giới càng nhát thế? Còn nhớ Yêu Vương Ma Vực Huyết Minh năm đó không? Cuối cùng Huyết Minh tự bạo thú đan khiến khí vận tử nổ chết cũng chả thấy ngươi nhỏ một giọt nước mắt sợ sệt nào."
Tiểu Bát khóc chít chít: "Lúc ấy ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đưa ngươi chơi chán rồi cắp mông chạy đi. Sau này nhận thấy hình như bị ba ba Thiên
Đạo theo dõi nên mới sợ mất mật, không dám quậy đục nữa."
Nếu
trời cao cho nó thêm một cơ hội, nó nhất định phải nói "Con hối hận
rồi". Nếu phải miêu tả mức độ của hai chữ "hối hận" này, thì nó hối hận
đến mức muốn tự nện mình thành bánh.