Nam Tầm và tiểu yêu tinh Ánh Hàn mỗi ngày ngọt ngào như mật, cứ ngọt dính như vậy đến tận kỳ thi Hội.
Thi hội chia làm ba vòng, mỗi vòng thi ba ngày, tổng cộng là chín ngày.
Nghe nói nhiều năm trước các vòng thi đều cách nhau một khoảng thời
gian, nhưng vì sau đó xuất hiện tình trạng gian lận trong những ngày
nghỉ đó, nên đổi thành thi liền chín ngày. Đề cả ba vòng cũng phát luôn
một lúc.
Ba vòng gồm: kinh nghĩa, vấn đáp và làm thơ đối câu. Nam Tầm tỏ vẻ, trừ làm thơ đối câu, hai vòng kia nàng đều khá nắm chắc.
Kinh nghĩa thì miễn sao diễn giải kinh thư hợp lý là được. Về tình hình
chính trị đương thời nàng đều đã nắm lòng. Duy chỉ phương diện thi từ ca phú quả thực yếu kém, so thơ đối chữ với một đám cổ nhân, nàng tuyệt
đối sẽ bị hạ đo ván.
Tiểu Bát cười "hắc hắc" hỏi: "Muốn dùng "công cụ gian lận của Bát Gia" không nà, chỉ 999 đồng một cái nha ~"
Nam Tầm phụt cười, lắc lắc ngón trỏ từ chối: "Dù phần cuối tỷ đây thi không tốt, thì vẫn còn hai vòng trước. Xếp trên hạng năm mươi là không thành
vấn đề."
Tiểu Bát buồn bực nói: "Khó khăn lắm mới được một lần
tham gia khoa cử cổ đại, ngươi không muốn đỗ Trạng Nguyên cho nó uy
phong lẫm liệt à?"
Nam Tầm trợn trắng mắt: "Ngươi thấy dùng "công cụ gian lận của Bát Gia" đậu Trạng Nguyên thì có gì uy phong?"
Tiểu Bát cứng họng.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Địa điểm thi Hội nằm trong trường thi hoàng gia. Nửa tháng trước kỳ thi,
khách điếm hoàng thành đều chật cứng các sĩ tử từ phương xa. Mà bản thân Nam Tầm vốn ở tại hoàng thành, Tiếu phủ lại gần ngay trường thi, ăn
ngon ăn mặc đẹp, quả thực là thoải mái vô cùng.
"Hàn Hàn bảo bối, chàng yên tâm, thê chủ chàng nhất định lọt hạng năm mươi!" Nam Tầm mạnh mẽ ôm chặt Ánh Hàn vào lòng, vuốt vuốt tóc dài của hắn, bộ dáng đầy
"công".
Ánh Hàn dịu ngoan dựa đầu vào cổ nàng, cọ cọ làm nũng.
Im lặng một lúc, hắn đột nhiên buông một câu: "Dao Dao, kể cả không được
vị trí năm mươi cũng chẳng sao, dù gì chúng ta cũng thành thân rồi."
Nam Tầm: Phốc!
Lời này mà để nương nàng nghe được, chắc chắn không chỉ muốn đánh gãy chân chó nàng đâu, phỏng chừng còn của Ánh Hàn.Advertisement / Quảng cáo***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Ngày thi hội đầu tiên.
Mỗi thí sinh tiến vào trường thi đều sẽ bị quan giám kiểm tra. Theo thường
lệ, trong mỗi phòng đơn đều chuẩn bị sẵn giấy đèn bút nghiên, thí sinh
không cần mang đồ theo, song vẫn có người quen dùng đồ của mình. Những
người đó sẽ bị kiểm tra nhiều lần, cực kỳ nghiêm ngặt.
Nam Tầm
hai tay trống trơn tiến vào trường thi. Quan giám thấy tướng mạo nàng
thanh tú, trên người lại mặc cẩm y thượng hạng, nào dám rống to gọi
nàng, cung kính dẫn nàng đến bàn.
Mới vừa bước vào, Nam Tầm đã
bị đống phòng thi chi chít dọa sợ rồi. Ba mặt tường, phía trước treo một tấm rèm cuốn. Trong thời gian thi, ngoại trừ đi vệ sinh và ngủ thì nhất định không được buông mành.
Ngoài phòng đơn treo một tấm gỗ ghi tên mỗi người, các thí sinh dựa theo tên dò vị trí của mình.
Phòng nhỏ hẹp chừng ba mét vuông, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế và một chiếc giường đơn sơ.
Trên bàn bày giấy và bút mực thống nhất do trường thi chuẩn bị. Đệm chăn
sạch được xếp gọn trên giường, mà trong góc nhỏ của phòng là một cái...
bô.
Nam Tầm nhìn lướt qua, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Tưởng tượng cảnh chín ngày tới ăn uống tiểu tiện các thứ đều giới hạn trong
gian phòng nhỏ xíu này, cả người nàng đều thấy không khỏe.
Đây không phải thi Hội ư, sao cảm giác còn khổ hơn ngồi tù thế này?
Theo nương nàng tiết lộ, lần này có gần một ngàn thí sinh tham gia thi Hội.
Trước kia vốn chỉ chọn một trăm người đứng đầu, nhưng giờ đây Hoàng
Thượng dường như có tính toán mở rộng thu hút nhân tài, nên rất có khả
năng tăng từ một trăm lên hai trăm người. Bất kể tin này là thật hay
giả, cuối cù tỷ lệ trúng tuyển cũng không quá một phần năm, cạnh tranh
tương đối khốc liệt.
Tuy nhiên một khi đã trúng tuyển, những
người này sẽ trở thành cống sĩ, tất cả cống sĩ đều có tư cách tham gia
thi Đình. Khi đó Hoàng Thượng sẽ tự mình ra đề vòng thứ hai, lại căn cứ
vào lần biểu hiện cuối cùng để phân bậc cống sĩ thành tam giáp.
Từ đó có thể thấy, trở thành cống sĩ coi như đã thành công hơn phân nửa.
Nghe nói cống sĩ kém cỏi nhất kỳ thi Đình cũng có thể giành được một
chức quan chính cửu phẩm, từ đây ăn sung mặc sướng, nghịch tập thành
công từ đói nghèo sang "cao phú soái".
"Keng", tiếng chuông trường thi vang lên ba hồi.Giám khảo bắt đầu phát đề, tất cả đều được niêm phong trong một ống cuốn.
Tổng cộng có ba ống, móc ra mà xếp chồng lên nhau thực sự cao bằng một
cánh tay.
Nam Tầm thấy có khá nhiều thiếp kinh, tựa như dạng đề
điền vào ô trống phiên bản cổ, không hề ngắt quãng. Rất nhiều đoạn được
trích trực tiếp từ kinh thư rồi để trống một số chỗ. Phần còn lại của đề là giải nghĩa danh từ.
Đến vòng thi vấn đáp thứ hai, tất nhiên
là hỏi về vấn đề chính trị, không khác thi biện luận lắm. Nam Tầm cảm
khái, nàng giỏi nhất là bịa chuyện.
Nhận được đề, có kẻ mừng thầm, có kẻ trắng mặt. Đề thiếp kinh thứ nhất đã làm khó kha khá người.
Rất nhiều sĩ tử hoàn toàn không nhớ nổi đoạn văn kia được trích từ đâu.
Nam Tầm nhìn lướt qua, trong lòng chửi đờ mờ, tên biến thái nào ra đề đây
hả? Đoạn văn này nàng nhớ rõ, hình như là một đoạn vô cùng không bắt mắt trong một quyển kinh thư. May ghê, lúc trước học thuộc không sót một
chữ, bằng không hôm nay nàng cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
Ngẫm một chốc, Nam Tầm cầm lấy bút lông, hạ bút xoẹt xoẹt.
Có phó quan giám thị đi ngang phòng thi, đứng trước bàn nàng nhìn hồi lâu, trên mặt lộ vẻ tán thưởng.
Vị phó quan này chính là môn sinh của Dư lão tiên sinh, lần trước đi bái
phỏng đã vô tình nghe thấy bà nhắc tên Tiếu Dao. Được lão sư không tiếc
lời khen ngợi tất nhiên tài học phải hơn người. Nàng rất tò mò về người
này, tìm mãi mới thấy bảng tên Tiếu Dao treo ngoài cửa.
Lúc này nàng thấy người này hạ bút cứ như được thần phù trợ, nom cũng cực kỳ tuấn tú.
Nam Tầm: Cmn lão tử ghét nhất có người đứng cạnh nhìn lúc đang làm bài.
Cũng may vị phó quan giám thị rời đi rất nhanh.
***
Ba bữa mỗi ngày được trường thi thống nhất chuẩn bị. Nam Tầm nếm mấy
miếng, thật nhạt nhẽo chẳng ra gì. May là nàng không kén ăn, có ăn là
được.
Hết chín ngày, ngay khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc kỳ
thi vang lên, Nam Tầm lập tức duỗi eo, vội vàng nộp bài chạy lấy người.
Những thí sinh khác trông đều uể oải mệt mỏi, chỉ vì thi không tốt hoặc ngủ
không ngon. Nhưng với loại người ăn gì cũng được, ngủ đâu cũng như lợn
chết giống Nam Tầm thì đúng là không hề bị ảnh hưởng.
Nam Tầm tỏ vẻ, nhu cầu cấp bách hiện tại của nàng là về ôm tiểu yêu tinh Hàn Hàn nạp điện, tiện có thể lăn cái giường.
Nam Tầm vừa về tới Tiếu phủ, đã có hạ nhân la lớn: "Về rồi! Về rồi! Mau đi bẩm báo Tiếu phu quân, đại tiểu thư về rồi ―"
Nam Tầm thấy sắc quên cha nhanh chóng xẹt qua địa bàn cha nàng đi tìm Ánh Hàn.
Ánh Hàn đang ngồi ở hành lang ném thức ăn cho cá dưới hồ, một thân đỏ rực dựa vào lan can cực kỳ bắt mắt.
Nghe được tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn qua. Gió thổi khiến làn tóc dài
nhảy múa, một sợi nhẹ nhàng vương trên gương mặt tinh xảo, sợi khác như
bị hắn ngậm vào miệng, tôn lên đôi môi mỏng hồng nhuận càng thêm mê
người.
"Hàn Hàn!" Nam Tầm nhào tới ôm chặt hắn.
Kết quả kích động quá không kịp phanh chân. "Bùm" một tiếng, hai người cứ thế ôm nhau trực tiếp... rớt xuống ao.