Edit: tranthayday / Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
Nam Tầm: "Thân phận của ta là ai cho mà ngươi còn không biết xấu hổ cười trên nỗi đau của người khác?"
Tiểu Bát: "Thân ái, người ta đâu có cười đâu. Gia chỉ lo cho ngươi thôi, sau này theo đuổi đại Boss định giải quyết chuyện này ra sao đây, chậc
chậc."
Nam Tầm vẫn không mở miệng, Tiểu Bát lại lải nhải: "Thân
phận này của ngươi được ăn sung mặc sướng, còn có vốn liếng khiến đám
anh em vây quanh, sướng chết ngươi đi ~"
"Ha hả, ta không có hứng thú với đám anh em thế giới này. Thật cảm ơn ngươi đã dụng tâm lương khổ ha."
Nam Tầm nhìn vẻ rầu thúi ruột của người cha hờ này, an ủi: "Cha, con gái
đồng ý với người, sau này sẽ không mê muội Thu Song nữa, con đổi đối
tượng khác nha?"
Cha nàng lau một phen nước mắt: "Dao Dao, thật chứ? Con thật sự không thích Thu Song công tử ở Phương Mãn Các nữa?"
Nam Tầm vỗ vỗ ngực nói: "Không thích, Thu Song công tử gì gì đó, còn không đẹp bằng cha đâu."
Cha hờ gõ đầu nàng: "Con nhóc chết tiệt, dám đánh đồng cha ngươi với đám hạ lưu đó. À phải, cha lập tức bảo phòng bếp hầm gà bồi bổ cho con. Mấy
ngày nay con cứ nghe lời nương, đừng đi đâu nữa, đám hồ bằng cẩu hữu kia cũng đừng gặp, miễn cho nương biết rồi lại nổi giận."
Nam Tầm
muốn ngồi dậy, kết quả đau đến rên rỉ. Nàng che mông, hứa hẹn: "Cha yên
tâm, con không thích Thu Song, cũng sẽ từ mặt thứ bằng hữu chó má kia.
Sau này con sẽ cố gắng thi đậu công danh, để người với nương vẻ vang!"
Cha nàng đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó cười vang: "Cha nào trông cậy con
đậu công danh. Con trình độ nào chả nhẽ cha không biết?"
Nam Tầm
nói hết sức thành khẩn: "Cha, con rất nghiêm túc, con nhất định thi đậu
công danh. Có điều, nếu con thi đình trúng tam giáp* thì người và nương
có thể đồng ý với con một chuyện không?"
[*Tam giáp = tiến sĩ.
Trong kỳ thi đình, nhất giáp bao gồm Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám
hoa; nhị giáp là Hoàng giáp; còn tam giáp là Tiến sĩ.]
Ở thế giới nữ tôn, các cô nương hầu như đều eo to lưng thô, nhưng Tiếu Dao lại môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài cực xinh đẹp. Song vì bình thường luôn tỏ ra
phách lối ác bá, nói chuyện như côn đồ, nên rất dễ khiến người quên mất
nàng cũng vô cùng "tuấn tú". Tiếu Dao cao chừng 1m7, đặt trong thế giới
nữ tôn tuyệt đối không tính cao, nhưng cũng không đến nỗi lùn, kết hợp
với tướng mạo xinh đẹp này, Tiếu Dao đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn của một
tiểu bạch kiểm tại Nữ tôn quốc.
Dù là tiểu bạch kiểm, thì cũng không thể chối cãi việc nàng vô cùng đẹp.
Dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện của Nam Tầm dọa sợ cha nàng.
Cha trợn mắt, như thể đây là ngày đầu tiên biết đến đứa con bảo bối của
mình: "Con ta ơi, có phải con bị chuyện gì kích thích rồi không? Hay là
lên cơn sốt cháy hỏng đầu mất rồi?"
Nam Tầm đẩy tay ông định sờ lên trán mình: "Cha, con không lên cơn. Là do
hôm qua con đột nhiên nhìn trúng một ca nhi*, lần đầu tiên thấy chàng
trái tim con đã nhảy nhót kinh hoàng, là chuyện mà ngay cả khi nhìn Thu
Song cũng chưa từng xảy ra. Sau đó con liền nghĩ rằng, đời này của con
không thể không có chàng."
[*Ca nhi: giống như công tử hay cậu ấm ở thời hiện đại mình, là một thuật ngữ cổ đại.]
Cha nàng:...
Thay lòng đổi dạ như này có phải hơi bị nhanh quá không?
"Cha, con biết người và nương chắc chắn không đồng ý cho con cưới chàng, nên
con mới muốn hối cải triệt để. Thi đậu công danh, như vậy nói không
chừng hai người sẽ vui mừng đồng ý."
Cha nàng nghe lời này thì
mừng quá đỗi, nước mắt lã chã: "Dao Dao, con có thể nghĩ như vậy, ta
thật sự rất mừng! Ca nhi đó ở nhà nào thế, lại có thể khiến con ta nổi
bùng ý chí chiến đấu? Con nói cho cha, ta sẽ tự mình đến bái phỏng người ta!"
Nam Tầm vội vàng nói: "Chàng xuất thân không tốt lắm, cha
và nương chắc chắn không vừa ý. Đêm nay, người cứ thổi gió bên gối
nương, để nương đồng ý đã. Nếu nương đồng ý rồi, con sẽ nói cho hai
người biết."
Cha nàng nghe thế, mặt già liền đỏ lên: "Nha đầu nhà ngươi, học mấy lời này từ đâu vậy hả."
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Kết quả ngày hôm sau, Nam Tầm còn đang nằm sấp trên giường uống canh gà, vị mẫu thân dũng mãnh của nàng đã tới rồi.
Tiếu Hồng vừa bước vào cửa đã "xì" một tiếng: "Dao Dao, nghe cha ngươi nói,
ngươi vì một ca nhi mà bất ngờ hiểu chuyện, muốn thi đậu công danh?"
Nam Tầm lặng lẽ đặt bát canh gà còn uống dở sang bên, toét miệng với bà:
"Đúng vậy đó nương. Cho nên, nương, người có thể đồng ý yêu cầu này
không? Nếu con thật sự đậu được tam giáp, người sẽ cho con tự làm chủ
hôn sự của mình chứ?"
Mẫu thân Tiếu Hồng liếc xéo nàng, cười
nhạo: "Lần trước ngươi thi Hương khó khăn lắm mới đậu hạng hai, từ dưới
đếm lên, cái thành tích vớ vẩn thế mà ngươi vọng tưởng đỗ tam giáp? Tiếu Dao, hôm nay ngay tại đây, lão nương ta một lời đã định, không cần tới
tam giáp kỳ thi Đình. Chỉ tính thi Hội xuân năm sau, nếu ngươi có thể
lọt vào năm mươi người đầu bảng, sau này ngươi muốn lấy ai thì lấy, dù
có là ăn mày, lão nương cũng để ngươi kiệu tám người khiêng rước người
ta vào cửa!"
"Được!" Nam Tầm che mông nhảy xuống giường, đập mạnh xuống bàn: "Mẫu thân đại nhân, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Ai
nuốt lời, sẽ phải tự mình vẽ một con rùa đen khốn kiếp lên mặt."
Nương nàng:...
Tiếu Hồng nhìn nàng thêm vài lần, cảm thấy có lẽ nàng đã điên mất rồi. Nhưng hình như không giống đang đùa lắm, chẳng lẽ thật vì một ca nhi mà lập
chí hăm hở phấn đấu?
Nếu quả là thế, vậy thì thực sự phải cảm ơn vị ca nhi này.
Nam Tầm nghỉ ngơi mấy ngày đã đứng ngồi không yên.
Dù mông có nở bông, còn bị cấm túc, cũng chẳng thể cản trở bước chân Nam Tầm đi Túy Hương Các ngó xem đại Boss.
Nàng lén lút móc một xấp ngân phiếu từ quỹ đen của mình nhét vào ngực, sau đó trèo tường trốn đi.
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Nam Tầm vỗ vỗ quần áo không hạt bụi trên người, trường bào kiểu nữ thêu cẩm tú lưu vân, bên hông đeo một miếng ngọc bội dương chi*, mở quạt lụa
trong tay ra phe phẩy, quả là một nữ nhi lang phong lưu phóng khoáng.
[*ngọc bội dương chi = ngọc bích hay ngọc bích Nephrite: là một loại nhuyễn
ngọc có tính nhẵn nhụi, sáng bóng, trắng noãn như mỡ dê; là hiện thân
của tầng lớp quý tộc]
Tự nhận bản thân hết sức anh tuấn tiêu sái, hôm nay rốt cuộc Nam Tầm không đến Phương Mãn Các nữa, mà đổi thành chỗ mới —— Túy Hương Các.
Túy Hương Các là một nơi thế nào?
Ai ai đều biết, trong Túy Hương Các là một đám ca nhi không tiết tháo. Kẻ
nào cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, gặp khách là kéo; là loại thấp kém
nhất trong giới thanh lâu.
Theo lý thuyết, một hoa lâu như vậy,
các cô nương vì danh tiếng đương nhiên không nên đi. Dẫu sao thì hoa lâu nhiều đến thế, ca nhi đẹp chỗ khác chả thiếu.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đầu bảng Túy Hương Các trông thật quá yêu mị. Các cô nương dù có bị
người đời phỉ nhổ cũng phải liều mạng đi mở rộng tầm mắt. Kết quả chỉ vì một lần đi mở mang này mà không lọt mắt được ca nhi nào nữa, thường
thường nhớ nhung Túy Hương Các.
Cho nên trong mắt một số ca nhi
đàng hoàng, Túy Hương Các là nơi chuyên câu hồn nữ nhân, nhất là tên Ánh Hàn đầu bảng, là thứ yêu tinh gieo họa! Nam Tầm tiến vào Tuý Hương Các, trực tiếp móc ra một thỏi bạc lớn.
Chưởng sự công tử Túy Hương
Các thu bạc vào tay áo nhanh như chớp, trên mặt tươi cười nở hoa: "Ôi
chao, đây chẳng phải là Tiếu đại tiểu thư của Tiếu phủ sao. Khách quý,
khách quý nha, mời ngài vào trong!"
Chưởng sự dẫn người vào một chỗ trang nhã trên lầu hai.
"Ta muốn gặp công tử Ánh Hàn." Nam Tầm đi thẳng vào vấn đề, nói.
Chưởng sự kia cười hì hì trả lời: "Tiếu đại tiểu thư, ngài thật biết nói đùa,
mỗi vị khách nhân đến đây đều để gặp công tử Ánh Hàn. Cơ mà Túy hương
Các lại chỉ có một Ánh Hàn."
Nam Tầm phá của trực tiếp đưa lão ta hai tấm ngân phiếu, một bộ ăn chơi trác táng "Lão tử có tiền, mọi
chuyện không thành vấn đề": "Một ngàn lượng, công tử Ánh Hàn, tối nay ta bao."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com