Nam Tầm lại nói: "Cơ mà Tiểu Bát này, đây đâu phải nói đối. Cố Khuynh
xác thật cực kỳ ngưỡng mộ Ge. Bây giờ ta chẳng qua chuyển từ "ngưỡng mộ" thành "thích" thôi, chỉ sửa duy nhất một từ thôi mà."
Tiểu Bát:...
Ha hả, quả đúng chính xác một từ.
Nam Tầm: "Hôm nay Ge tỏ tình với ta, ta vì quá thẹn thùng còn chưa đáp lại
hắn. Cho nên bây giờ, ta đang gián tiếp tỏ tình với hắn."
Lúc này Amy nghe Nam Tầm nói xong, miệng đã mở lớn, vẻ mặt như thấy ma.
Nói vậy thì đây cũng coi như chân tướng gián tiếp của lời đồn Thiếu tướng
Cố Khuynh không thích đàn ông trong doanh? Bởi vì cô ấy thích một người
chết, còn là một người đã chết trăm năm toàn thiên hà đều biết?
Đàn ông khác sao có thể so với Nguyên soái Ge, Thiếu tướng Cố Khuynh đương nhiên chướng mắt họ rồi!
Khi người bên cạnh nhắc tới Ge, tuy vẫn mang dáng vẻ mặt lạnh vô tình,
nhưng Amy có thể cảm giác tâm trạng cô ấy đang vô cùng thoải mái.
Hai mắt Nam Tầm hơi cụp xuống, hàng mi dài cong vút quyện đẫm ôn nhu: "Ngay khi phát hiện Ge còn sống, cô không thể hiểu được tâm trạng của tôi
đâu. Ở khoảnh khắc đó, dù phát hiện ngài ấy là quái vật nửa người nửa
trùng, tình yêu dưới đáy lòng tôi vẫn không giảm bớt phần nào. Tôi biết
năm đó ngài ấy nhất định phải chịu những gian khổ mà chúng ta không cách nào tưởng tượng.
Mấy tháng ở cùng Ge, tôi không hề muốn biết rốt cuộc Ge đã trở thành Trùng vương thế nào. Ngài từ chiến thần cao ngạo
của loài người biến thành Trùng tộc loài người căm ghét đã đủ làm người
ta đau lòng rồi."
Tiểu Bát đột nhiên bùng nổ một trận cười ha ha
không đúng thời điểm: "Nam Tầm hú hú hú ~~ Ngươi thật đỉnh cao a a a,
ngay trong nháy mắt vừa rồi, giá trị ác niệm của đại Boss lại tụt phắt
xuống 10 điểm. Đờ mờ 10 điểm! Hôm nay quả thực là đạp trúng vận cứt chó, tổng cộng 30 điểm, đờ mờ chuyện chưa từng có ah ha ha ha..."
Nam Tầm: "Ồn quá, ngươi tém tém lại trước được không?"
Tiểu Bát biến người câm trong tích tắc.
Hôm nay ngươi là ông lớn, ngươi nói cái gì chính là cái đó.
"Nam Tầm, để ta nói xong câu cuối đã. Vừa rồi ta thuận tiện đo giá trị hắc
hóa của đại Boss, khi chúng ta mới đến đã cao tới 80, mà bây giờ thì
biến thành 90 luôn rồi. Hôm qua lúc ta đo vẫn chưa đổi, điều này có
nghĩa giá trị hắc hóa vừa tăng hôm nay."
Nam Tầm: "... Ta biết rồi."
Sau khi gián tiếp bày tỏ tình yêu của mình, Nam Tầm lại cùng Amy nói thêm vài chuyện về Ge.
Amy lẳng lặng nghe cô kể về quá khứ Trùng vương. Khi nghe được hắn từng
nhảy hố lửa tự sát, vẻ mặt đột nhiên biến sắc, nhịn không được quay lại
nhìn Trùng vương đang chậm rì rì theo ở phía xa, trong lòng bỗng dâng
lên cảm giác kính nể sâu sắc.
Hôm nay cô vừa trải nghiệm cảm giác đến gần Tử thần, cho nên càng thêm hiểu tự sát đôi khi yêu cầu dũng khí to lớn cỡ nào.
Cô thật sự không ngờ Trùng vương lại là Nguyên soái Ge. Đây chính là đại
anh hùng đồng lứa với bố cô, cũng là người bố kính trọng nhất.Amy bỗng
cảm thấy quái vật nửa người nửa trùng này cũng không xấu xí nguy hiểm
đến vậy. Hắn có ý thức của một con người, hắn không hoàn toàn thuộc về
Trùng tộc.
"... Trăm năm qua, ngài ấy chưa từng làm chuyện có hại đến loài người. Trận chiến trên hành tinh Lotte trước đó cũng chỉ là
ngoài ý muốn."
"Amy." Nam Tầm chợt gọi cô nàng.
Amy thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi ngẩn ra: "Vâng, Thiếu tướng Cố Khuynh."
"Mấy ngày nữa, tôi sẽ để cô an toàn rời nơi này, nhưng cô có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"
Amy không nghĩ tới đối phương lại chủ động muốn thả mình. Sau hồi giật
mình, cô nặng nề gật đầu: "Mặc kệ là cái gì, tôi đều sẽ đồng ý."
Nam Tầm bình tĩnh nhìn hai mắt cô nàng, nói: "Đừng kể về nơi này cho bất kì một ai. Nhớ kỹ, là bất kỳ một ai."
Amy không trả lời ngay, cô nàng nghĩ nghĩ mới đáp: "Dưới điều kiện tiên
quyết Trùng tộc không chủ động xâm phạm loài người, tôi sẽ nuốt vào bụng chuyện mình từng tới hành tinh Bóng Tối, cũng sẽ quên hết những chuyện
xảy ra ở đây."
Nam Tầm: "Được, nhớ kỹ lời cô nói."
Tiểu
Bát xem hết tất cả trong đáy mắt. Tuy đã đồng ý với Nam Tầm sẽ câm miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được chen vào: "Nam Tầm, vô dụng thôi."
Nó không nói vì sao vô dụng, Nam Tầm cũng không hỏi.
Lần này, cô không muốn phá hỏng chủ tuyến. Cô chỉ muốn có thể kéo thì lại kéo thêm một ngày.
***
Một tháng sau, Nam Tầm quả thực dựa theo ước định thả chạy Amy. Ge trơ mắt
nhìn cô gái kia ngồi cơ giáp rời khỏi lãnh địa Trùng tộc, cái gì cũng
không nói.
Hắn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của cô.
Amy đi rồi, cung điện lại biến về thành thế giới hai người.
Nam Tầm đã sớm nhận thấy ánh mắt Ge nhìn cô mấy bữa nay rất kì lạ. Nó quá
nóng bỏng, đến độ phảng phất như muốn nuốt chửng cô. Nhưng cô không ngờ, Amy vừa mới đi, hắn đã bắt đầu không kiêng nể gì.
Hở chút lại sờ hai miếng thịt mềm, không có việc gì liền ấn người trong ngực hôn cho đủ.
Nam Tầm thật là "phiền" chết hắn.
"Cố Khuynh, ta thích em, ta thật sự rất thích em..." Ge đè tù binh nhỏ của
mình dưới thân, một lần lại một lần hôn xuống, sau đó đến gần tai cô lặp lại lời âu yếm vô cùng đơn điệu này.
Nam Tầm cảm nhận được tình cảm nóng bỏng của hắn. Trái tim cô cho rằng đã bình tĩnh lại bỏng rực theo, nhảy lên thình thịch.
Bọn họ ôm, hôn môi và vuốt ve, gần như đã làm hết những chuyện người yêu sẽ làm.
Mỗi buổi tối, chuyện Ge thích nhất là ôm Nam Tầm vào ngực, để cô gối đầu lên bụng mình.
Giữa màn đêm yên tĩnh, hắn không nhanh không chậm kể chuyện khi mình còn nhỏ, vừa kể vừa mát-xa cho cái đầu nhỏ trên bụng kia.
Cuộc sống như vậy trước đây Ge chưa từng nghĩ tới. Hắn cho rằng đời này chỉ
có thể một mình trốn trong góc tối âm u, vĩnh viễn không thấy được ánh
mặt trời.
Là Cố Khuynh đi về phía hắn, mang theo một thân ánh
nắng, mặc kệ hắn trốn ở nơi tăm tối thế nào, cô đều có thể chiếu rọi sự
âm u này.
Đương nhiên, giữa hai người có ngọt ngào cũng có khắc
khẩu. Như một lần, trong lúc vô tình Ge dùng điện thoại ghi âm giọng
nói, hắn chưa từng biết người ngoài nghe giọng hắn lại khàn khàn khó
nghe như thế! Giọng bản thân hắn nghe được không phải vậy, điều này làm
hắn hơi phát cáu.
Vì thế, số lần Ge nói chuyện ngày càng ít. Nam
Tầm rất khó hiểu, khi cô nói chuyện với Ge, chỉ có thể nhận được cái lắc lắc gật gật, liền cảm giác như mình đang ngồi độc diễn.
Nam Tầm hỏi hắn đang băn khoăn cái gì, Ge ngậm miệng không nói, làm cô thực tức giận.
Về sau biết được nguyên do, Nam Tầm dở khóc dở cười: "Ge, ngài nói là nói
cho tôi nghe, tôi cũng không cảm thấy khó nghe. Không những không khó
nghe, mà ở Trùng tộc, đối với tôi mà nói đây mới là âm thanh của tự
nhiên."
Ge nghe xong lời này, tâm trạng sa sút trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.
Trong mắt Nam Tầm, sướng vui buồn giận của Ge mặc dù không rõ ràng, nhưng cô liếc một cái là có thể nhìn ra.
***
Thời gian trôi qua mau, Nam Tầm ghé vào cửa sổ nhìn tinh thạch màu chập
trùng phía xa, cảm thấy khó mà tin, đây đã là mùa xuân thứ tư cô nhìn
thấy.
Ge đứng phía sau, áp hờ lên người cô.
Người đàn ông
hôn hôn tóc cô, thấp giọng hỏi: "Cố Khuynh, sao em luôn thích ngắm núi
tinh thạch màu vậy. Đã nhìn lâu vậy rồi, còn chưa chán sao?"
Nam Tầm quay đầu cười với hắn: "Đúng vậy. Giống như ngài, vĩnh viễn đều xem không chán."
Ba năm, giá trị ác niệm như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, từ năm trước dừng ở 40 liền không nhúc nhích nữa.
Nam Tầm nhịn không được thỉnh giáo Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ngươi nói xem đến cùng Ge còn nguyện vọng gì chưa thỏa mãn?"
Tiểu Bát trả lời trong một giây: "Quá rõ mà, xác thịt ngươi."