Nam Tầm ha hả: "Tốt nhất là đừng nghĩ đến việc lấy ta làm công cụ kích thích Âu Tinh Đóa, bằng không ta sẽ giết chết gã!"
Tiểu Bát vội nói: "Bình tĩnh nào thân ái, Lục Thích Thiên không thể bị gì được, gã là nhân vật chủ tuyến của khí vận tử đó."
Nam Tầm nhìn lướt qua Lục Thích Thiên đang ngồi trong phim trường, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.
Bởi vì đạo diễn Yến theo đuổi chất lượng, hơn nữa tuổi lớn nên không còn
sức làm bạt mạng, vì thế ông không hề đuổi tiến độ. Trừ phi có cảnh đêm
quan trọng, nếu không bình thường đều kết thúc công việc rất sớm.
Nam Tầm tẩy trang xong đi ra, trợ lý Tiểu Mạc đã chờ ở ngoài.
Hiện tại Tiểu Mạc đã thành fangirl số một của cô. Đan Thủy theo đuổi ảnh đế
Âu Càn thế nào, chỉ có cô nàng chứng kiến từ đầu đến cuối. Từ sau khi
hai người công bố tin tức, Tiểu Mạc lưng đều thẳng, nói chuyện cũng dõng dạc.
Hai người vừa ra khỏi phim trường, liền gặp phải Lục Thích Thiên đứng chờ bên ngoài.
Lục Thích Thiên vẫn y lần đầu Nam Tầm gặp, gương mặt đẹp trai luôn treo nụ cười thân thiện dễ gần.
"Đan Thủy, tôi muốn nói riêng với em vài câu, không biết có tiện cùng ăn cơm tối không?" Lục Thích Thiên nhàn nhã khoanh hai tay, dựa vào một chiếc
limousine.
Thấy đối phương trầm mặc, Lục Thích Thiên khẽ cười:
"Chẳng qua là nhà đầu tư và nhân vật chính một bộ phim cùng ăn bữa cơm
xoàng thôi mà. Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ có vài chuyện muốn hỏi
em."
Nam Tầm thản nhiên nói: "Nếu chỉ mấy chuyện, vậy Lục tiên sinh có thể hỏi tôi ngay bây giờ."
Lục Thích Thiên nghiêm mặt: "Đan Thủy, tôi biết em đề phòng cái gì. Yên
tâm, nơi tôi tìm không có đám paparazzi, không cần lo bị người khác chụp lén. Tất cả mọi người đều biết em là bạn gái Âu Càn, tôi cũng sẽ không
làm gì em. Tôi thật sự chỉ hỏi em mấy vấn đề, nếu hỏi được ở đây tôi
cũng không cố ý mời em ăn cơm."
Nam Tầm vốn định từ chối đến
cùng, nào biết Tiểu Bát đột nhiên chen ngang: "Ngươi cứ đi đi, xem tên
Lục Thích Thiên này đến cùng muốn giở trò mờ ám gì. Hơn nữa gia cứ cảm
thấy hướng đi cốt truyện gần đây có chỗ nào sai sai, vừa lúc ngươi có
thể thăm dò tình hình của gã và Âu Tinh Đóa. Với cả nếu ngươi không nghe gã, gia hoài nghi gã sẽ không ngừng dây dưa, lỡ mà bị đại Boss hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"
Nam Tầm nghĩ nghĩ rồi nói với Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc Mạc, em về trước đi."
Tiểu Mạc thấy Lục Thích Thiên cũng không giống người xấu, liền gật đầu đi
trước, đi vài bước rồi còn cẩn thận nhắc nhở: "Chị Đan, nếu có việc cứ
gọi em bất cứ lúc nào nha."
Trước khi đi Nam Tầm nhắn một tin cho Âu Càn.
Lục Thích Thiên cười cười: "Đan Thủy, em cẩn thận đến độ khiến tôi thấy... Ừm, như mình muốn làm chuyện gì xấu thật ấy."
Nam Tầm ngẩng đầu liếc anh ta: "Không phải cẩn thận, tôi chỉ bảo anh ấy ăn cơm trước không cần chờ tôi."
Lục Thích Thiên nghe được lời này, không biết nghĩ đến gì, ý cười trên mặt dần phai nhạt.
***
Hai người vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Lục Thích Thiên lấy ra thẻ
hội viên VIP tối cao, trực tiếp mang Nam Tầm vào phòng chuyên dụng của
mình.
"Đồ ăn nơi này không tệ, em nếm thử xem." Lục Thích Thiên gọi một bàn đồ ăn.
Nam Tầm thật đúng là nhấc đũa lên ăn, còn ăn rất sung sướng.
Lục Thích Thiên có chút kinh ngạc, không khỏi cười nói: "Tôi cho là em sẽ không chừa tôi chút mặt mũi nào cơ đấy."
Nam Tầm ăn được kha khá mới ngẩng đầu nhìn anh ta, đi thẳng vấn đề: "Nghe
nói gần đây Lục tiên sinh và Tinh Đóa rất thân thiết, không biết bây giờ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?"
Vẻ mặt Lục Thích Thiên
hơi đổi, khinh khỉnh đáp: "Đan tiểu thư nghe ai nói vậy? Âu Tinh Đóa gần đây cũng không chỉ thân thiết với mình tôi, đàn ông xung quanh cô ấy
nhiều đến mức tôi đếm không xuể đấy."
Dừng một chút, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn cô: "Lần ở tiệc sinh nhật Tưởng Vân, ngoài Vân Kỳ ra, có phải em cũng nhìn thấy tôi và cô ấy..."
"Đúng vậy,
tôi có thấy. Chẳng qua tôi cảm thấy Lục tiên sinh và Tinh Đóa rất xứng
đôi. Anh nói xem anh cũng phát sinh quan hệ với người ta rồi, là một
người đàn ông thì nên có trách nhiệm. Âu Càn là con trai Âu Thế Hào,
trong giới thượng lưu này không phải là bí mật nữa. Tuy rằng anh Càn đã
cắt đứt quan hệ với Âu Thế Hào, nhưng Tinh Đóa tốt xấu gì cũng gọi anh
ấy là anh. Người làm chị dâu tương lai như tôi đây cũng muốn quan tâm
chút."
Tiểu Bát tấm tắc: "Nói cứ như ngươi và Âu Tinh Đóa thân nhau lắm ấy."
Ánh mắt Lục Thích Thiên dần lạnh xuống: "Lúc trước tôi bị người ta bỏ
thuốc, không phải cố ý. Tôi tưởng là cô ấy làm, tất cả sự kháng cự của
cô ấy đều là lạt mềm buộc chặt, cho nên mới ép buộc cô ấy."
Nam Tầm "à" một tiếng: "Vậy xin hỏi quan hệ hiện tại của hai người là gì?"
"Là gì ư?" Trong mắt Lục Thích Thiên xẹt qua vẻ bực bội: "Ngay từ đầu tôi
cho rằng chỉ là quan hệ bạn giường, bởi vì tôi nghiện cơ thể cô ấy. Mặc
dù mỗi lần cô ấy đều khóc rất thảm, nhưng tôi cảm giác được cô ấy cũng
không chán ghét. Tôi cũng từng nghĩ đến việc có nên biến cô ấy thành bạn gái mình hay không, bởi vì tôi phát hiện cô ấy là một cô gái thực hiền
lành lại rất có lòng thương người..."
Nam Tầm nghe mà khóe miệng giật giật. Đờ mờ sao tên Lục Thích Thiên này đến chuyện giường chiếu cũng lôi ra nói với cô thế này?
Lục Thích Thiên rót cho mình vài ly rượu, dần có vẻ ngà ngà say: "Đan Thủy, tôi thích con gái thiện lương tốt bụng. Thế nhưng hiền lành cũng phải
có giới hạn, tôi chịu không nổi cô ấy vì quá hiền lành mà trêu chọc đàn
ông khác, nhưng tôi lại cảm thấy dường như mình không rời cô ấy được. Em nói xem chuyện này rốt cuộc là tại sao..."
Nam Tầm nghĩ thầm: "Không rời là được rồi, các người nhất định phải ở bên nhau."
Lục Thích Thiên nói một hồi, đột nhiên đỏ mắt nhìn chằm chằm Nam Tầm: "Tôi
đã xem tập «Gặp Mặt Ngôi Sao» của em. Em giống hệt ngọn lửa, yêu một
người cũng nhiệt tình như lửa, nhưng rốt cuộc Âu Càn có chỗ nào đáng giá để em như vậy? Em thật sự thích anh ta nhiều năm vậy à? Tôi vốn cho
rằng tôi đã rất yêu Âu Tinh Đóa, nhưng đến khi nhìn thấy em, tôi mới đột nhiên cảm thấy, không phải như vậy. Nếu như chúng ta gặp nhau trước,
tôi nhất định sẽ yêu em!"
Nam Tầm nghe xong lời này, khóe mắt run rẩy.
Tiểu Bát cũng sợ hãi kêu lên: "Tên Lục Thích Thiên này rốt cuộc đang diễn
trò hay nói thật vậy? Đờ mờ ngàn vạn lần đừng là thật! Hắn buộc phải
thích Âu Tinh Đóa!"
"Đan Thủy, mặc kệ em tin hay không, sở dĩ
lần đó tôi nhìn cô ấy thêm vài lần, là vì tôi nhầm cô ấy thành em. Kết
quả không cần thận uống phải rượu vang trên bàn cạnh cô ấy."
Lục Thích Thiên bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, cầm lấy tay Nam
Tầm, trầm giọng nói: "Đan Thủy, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu lúc ấy người đó
là em, chúng ta có phải đã sớm... Tôi khẳng định càng nghiện thân thể
của em hơn!"
"Bốp", Nam Tầm trực tiếp vung tay ra, quất lên mặt anh ta một quyền.
Lục Thích Thiên bị cô nện té vào sofa.
Ngay khi anh ta vừa hơi tỉnh rượu, Nam Tầm lại đập tới một quyền, còn đạp một chân lên bụng.
Lục Thích Thiên không ngừng rên rỉ.
"Bệnh tâm thần, cặn bã loài người!" Nam Tầm trợn trắng mắt, quay đầu bỏ đi.
Nam Tầm vừa ra khỏi phòng, Âu Càn liền gọi tới.
"Đan Tiểu Thủy, ở đâu?" Giọng người đàn ông từ tốn, trầm ấm lại ôn nhu, nghe thoải mái cực kỳ.
Nam Tầm hừ hừ: "Một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, mau tới đón phu nhân nhà
anh. Vừa rồi phu nhân nhà anh thiếu chút bị người ta đùa giỡn."