Hư Không Thú hít một
hơi, giọng điệu thâm trầm: "Bọn chúng muốn tìm đường chết đây mà, dám
dùng ngươi kích thích Yêu Vương. Lẽ nào chúng không biết Yêu Vương mà
tức giận thì hậu quả rất đáng sợ?"
Mà lúc này, biểu ca cầm thú
Tần Nhạc Hiên của Túy Ly Huyên vừa khéo trả lời nghi vấn này, hắn cười
với Túy Ly Khánh Thạch: "Mời dượng yên tâm, Yêu Vương đối biểu muội có
tình, một khi hắn thấy di vật của biểu muội lòng tất sẽ loạn. Phụ thân
cháu có một con Dệt mộng thú cường đại, sẽ nhân cơ hội này dắt hắn vào
giấc mộng rồi nhốt hắn trong đó. Đến lúc đó Yêu Vương sẽ tùy chúng ta
xâu xé."
Túy Ly Khánh Thạch gật gù qua loa, nói có vẻ mệt mỏi:
"Gần nửa tộc nhân Ngự Thú ta đều lao tới chiến trường, ta cũng tận khả
năng giúp đại nhân Hắc Trạch đạt được thứ hắn muốn, thậm chí dùng tới bí thuật nghịch thiên. Chuyện tộc Ngự Thú chúng ta nên làm đều đã làm..."
Nam Tầm nghe được mà hết hồn, vội hỏi Hư Không Thú: "Tiểu Bát, Huyết Minh
sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có phải hắn sẽ cho là ta chết thật rồi,
sau đó rơi vào bẫy rập của bọn chúng?"
Hư Không Thú liên tục bảo
đảm: "Tuyệt đối sẽ không, ngươi cho rằng mặt ngươi lớn đến nỗi nào chứ.
Biến thái này dù có thích ngươi cũng chưa thể vì ngươi chịu chết."
Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm: "Có câu này của ngươi là ta yên tâm." Hơi ngừng
lại, lại giải thích: "Còn 1 điểm giá trị ác niệm chưa tiêu trừ, Huyết
Minh không thể xảy ra chuyện lúc này được."
Hư Không Thú ồ lên: "Ta cần ngươi giải thích sao?"
Nam Tầm nói không có, liền an tâm nằm trên giường dưỡng thương.
Chợp mắt không bao lâu, trong đầu vang lên tiếng rít chói tai lập tức đánh thức Nam Tầm.
Nam Tầm tung mình bật dậy, xoa trán nói: "Tiểu Bát, ngươi con mẹ nó thấy quỷ sao? Sao lại rít chói tai như thế."
Hư Không Thú khóc lớn: "A a a a! Còn đáng sợ hơn chuyện ma quỷ 1000 lần,
hu hu, ngươi biết vừa nãy xảy ra chuyện gì không? Mẹ nó giá trị ác niệm
của Yêu Vương lại nhảy vọt về 100 rồi! Không phải 99, là 100!"
Nam Tầm lảo đảo đi tới trước cửa sổ, sắc trời giờ đã tối, giữa bầu trời không có những vì sao, chỉ có một mảnh âm u.
Nam Tầm nhìn màn đêm, mặt không thay đổi nói: "Vòng đi vòng lại, kết quả ra công dã tràng, Tiểu Bát, lòng ta khổ a."
Hư Không Thú nức nở: "Lòng ta càng khổ. Nếu là giá trị ác niệm Yêu Vương
biến thành 0, chỉ riêng thế giới này ta có thể được rất nhiều công đức.
Vừa thấy đã sắp thành công, nhưng hôm nay lại mất trắng hu hu..."
Nam Tầm không có tâm tình an ủi nó, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng đột
nhiên biến sắc, quát khẽ: "Tiểu Bát, nhanh lên! Nhanh cho ta xem tình
huống chiến trường!"
Trong chiến trường máu chảy thành sông,
Thanh Long và Đằng Xà ở cùng một phe giằng co cùng phe còn lại Tứ Trảo
Xích Huyết Đằng Xà.
Nam Tầm từng thấy con Đằng Xà kia, tên gọi Hắc Trạch.
Hắc Trạch nắm trong tay một cái áo dính đầy vệt máu, khóe môi nhếch lên
cười gằn tàn khốc: "Huyết Minh, lâu rồi không thấy, có khỏe hay
không..." Nói đến đây, hơi dừng một chút, sau đó lại cong môi: "... Em
trai của ta."
Ánh mắt Huyết Minh gắt gao rơi trên mảnh áo dính máu, lạnh lẽo thấu xương: "Lời vừa rồi của ngươi bổn vương không tin một chữ."
Hắc Trạch cười ha ha, vẻ mặt trào phúng: "Nhưng ngươi đã tin không phải
sao? Kết giới ngoài tẩm cung đã rách, kẻ bắt tiểu tâm can của ngươi
chính là ta."
Nói xong, hắn ném mảnh áo tới trước mặt Huyết Minh, lại mở lòng bàn tay, lộ ra vòng tay nhuốm máu: "Vòng tay này làm từ vảy cứng rắn nhất trên người ngươi, bị ngươi làm cấm chú, trừ khi bản thân
nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể lấy xuống. À đúng rồi, còn có huyết khế ở nguyên thần của nàng ta, ngươi đã không cảm ứng được nữa chứ gì?
Huyết Mình, đừng tự lừa mình dối người, nữ tử nhân loại ngươi vẫn che
chở đã... Chết rồi."
"Không, không thể! Tầm Tầm sẽ không chết,
nàng không thể chết được! Ta đã hứa với nàng xong việc sẽ đi du sơn
ngoạn thủy, ta còn chưa thực hiện tâm nguyện của nàng, nàng chưa thể
chết được, không thể chết..." Huyết Minh ôm lấy vạt áo dính máu tự lẩm
bẩm, biểu tình điên khùng.
Hắc Trạch khẽ gật đầu với Thanh Long, hai người không dấu vết ra hiệu cho phía sau.
Những người phía sau lui lại lặng lẽ không tiếng động.
Hiện tại Yêu Vương tâm thần bất định, chính là thời cơ tốt nhất để mở ra đại trận Huyết sát oán linh Thượng cổ.
Từ lúc chiến trường được xác định, Thanh Long và Hắc Trạch đã hỏi muốn bí
pháp hung trận của tộc Ngự Thú, bày ra đại trận Huyết sát oán linh
Thượng cổ giữa chiến trường này. Đại trận này cần lấy máu hiến tế, triệu hồi oán linh khắp thế gian, mượn sức mạnh đông đảo của chúng để tiêu
diệt sinh linh trong trận.
Trận này không cách giải, đến khi vật sống cuối cùng trong trận bị thôn phệ*, trận mới mới có thể tự động giải trừ.
*thôn phệ: hấp thu
Chỉ cần mọi người cùng lui khỏi khu vực pháp trận, tiếp đó gia chủ Tần gia
thả Dệt mộng thú dẫn Yêu Vương vào trận. Đến lúc đấy chờ pháp trận này
mở ra, dù là Yêu Vương có bản lĩnh lớn bằng trời cũng đừng hòng đi ra từ đại trận Thượng cổ này!
Chỉ là pháp trận còn chưa kịp mở, mọi
người liền thấy Yêu Vương bỗng ngửa đầu cười ha ha. Hắn gắt gao nắm lấy
mảnh áo dính máu của nữ tử nhân tộc kia, hai mắt đỏ đậm nhỏ máu, tiếng
cười còn bi thương hơn khóc.
"Nếu Tầm Tầm chết rồi, các ngươi còn sống làm cái gì? Thế giới này còn giữ làm gì? Không bằng hủy diệt! Hủy
diệt hết thảy, ha ha ha ..."
Người đàn ông một thân áo bào đen
đẹp như yêu thần cười to điên cuồng, huyết sát lệ khí quanh thân tăng
vọt, Huyền giả Hoàng giai xung quanh đã miệng mũi đổ máu, quỳ rạp xuống
đất.
Hai mắt Hắc Trạch trừng lớn, sợ hãi hét to: "Huyết Minh, ngươi, ngươi muốn làm gì ---"
Huyết Minh nghiêng đầu nhìn hắn, một đôi mắt đỏ sẫm hung ác lạnh lẽo, hơi
nhếch mép nhưng không trả lời hắn. Huyết đồng của hắn xoay quanh rơi vào trên người Thanh Long, giọng nói lãnh trầm như băng: "Thanh Long, bổn
vương và ngươi không thù không oán, nhưng ngươi lại mấy lần tính kế bổn
vương, thậm chí liên hợp với Hắc Trạch đối phó bổn vương. Ngoại trừ Hắc
Trạch, bổn vương cũng hận thấu ngươi. Hôm nay, bổn vương lấy Tứ Trảo
Xích Huyết Đằng Xà chi danh nguyền rủa long tộc ngày sau nhất định đi
hướng diệt vong!"
Thanh Long trợn trừng, cả giận nói: "Huyết Minh, ngươi dám!"
Hắc Trạch hét lớn với Thanh Long: "Đừng tranh luận với hắn, mau rời đi nơi này để mở đại trận Huyết sát oán linh Thượng cổ!"
Yêu Vương khẽ cong khóe miệng, lộ tiếng cười gằn khát máu: "Chậm, các ngươi cũng đừng nghĩ chạy, đều đến chôn cùng bổn vương và Tầm Tầm đi!"
Nhìn thấy tình hình trận chiến, lúc này Nam Tầm đột nhiên mở to hai mắt: "Tiểu Bát, Tiểu Bát! Huyết Minh hắn muốn làm gì vậy?"
Hư Không Thú cũng bị hóa đá: "Ta nghĩ hắn muốn tự bạo thú đan, đờ mờ!
Thượng cổ hung thú mấy chục ngàn năm, nếu thú đan mà bạo, toàn bộ ---"
Tiểu Bát còn chưa nói xong, hình ảnh gián đoạn, toàn bộ mặt đất đột nhiên rung lên kịch liệt.
Màn đêm đen nhánh bị huyết quang chói mắt rọi sáng, trong chớp mắt này, cả bầu trời đêm bỗng rực sáng như ban ngày.
Không lâu lắm, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến từ nơi xa xôi, chấn động khiến màng tai người đau đớn.
Chân Nam Tầm mềm nhũn ngã phịch ra đất, nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm bầu
trời sáng choang kia, nhìn huyết quang dần tản đi, nhìn bầu trời dần dần tối lại lần nữa.