Kết quả không cần đợi đến ngày mai, ngay buổi tối đi về, Âu Càn đã "thuận đường" chở Nam Tầm một đoạn.
Trợ lý Tiểu Chu của nam thần lái xe, nam thần thì ngồi ghế sau với cô.
Nam Tầm kích động đến không biết nên nhìn nơi nào, kết quả lúc lén lút trộm ngắm nam thần, phát hiện người ta đã nhắm mắt ngủ rồi.
Cô liền không kiêng nể gì dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú quan sát gương mặt anh.
"Tiểu Bát à, sao ta luôn cảm thấy bản thân cũng biến thành fan cuồng của Âu
Càn rồi thế? Thân thể này hình như ảnh hưởng rất lớn tới ta." Nam Tầm
vừa thưởng thức nhan sắc khi ngủ của nam thần, vừa trò chuyện cùng Tiểu
Bát.
Tiểu Bát giải thích: "Bình thường thôi. Bởi vì bản thân Đan
Thủy cực kì cuồng Âu Càn, chấp niệm của cô ấy với Âu Càn quá nặng, hiện
giờ ngươi chỉ chịu một chút ảnh hưởng như vậy đã là rất không tồi. Nếu
là nguyên chủ, ngươi có tin hay không cô ấy sẽ lập tức nhào lên gặm chết Âu Càn?"
Nam Tầm:...
Tiểu Bát hừ một tiếng: "Đó đã tính
là gì. Không phải gia tộc Túy Ly có một loại cấm thuật gọi là Phệ hồn
thuật hả? Ngươi hẳn hiểu rõ hơn ta. Nếu một nguyên thần cưỡng chế tiến
vào chiếm giữ thân thể người khác rồi cắn nuốt nguyên thần họ, sau đó
lại mạnh mẽ chiếm giữ thân thể cho riêng mình. Vào lúc ban đầu, tính
cách của hắn có khả năng sẽ bị nguyên thần vừa cắn nuốt ảnh hưởng, hoặc
ít nhiều sẽ nhiễm phải tính cách của nguyên thần kia. Nếu nghiêm trọng,
nói không chừng từ thói quen đến phẩm hạnh đều thay đổi toàn bộ thành
người bị hắn cắn nuốt. Ngươi bây giờ chỉ đang chiếm thân thể, cũng không phải cắn nuốt sinh hồn, cho nên không tồn tại vấn đề này. Qua một thời
gian nữa là tốt rồi, yên tâm đi."
Nam Tầm nghe được lời này, hai
mắt chợt lóe. Cũng không biết nghĩ tới gì mà nhịn không được nhìn chằm
chằm gương mặt Âu Càn phát ngốc.
Thấy đã sắp đến, cô đột nhiên dời tầm mắt, nhìn ra đường phố ngoài cửa sổ.
"Tiểu Chu, phía trước rẽ một khúc là đến rồi." Nam Tầm đè thấp giọng nhắc nhở trợ lý đang lái xe.
Tiểu Chu cũng phát hiện Âu Càn ngủ rồi, cho nên lúc dừng xe vô cùng ổn định, tận lực không đánh thức Âu Càn.
Nam Tầm nhẹ chân nhẹ tay mở cửa xe: "Cảm ơn anh Tiểu Chu, mau mau chở Âu Càn đại đại về đi thôi, trời đã khuya rồi."
Trợ lý Tiểu Chu vốn rất bất mãn phải đi đường vòng đưa Đan Thủy về. Lúc này thấy cô khách khí như vậy, còn biết vì Âu Càn suy nghĩ, liền không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.
Chờ xe lại lần nữa khởi động, khóe
miệng người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau thế nhưng hơi cong
lên, sau đó chậm rãi mở mắt.
Tiểu Chu ngồi hàng trước có một tia ngạc nhiên lóe qua trong mắt. Không phải chứ, chẳng lẽ vừa rồi anh Càn giả vờ ngủ?
Cậu ta giật giật khóe miệng, nhưng cái gì cũng không hỏi.
Quá nhàm chán, Âu Càn liền cầm điện thoại đăng nhập vào Man Man. Anh quen
tay mở danh sách những người đã theo dõi, nhấn mở avatar Đan Thủy, tiến
vào giao diện Man Man của cô.
Đang một lần nữa đọc đến những lời bày tỏ nóng bỏng trắng trợn đó, anh nhịn không được khẽ cười lên ha ha.
Trợ lý kiêm tài xế Tiểu Chu ở ghế trên vẫn nhìn thẳng không hề dao động, hiển nhiên đã thấy nhiều thành quen.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình tự động thoát khỏi giao
diện Man Man, trên mặt Âu Càn hơi hiện vẻ không vui. Nhưng nhìn thấy
người gọi đến là ai, trong mắt anh lại hiện lên điều gì đó, sau đó không nhanh không chậm ấn nút nhận máy.
Đầu bên kia điện thoại truyền
đến giọng nói mềm mại ngọt ngào của một cô bé, có hơi chút dè dặt: "Anh, cuối tuần này anh có về không ạ? Em và ba đều rất nhớ anh."
Cô thực thông minh, không hề nhắc đến hai người Âu Càn ghét nhất.
Âu Càn duỗi lưng, nhàn nhạt nói: "Cuối tuần này phải tăng ca đóng phim, sẽ không về."
Người bên kia điện thoại thất vọng "ồ" một tiếng: "Vậy anh giữ gìn sức khỏe
nha, đừng để quá mệt mỏi. Còn có —— cuối tuần này thật ra là sinh
nhật... của em."
Âu Càn hơi nhướng mày: "Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ trước, Đóa Đóa."
Người đầu kia điện thoại dường như lập tức liền cao hứng, cười "hì hì" như một đứa trẻ: "Cảm ơn anh!"
Chờ điện thoại cúp rồi, màn hình lại trở về trang trạng thái của Đan Thủy.
Âu Càn không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt hơi híp lại.
Nam Tầm
hưng phấn quá độ đêm đó đã vẽ một bức về mình và nam thần. Ở đằng trước
vẽ một fangirl có cái mặt bánh bao đáng yêu to đùng, chiếm gần hai phần
ba khung hình, một đôi mắt nhỏ cong thành múi quýt đáng khinh đang tà tà liếc qua bên. Mà bên cạnh mặt bánh bao to sụ là nam thần Âu Càn phiên
bản chibi đang nằm trên ghế ngáp, dáng vẻ lấy tay nhỏ che miệng ngáp
trông cực kỳ đáng yêu.
Kèm theo một câu: Hôm nay được cùng khung với Âu Càn đại đại, hạnh phúc sắp xỉu ( ⊙v⊙).
Đám fans đang gào khóc đòi ăn trên Man Man tức khắc spam.
[Đồ tham ăn lười nhác]: Tiểu tỷ tỷ tự vẽ mình đáng khinh như vậy thật sự ổn sao?
[Con thỏ rất tuấn tú]: Đáng khinh +1.
[Bà thím quái đản đáng yêu]: Đáng khinh +2.
...
[Tiểu quái thú]: Đáng khinh +66.
[Ô Thần"s lúa mì thanh hoa hảo hạng]: Loạn đội hình, chỉ có tui cảm thấy mặt bánh bao của tiểu tỷ tỷ đáng yêu chết sao? Tiểu tỷ tỷ cứ tiếp tục đáng khinh, đừng ngừng!!
Tiểu
Bát ngạc nhiên nói: "Nam Tầm Nam Tầm, ngươi giỏi thật nha. Hôm nay lực
chú ý của fans ngươi lại dừng trên người ngươi, còn chưa có ai hỏi đến
nam thần?"
Nam Tầm đắc ý cười khà khà: "Bởi vì hôm nay mặt bánh
bao béo của ta rất đoạt màn hình mà. Bọn họ ngày nào cũng xem hình của
nam thần, chắc cũng xem đủ rồi."
Tiểu Bát tấm tắc, thầm than một tiếng Tầm tâm cơ.
Buổi sáng hôm sau, Nam Tầm mặc một bộ váy dài màu trắng xinh đẹp. Mãi đến
khi ngồi vào xe nam thần rồi, miệng vẫn còn toe toét cười ngây ngô.
Nam Tầm hơi liếc sang nam thần, nhỏ giọng khen: "Âu Càn đại đại, hôm nay anh thật đẹp trai."
Âu Càn khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: "Cảm ơn, hôm nay em cũng rất xinh, giống hệt nàng công chúa nhỏ vậy."
Mặt Nam Tầm tức khắc đỏ thành đít khỉ.
Chờ đến khi mọi người đến đông đủ, tổ trưởng tổ phụ trách nhanh chóng sắp
xếp nơi nghỉ chân cho diễn viên và nhân viên công tác, vào ở một khách
sạn nhỏ gần bên cổ trạch*. Bởi vì muốn bảo mật cho nên cả khách
sạn đều được đoàn phim thổ hào nhận thầu, không cần lo sẽ có paparazzi
gì đó trà trộn vào.
[*Cổ trạch: Nhà cổ.]
Phòng của Nam Tầm vừa hay ở đối diện Âu Càn, khoảng cách vô cùng gần.
Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi chốc lát, buổi chiều sẽ phải đóng cảnh
quay đầu tiên ở phim trường mới: Dương Vũ Nhu nghĩ cách trà trộn vào
nhóm vũ nữ, thuận lợi tiến vào phủ đệ Kỷ Kình.
Mà lúc này, trong phòng đạo diễn Uông, đạo diễn Uông, phó đạo diễn, còn có Âu Càn đang bàn luận về vấn đề "chừng mực".
Đạo diễn Uông có chút rối rắm, nói: "Mấy cảnh thân mật này rất quan trọng.
Nếu giảm bớt chừng mực tôi sợ là sẽ không đạt được hiệu quả như mong
muốn."
Phó đạo diễn: "Nhưng Âu Càn nói đúng, hiện tại khâu kiểm
duyệt đang rất nghiêm khắc. Phim của chúng ta rốt cuộc cũng không phải
điện ảnh, mà là phim chiếu trên TV. Chừng mực quá lớn phía trên chắc
chắn sẽ không cho qua."
Âu Càn chờ hai người bàn bạc đủ rồi mới
không mặn không nhạt nói chen vào: "Chuyện này rất đơn giản, cứ quay hết những cảnh cần quay rồi làm hai phiên bản, bản cut và bản uncut. Cho dù không chiếu được lên TV thì làm bản quyền phát sóng độc nhất vô nhị
trên mạng cũng không tồi."
"Việc này anh có nghĩ tới, nhưng chú
cũng biết là anh theo đuổi tiến độ. Làm hai phiên bản như vậy, việc cắt
nối biên tập cũng tốn không ít thời gian. Anh sợ là không kịp." Đạo diễn Uông nói.
Âu Càn không khỏi "xì" một tiếng, tà tà nhìn ông: "Tự
anh nói xem, nhờ có tôi gia nhập đã bớt được bao nhiêu thời gian cho anh rồi? Nếu là đổi người khác đóng, có thể hoàn thành trong mấy ngày vậy
sao? Tôi cũng không ngại diễn cảnh thân mật, anh còn chưa thấy đủ?"
Đạo diễn Uông:...
Không sai, Âu Càn thật sự rất ít diễn cảnh chừng mực lớn! Người anh em đã ý tứ như vậy, mẹ nó ông còn đang rối rắm cái gì?
Đạo diễn Uông một giây dao động.
Mặc xác mấy thứ chừng mực, dù lo cũng đều quay hết! Cái gì mà sờ đầu sờ
ngực, hôn môi, hôn như sói hôn ra máu hôn xé quần áo gì đó đều quay hết.