Mấy cảnh quay kế tiếp của Nam Tầm cần phải dựng lại cảnh.
Dương
Vũ Nhu tránh dưới gầm giường tuy không thấy rõ mặt kẻ thù, nhưng khi hắn ép hỏi mẫu thân bí tịch võ công ở đâu, giọng nói buốt giá đó nàng nghe
được rất rõ ràng. Hơn nữa thủ hạ gọi hắn là "Kỷ đại nhân" cho nên nàng
rất nhanh đã tìm hiểu được thông tin kẻ thù.
Kỷ Kình thời trẻ
cũng từng trà trộn giang hồ, sau lại được triều đình thu dưới trướng.
Hắn là một kẻ si mê võ nghệ, sẽ không từ thủ đoạn nào để thu thập các
loại bí tịch võ công. Sau khi trở thành nanh vuốt của triều đình, hành
vi lại càng thêm càn rỡ, không kiêng nể gì.
Dương Vũ Nhu chạy thoát từ ám đạo liền đi thẳng đến địa bàn của Kỷ Kình, mà địa bàn của Kỷ Kình chính là phim trường tiếp theo.
Phủ đệ Kỷ Kình xa hoa vô cùng. Nghe nói tòa nhà này, tính luôn cả con phố
bên ngoài đều được đoàn phim bao trọn. Chỉ riêng tiền thuê một ngày đã
hao tổn không ít tài chính. Cũng may đoàn phim tài đại khí thô*, không
thiếu chút tiền đó. Hơn nữa đạo diễn Uông luôn theo đuổi chất lượng cao
còn đặc biệt mời chuyên gia đến trang trí lại cả tòa phủ đệ cổ kính này.
[*Tài đại khí thô: Có tiền thì có tự tin, có tiền là có quyền]
Mấy cảnh cuối của Nam Tầm đều sẽ được quay ở đây, đặc biệt là cảnh Dương Vũ Nhu ám sát Kỷ Kình. Đây được xem như một đoạn cao trào nhỏ của mấy tập
đầu.
Bởi vì phim trường cách công ty cả một buổi ngồi xe, cho nên sáng sớm hôm sau sẽ có xe chuyên dụng của đoàn phim tới đón Đan Thủy.
Trợ lý của Đan Thủy đã được chọn xong, là một cô bé xấp xỉ tuổi cô, tên là
Cố Tiểu Mạc. Tay chân cần mẫn lại không lắm miệng, Nam Tầm rất thích.
Hai người chuẩn bị hết thảy thỏa đáng, chỉ chờ xe của đoàn phim tới đón
người. Kết quả Nam Tầm không chờ được xe, lại chờ được một cuộc điện
thoại.
Người gọi đến thông báo là tổ trưởng nhóm phụ trách của
đoàn phim, nói là không đủ diễn viên, có khả năng phải tạm hoãn cảnh
quay mấy ngày. Mấy ngày này sẽ quay những người khác trước.
Nam
Tầm vội hỏi Triệu Thụy sao thế này. Triệu Thụy cũng không rõ lắm. Nhưng
mạng lưới xã hội của anh rộng, sau mấy cuộc điện thoại đã biết rõ chân
tướng.
Giọng Triệu Thụy chứa chút khinh thường: "Nghe nói cái
người diễn vai Kỷ Kình, Ngụy Đằng đó, không cẩn thận ngã xuống cầu
thang. Những cảnh sau này đều không quay được nữa."
Ngụy Đằng là
sao nam hạng hai đang nổi, cũng được coi như diễn viên phái thực lực.
Nếu không cũng sẽ không được đạo diễn Uông nhìn trúng, rồi cho diễn một
nhân vật quan trọng như Kỷ Kình.
Mấy cảnh trước Ngụy Đằng đều
quay xong là đi luôn, giống như luôn có hoạt động bận mãi không xong
vậy. Nam Tầm cũng chưa nói được với anh ta mấy câu, chỉ là cô nhìn ra
được, đây là một người khéo léo, quan hệ không tệ lắm với những người
trong đoàn phim.
"Anh Triệu, anh nói xem loại vô danh tiểu tốt
như em có nên đi tặng hoa tặng quả gì không? Dù sao cũng trong cùng một
đoàn phim." Nam Tầm vội hỏi.
Triệu Thụy "xì" một tiếng: "Đi cái gì mà đi, loại chuyện này đoàn phim chỉ cần cử một người thay mặt là được."
Nam Tầm: "Anh Triệu, hình như anh không ưa Ngụy Đằng lắm. Tại sao vậy ạ?"
"Ha hả, theo tin tức anh nhận được, người đại diện của Ngụy Đằng đã tìm cho cậu ta một bộ phim thần tượng chuyển thể khá nổi, đối phương quyết định để cậu ta làm nam chính rồi. Một bên là vai phản diện nam số ba dễ
ghét, một bên là vai chính phim thần tượng hút fan nhất, hai bên đối lập như vậy, cậu ta đương nhiên sẽ chọn cái thứ hai."
Nam Tầm ngẩn ra, nhíu mày lại: "Ý của anh Triệu là, anh ta cố ý té để chân bị thương?"
Triệu Thụy cười lạnh: "Đạo diễn Uông sẽ không vì một diễn viên mà tạm dừng
tiến độ quay. Mục tiêu của ông ấy là mấy giải thưởng lớn năm nay, khẳng
định muốn vội vàng đưa bộ phim này lên sóng. Thế nên Ngụy Đằng vừa ngã
đã tương đương với việc rời khỏi đoàn phim. Hơn nữa cậu ta là bị thương
ngoài ý muốn, dù có hủy hợp đồng cũng không phải bồi thường quá nhiều
tiền vi phạm."
Mày Nam Tầm nhíu chặt lại: "Vậy chẳng phải đạo
diễn Uông sẽ phải tuyển lại vai Kỷ Kình? Mấy cảnh trước của Ngụy Đằng
cũng không còn giá trị nữa?"
Triệu Thụy vẻ mặt khinh thường nói:
"Còn không phải sao. Phiền nhất cái loại người này. Nếu cậu ta chướng
mắt nhân vật thì ngay từ đầu đừng ký hợp đồng. Cũng bởi vì trước đó bộ
thần tượng chuyển thể kia chưa xác định, nên cậu ta mới đồng ý với bên
này trước, kết quả bây giờ còn làm ra cái trò này."
Nam Tầm gật
đầu, không ngờ được Ngụy Đằng bản chất lại là một người như thế. Đây có
lẽ vốn không phải ý của anh ta, nhưng công ty quản lý khuyên bảo cộng
thêm sức hấp dẫn cực lớn đã khiến anh ta làm người xấu một lần.
Bởi vì mấy ngày sau Nam Tầm không có cảnh quay nên cô không đến phim
trường. Đạo diễn Uông vì đuổi kịp tiến độ, chỉ có thể quay trước những
cảnh khác.
Nghĩ đến mấy ngày nay tâm trạng đạo diễn Uông không
tốt, Nam Tầm không khỏi rớt một phen nước mắt đồng tình với nam chính
Lâm Vũ Phàm và nữ chính Tống Giai Nguyệt.
Y như Nam Tầm dự đoán,
lúc này không khí ở phim trường xác thật không tốt. Nữ chính bởi vì diễn mãi không xong một cảnh, bị đạo diễn Uông gào lên mắng mấy lần.
Tống Giai Nguyệt trong giới có tiếng là thích làm kiêu. Có điều đụng phải
đạo diễn Uông, cô nàng tức khắc biến thành một con mèo con ngoan ngoãn.
Không dám đến trễ, không dám cãi lại, muốn bao nhiêu nghẹn khuất có bấy
nhiêu nghẹn khuất.
Bị đạo diễn Uông rống nhiều lần như vậy, hai mắt cô nàng đều ửng đỏ.
Bên cạnh cũng không biết là trợ lý hay thợ trang điểm nào nhỏ giọng thầm
thì: "Sao lại có cảm giác kỹ thuật diễn của Tống Giai Nguyện còn chẳng
bằng Đan Thủy nhỉ? Đan Thủy là người mới cơ mà."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Tống Giai Nguyệt tâm cao khí ngạo tức đến nghiến răng, nhịn không được trộm
đi mò Man Man Đan Thủy, sau đó lướt xem trạng thái cũ của cô.
Kết quả không biết Tống Giai Nguyệt nhìn thấy gì, hai mắt bỗng sáng bừng
lên. Cô nàng ngó trái ngó phải, thấy không ai chú ý đến mình mới dùng
ngón tay không ngừng ấn ấn, tải hết tất cả mấy bức vẽ Đan Thủy đăng lên
Man Man xuống di động.
Sau sáu lần NG, cuối cùng một đêm diễn
cũng qua, mọi người bắt đầu kết thúc công việc. Mà đạo diễn Uông tiếp
xong một cuộc điện thoại, gương mặt đang banh chặt rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, rời đi phim trường trước.
***
Đạo diễn Uông nhìn
cậu bạn lâu năm ngồi ở đối diện, có chút không thể tin được hỏi: "Âu lão đệ, chú nói đã giúp tôi tìm được nam phụ số ba, là thật hay giả?"
Một đạo diễn thâm niên yêu cầu cao như đạo diễn Uông căn bản không có khả
năng tìm được diễn viên vừa lòng trong thời gian ngắn. Một là phải xem
diễn viên có phù hợp với vai Kỷ Kình này không. Hai là, dù đối phương
phù hợp nhân vật nhưng không có lịch trình trống, thì những thứ trước đó đều là toi công.
Hơn nữa tuổi tác nhân vật Kỷ Kình cũng xấp xỉ
nam chính, thuộc về loại vai ác dần trưởng thành, cho nên nhân vật này
khẳng định phải tìm một tiểu thịt tươi. Nhưng một thị đế trẻ tuổi như
Lâm Vũ Phàm lại không có người thứ hai.
Lúc trước khi tuyển nhân
vật nam hai, người anh em tốt của nam chính, đạo diễn Uông đã phải giảm
bớt một ít tiêu chuẩn. Cho nên tiêu chuẩn dành cho nhân vật phản diện
tuyệt đối không thể lại giảm nữa.
Âu Càn không nhanh không chậm
rót hai ly rượu vang đỏ, đẩy một ly đến trước mặt ông. Bản thân thì ưu
nhã nâng lên ly rượu còn lại, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dáng vẻ chẳng thể thanh thản hơn: "Rượu vang đỏ này gọi là Noble, mùi
vị cũng không tệ lắm. Anh có thể uống một ngụm hạ hỏa đi."
Đạo diễn Uông:...
Đạo diễn Uông nhăn nhó gương mặt thối: "Âu lão đệ, chú đừng cà cưa nữa. Nam phụ số ba chú coi trọng rốt cuộc là ai? Hai ngày nay tôi đã sàng lọc
hết tiểu thịt tươi trong giới một lần rồi. Trừ Ngụy Đằng ra, vừa có kỹ
thuật diễn lại có thời gian trống, tôi thật không tìm ra được người nào
cả." Nói rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ.
Âu
Càn buông chiếc ly trong tay, ngón trỏ hơi cong cong chỉ vào mặt mình,
nghiêm trang nói: "Người tôi nói với anh chính là... Tôi."