Tiểu Bát nghe xong lời này liền có chút héo héo: "Đùa gia à? Ngươi có
biết ở nguyên thế giới, khi nào Nam Vân Quốc bị khí vận tử tiêu diệt
không? Mẹ nó là năm năm nữa, năm năm đó!"
"Lâu vậy? Rõ ràng Đại Boss đã nói với ta, khí vận của Nam Vân Quốc sắp cạn kiệt rồi mà."
Tiểu Bát: "Dù có hết sạch thì vẫn có thể chống đỡ một quãng thời gian nha.
Nhân loại các ngươi không phải có câu "con trùng trăm chân, chết vẫn
không ngã"* hả? Dù sao Nam Vân Quốc cũng đứng đầu tứ quốc nhiều năm như
vậy. Chúng ta đã ngây người ở thế giới này sáu năm, nếu lại chờ thêm năm năm nữa là sẽ thành mười một năm đó."
[*Bách túc chi trùng, tử
chi bất cương→ con rết trăm chân, chết cũng không ngã": con trùng trăm
chân là con rết, thân bị chặt đứt cũng có thể hoạt động. Ngụ ý chỉ người có thế lực tuy nhất thời suy bại, cũng không bị suy sụp hoàn toàn]
"A? Đã qua sáu năm rồi ư? Nhanh thế cơ à." Nam Tầm đầu tiên là kinh ngạc
thốt lên, nhưng ngay sau đó lại thờ ơ "ồ" một tiếng: "Ba năm đầu tiên ta không thu hoạch được gì là bởi ta phải ở Túy Nguyệt lâu, nhưng việc này đâu thể trách ta? Căn bản là do ngươi tìm cho ta thân thế không có cơ
hội tiếp cận đại Boss nhá. Ngươi nghĩ thử xem nếu ngươi cho ta một thân
thể là hậu cung phi tần thì có phải ta và đại Boss đã gặp nhau ngay rồi
không."
Tiểu Bát xù lông: "Ngươi tưởng phi tần chốn hậu cung dễ
tiếp cận đại Boss đến vậy hả? Hậu cung há là nơi ai cũng có thể vào? Để
cho ngươi xuyên thành Diêu công chúa đúng thật không tồi, nhưng ai biết
được ngươi với nàng ta lại không hợp từ trường nên thân thể của nàng ta
ngươi không dùng được."
Nam Tầm thầm than một tiếng trong lòng, Tiểu Bát cũng than một tiếng trong đầu nàng.
Dựa theo lời Tiểu Bát, Nam Tầm cho rằng dù thế nào thì cũng phải ba năm nữa Kỳ Hành Khanh mới tấn công Nam Vân Quốc, nhưng không ngờ chỉ sau nửa
năm hắn ta đã bắt đầu hành động. Không biết Kỳ Hành Khanh hứa hẹn cho
Tây Mạc Quốc chỗ tốt gì mà hai nước đã cùng nhau kết liên minh.
Hai nước liên thủ, Đông Tây hai phía tạo thành thế gọng kìm đồng loạt đánh
vào Nam Vân Quốc. Chỉ trong một đêm, hai tòa biên thành Nam Vân Quốc đã
bị đoạt mất.
Thời điểm chiến báo về tới hoàng cung, lão Quốc quân vẫn đang ngủ say, vừa nghe tin liền hoảng sợ ngất xỉu tại chỗ.
"Quốc sư! Mau tìm Quốc sư!" Lão Quốc quân hét lớn trước khi ngất đi.
Sự việc khẩn cấp, lần này Cung Mặc Nhiễm cũng không từ chối. Chỉ là khi đi tẩm cung Hoàng Thượng còn mang theo cả Nam Tầm, trực tiếp dẫn nàng đi
vào.
Nam Tầm nhìn lão Quốc quân già nua mệt mỏi đang nằm trên
giường kia, trong lòng cảm khái không thôi. Hồi nàng mới với vào cung,
trông lão Quốc quân vẫn tinh thần phấn chấn, vậy mà vừa mới qua mấy năm
đã thành dáng vẻ này?
Lão Quốc quân vừa tỉnh đã gấp không chờ nổi kêu lên: "Quốc sư!"
Cung Mặc Nhiễm đi đến trước mặt lão, hơi gật đầu: "Hoàng Thượng, thần ở đây."
"Quốc sư, Quốc sư, khanh định xử lý chiến sự lần này thế nào?"
Cung Mặc Nhiễm nói hững hờ: "Lần này Đông Lâm Quốc và Tây Mạc Quốc kết đồng
minh, đông tây song kích, hiển nhiên là đã mưu đồ từ lâu. Nam Vân Quốc
không có phần thắng."
Lão Quốc quân vội nói: "Trẫm biết khanh
nhất định có biện pháp, đúng không? Khanh chính là đại Quốc sư vu lực
thông thiên đời đời phù hộ Nam Vân Quốc ta!"
Nam Tầm lại gần đại
Boss hơn chút, sợ lão Quốc quân thoạt nhìn điên cuồng này ăn mất đại
nhân nhà nàng, bởi vì dáng vẻ ỷ lại cùng đôi mắt trợn trắng của lão ta
nhìn qua khá là dữ tợn.
Cung Mặc Nhiễm khẽ thở dài: "Hoàng
Thượng, lần trước khai chiến với Đông Lâm, thần đã thi triển vu thuật
quá nhiều lần, hiện giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn. Hai nước kia lại
đánh kép từ hai phía, thần cũng mệt mỏi lắm rồi."
Dừng một chút,
hắn đưa ra kiến nghị của mình: "Hoàng Thượng, bây giờ chỉ có phái sứ
thần chạy ngày ngày đêm đêm đến Bắc Vu Quốc, thuyết phục họ liên thủ với Nam Vân Quốc, mới có thể cầu được một đường sinh cơ."
Lão Quốc
quân lập tức nhíu mày: "Sao Quốc sư lại nói lời này? Bắc Vu quốc cách
Nam Vân Quốc biết bao chặng núi, đường xá lại quá xa xôi. Bắc Vu Quốc
chỉ sợ là "nước xa không cứu được lửa gần"!"
"Cho nên các tướng sĩ phải cố thủ thành cho đến khi viện binh của Bắc Vu quốc tới." Cung Mặc Nhiễm nói.
Lão Quốc quân nghe xong lời này, thân mình đang gắng gượng ngồi thẳng lập
tức khụy xuống. Lão ta nhìn thẳng Cung Mặc Nhiễm, trầm giọng nói: "Quốc
sư đại nhân nhất định phải giúp các tướng sĩ Nam Vân Quốc cố thủ, nhất
định!"
Cung Mặc Nhiễm không trực tiếp đáp ứng, chỉ trả lời: "Tuy
rằng vu lực của thần chưa khôi phục, nhưng mười sáu vị đệ tử thân truyền của thần sẽ đảm đương trọng trách này." Mười sáu đệ tử đương nhiên
không bao gồm Cung Thập Cửu, đại Boss đã trực tiếp loại trừ nàng.
***
Ngày đó Cung Mặc Nhiễm liền chọn ra mười hai người trong đám đệ tử, chia
thành hai tốp do Cung Nhị và Cung Lục cầm đầu, để chạy tới hai biên
thành Đông và Tây trợ giúp binh lính phòng thủ.
Nhưng mà chỉ
trong vòng nửa năm, thành trì Nam Vân Quốc vẫn không ngừng thất thủ. Đại quân Đông Lâm như vào chỗ không người, khí thế hừng hực. Thậm chí có
mấy tòa thành đối phương còn chưa tấn công, thành chủ đã tự giơ cờ trắng xin hàng.
Càng khổ bức hơn chính là, Nam Vân Quốc mấy lần xin
giúp đỡ nhưng kinh thành Bắc Vu không hề có ý tương trợ. Không những
vậy, lần cầu viện cuối cùng còn chém đầu tất cả sứ thần đến thuyết phục.
***
Mặc Nhiễm Đường, trong chính điện.
Cung Mặc Nhiễm đang đánh cờ với Nam Tầm, chợt cảm ứng được gì đó, tay cầm cờ đột nhiên khựng lại.
"Đại nhân, sao vậy ạ? Có phải lại có thành trì thất thủ không?" Nam Tầm vội hỏi.
Hai mắt Cung Mặc Nhiễm khép hờ, nhàn nhạt nói: "Nhóm Cung Nhị đã chết."
Nam Tầm há miệng thở dốc, trầm mặc hồi lâu, bất ngờ nói: "Đại nhân, hay là
triệu nhóm Cung Lục về đây đi. Cho dù bọn họ có vu lực lợi hại đi nữa
thì chung quy cũng không phải đại nhân, không có khả năng tự mình đối
phó với mười vạn đại quân Tây Mạc Quốc."
Cung Mặc Nhiễm xoa đầu
nàng: "Đóa Đóa yên tâm, bọn chúng tự có chừng mực. Bổn tọa chỉ tò mò, vì sao nhóm Cung Nhị lại dễ dàng mất mạng như vậy. Chuyện này khiến bổn
tọa không thể không nghi ngờ trong phe Đông Lâm Quốc có người biết vu
thuật."
Nam Tầm vừa nghe lời này vội hỏi Tiểu Bát: "Sao lại thế này?"
Tiểu Bát "à" một tiếng: "Cái này hả, là Kỳ Hành Khanh khí vận thêm thân, vô
tình may mắn cứu được một lão già đang quy ẩn. Vị này vừa khéo chính là
người sống sót của Vu tộc năm xưa, còn là một trưởng lão đức cao trọng
vọng trong Vu tộc. Lão căm thù Nam Vân Quốc đến tận xương tuỷ, nghe nói
Nam Vân Quốc có yêu nhân quấy phá liền tới trợ giúp Kỳ Hành Khanh một
tay."
"Cmn, khí vận tử quả nhiên là khí vận tử, ta còn có thể nói gì nữa?" Nam Tầm lập tức lại hỏi: "Vị này trưởng lão có biết đại Boss
cũng là tộc nhân Vu tộc sống sót năm đó không?"
Tiểu Bát nói:
"Năm đó lão già này tận mắt chứng kiến toàn bộ tộc nhân bị diệt khẩu,
cho nên lão chỉ coi đại Boss là kẻ ăn trộm. Rốt cuộc thì năm xưa quả
thật rất nhiều bản vu pháp chép tay của Vu tộc đều bị người ta lấy mất
rồi. Gia nói thêm cho ngươi hiểu, nếu lão già kia biết đại Boss là con
của Thánh Nữ, chỉ sợ lão sẽ càng thêm hận mà thôi. Lúc trước nếu không
phải do Thánh Nữ, nơi ở của Vu tộc cũng sẽ không bị tiết lộ, dẫn đến kết cục toàn tộc bị diệt."
"Vu tộc chắc hẳn rất lợi hại, sao bị diệt tộc dễ thế được?" Nam Tầm khó hiểu.
Tiểu Bát: "Ngươi cho rằng ai cũng lợi hại như đại Boss à? Trong vu tộc không phải ai cũng có bản lĩnh hô mưa gọi gió. Thái Tổ Nam Vân Quốc lại đa
mưu túc trí, à không, âm hiểm xảo trá mới đúng, cầm tín vật của Thánh Nữ nói muốn mời các vị trưởng lão Vu tộc vào cung làm khách, còn dùng rượu ngon tiếp đãi tất cả tộc nhân. Vu tộc bởi tín vật của Thánh Nữ mà buông lỏng cảnh giác, uống cạn rượu đối phương mang đến, sau đó liền... Đó,
ngươi tự hiểu đi."
Nam Tầm nghe Tiểu Bát kể xong, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, đột nhiên càng hy vọng Nam Vân Quốc sớm ngày xong đời.
"Đại nhân, chúng ta rời nơi này đi." Nam Tầm bỗng dưng ôm chặt Cung Mặc Nhiễm, giọng nói nặng nề.
Cung Mặc Nhiễm hôn lên trán nàng: "Đóa Đóa, sắp rồi, rất nhanh thôi ta sẽ mang ngươi rời đi."