Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam nhân bên cạnh dường như cũng vừa mới tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt, dựa sát vào nàng hỏi: "Đóa Đóa, vừa rồi ngươi cười trộm cái gì?"
Khoé
miệng Nam Tầm hơi cong lên. Trong lúc đối phương nói chuyện, hơi thở của hắn phả lên mặt nàng, cho nên nàng biết đại Boss đang nói.
Nhưng nàng không biết hắn nói gì, chỉ biết nói hết toàn bộ những gì mình
nghĩ: "Có đại nhân bên người, ta ngủ rất khá. Đại nhân, ngài có phải rất nhớ ta không? Ta cũng rất nhớ ngài, rõ là mới có một buổi sáng không
gặp mà ta cảm tưởng như cả tháng rồi chưa thấy ngài vậy. Đại nhân, hình
như ta không thể rời được ngài, ngài có thể dành thêm chút thời gian cho ta không?"
Cung Mặc Nhiễm vẻ mặt sủng nịch sờ sờ đầu nàng, trầm thấp lên tiếng: "Được."
Nam Tầm bỗng dưng nghĩ đến gì đó, cười tủm tỉm nói: "Đại nhân, ngài nói gì
ta cũng không nghe được. Không bằng vậy đi, khi ta hỏi ngài một vấn đề,
nếu ngài tán thành thì hôn ta một cái, cảm thấy không thể thì hôn ta hai cái, được không ạ?"
"Đại nhân, ngài đang nói ta nghịch ngợm có phải không?" Nam Tầm lập tức hỏi.
Cung Mặc Nhiễm đảo mắt, ghé lại gần hôn một cái lên mặt nàng.
Nam Tầm vô cùng vui vẻ: "Ta đoán đúng rồi phải không? Cho nên đại nhân mới hôn ta một cái. Đây quả là một cách hay!"
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng vui mừng như thế, ý cười trong mắt dần tràn đầy.
Từ đó, Quốc sư đại nhân Nam Vân Quốc rất ít khi lên triều. Cho dù Hoàng
Thượng có việc triệu kiến, hắn cũng sẽ tìm lý do thoái thác. Hoàng
Thượng không còn cách nào, nếu thật có đại sự cần thương nghị sẽ tự mình tới Mặc Nhiễm Đường tìm hắn.
Chỉ trong vòng nửa năm, đệ tử Mặc
Nhiễm Đường trơ mắt nhìn Quốc sư đại nhân cao cao tại thượng của họ biến thành dáng vẻ không rời được nữ nhân như hiện tại, trong lòng thầm hận
nhưng cũng không dám nói gì.
Bởi vì Nam Tầm căn bản không ra
cửa, đệ tử Mặc Nhiễm Đường đều không hề biết nàng mắt mù tai điếc. Dù có đi nhà xí, đại nhân cũng phải dìu nàng đi. Đại nhân vừa ra, ánh mắt
nhìn trộm của chúng đệ tử lập tức thu về, sao có thể phát hiện manh mối
gì.
Đại nhân bây giờ đã không phải đại nhân trước kia. Ngài vì
nữ nhân kia mà ngày ngày đi phòng bếp dặn dò đầu bếp làm đồ ăn nàng
thích; ngài còn tự mình ngồi trong bếp sắc thuốc. Đại nhân trước kia là
một người thích sạch sẽ cỡ nào chứ, trước đây ngài căn bản sẽ không đặt
chân đến nơi thế này!
Nhìn Quốc sư lại bưng chén thuốc đi ra từ
phòng bếp, các đệ tử lập tức thu hồi tầm mắt. Đợi người vào chính điện
rồi, bọn họ mới nhỏ giọng bàn tán.
"Thập Cửu rốt cuộc bị bệnh gì mà nửa năm qua ngày nào đại nhân cũng phải sắc thuốc?" Cung Lục nhíu mày nói.
Cung Thập Bát bên cạnh bĩu môi: "Nàng tốt nhất là bệnh chết đi, đỡ phải tai họa đại nhân."
Thần sắc Cung Lục biến đổi, vẻ mặt nghiêm nghị quát khẽ: "Thập Bát, lời này
ngàn vạn lần không thể nói. Hay là ngươi còn muốn chịu đau đớn tim bị
cắn, não bị ăn lần nữa?"
Cung Thập Bát nghĩ mà sợ co rúm cổ lại, nhưng vẫn không nhịn được lầm bầm: "Nàng chính là hồng nhan họa thủy.
Thập Thất bị nàng hại chết, Cung Đại bị nàng giết chết, hiện giờ đại
nhân cũng biến thành cái vẻ quỷ quái này..."
Cung Lục trầm trọng nói: "Thập Thất và đại nhân đều cam tâm tình nguyện. Chuyện của đại
nhân và Thập Cửu chúng ta cứ bàng quan đi, đừng nói thêm gì nữa. Cung
Lục ta có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ đại nhân, mặc kệ đại nhân
biến thành dáng vẻ gì thì ân tình của ngài với ta cũng đủ để ta không
tiếc vượt sông vượt lửa vì ngài."
Cung Thập Bát nghe xong lời này liền yên lặng gật đầu.
***
Trong chính điện, Nam Tầm bưng chén thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đắng đến độ mặt đều nhăn nhúm lại.
Cung Mặc Nhiễm vội đút mứt quả cho nàng, nhìn dáng vẻ khoa trương này của nàng thì thấy hơi buồn cười.
"Đóa Đóa, đắng đến thế sao?"
Thính giác qua trị liệu của hắn đã có thể nghe những tiếng mơ hồ, nghe vậy
nàng nhếch miệng cười cười: "Đại nhân hôn ta một cái thì ta sẽ không
thấy đắng nữa."
Cung Mặc Nhiễm duỗi tay ngắt mũi nàng: "Ăn mứt quả rồi còn muốn bổn tọa hôn. Cuộc mua bán này với bổn tọa không có lời."
Miệng tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn mút nhẹ cánh môi Nam Tầm.
Nam Tầm trong tích tắc biến thành nàng dâu nhỏ thẹn thùng, vùi đầu vào lòng hắn.
Tiểu Bát tấm tắc: "Hai ngươi có thể kiềm chế lại chút không hả? Suốt ngày
nhìn hai ngươi rải cẩu lương, gia cũng sắp bị cẩu lương của các ngươi
ngập chết rồi."
Tiếng Nam Tầm có chút nghiến răng nghiến lợi:
"Tiểu Bát thối, lúc trước ngươi gạt ta đến phủ Kỳ Hành Khanh, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."
Tiểu Bát tức khắc biến
người câm. Thật là tự làm bậy a, chuyện này là nó tự mình không cẩn thận lỡ miệng. Ngày đó nó ngủ một giấc dậy đã phát hiện trở về Mặc Nhiễm
Đường, vì thế liền ngạc nhiên ra tiếng: "Ý? Chúng ta không phải đang ở
chỗ khí vận tử sao? Làm sao ta mới ngủ gật một lát đã về rồi?"
Mặt Nam Tầm lúc đó phải gọi là muôn màu muôn vẻ, cuối cùng chỉ còn ý nghĩ muốn treo Tiểu Bát lên đánh cho một trận.
Tiểu Bát ho khụ khụ: "Lúc đó ta cũng vì tốt cho ngươi nha. Ngươi nói xem
ngươi mắt mù tai điếc, cho dù có gia hướng dẫn ngươi cũng không thể một
ngày hai ngày là có thể ra khỏi cánh rừng kia được. Khí vận tử cũng
không phải lũ lụt thú dữ, dù sao cũng tốt hơn ngươi không ra khỏi cánh
rừng rồi cuối cùng chết đói đúng không?"
Nam Tầm cười ha hả:
"Ngươi lười dẫn ta chứ gì? Gần cánh rừng kia có mấy nhà thợ săn, ngươi
cho rằng ta không biết hả? Ta dù có bò, cũng bò được khỏi đó trong vòng
một ngày. Sớm biết đối phương là Kỳ Hành Khanh thì dù nói gì ta cũng sẽ
không theo hắn."
Tiểu Bát:...
Cmn, cái này mà cũng có thể nhìn ra được.
Thật ra Nam Tầm cũng không để ý nàng thiếu khí vận tử một ân tình, nàng chỉ
quan tâm là khi Cung Mặc Nhiễm biết nàng ở chỗ Kỳ Hành Khanh có nghĩ
nhiều hay không? Khi màn đêm buông xuống, Cung Mặc Nhiễm lại mang nàng
rời biệt trạch thế nào?
Khí vận tử của thế giới này cũng không
phải người lương thiện gì. Hắn giỏi tính kế, không có khả năng dễ dàng
buông tha Quốc sư đại nhân "thần lực thông thiên" của Nam Vân Quốc như
thế.
Nam Tầm đột nhiên nhớ tới lúc đó đại Boss có tạm dừng một chút. Ngày đó có phải hắn đã đối đầu Kỳ Hành Khanh hay không?
Sau đó vì sao không xảy ra việc gì? Là bởi vì bọn họ đạt thành hiệp nghị gì đó, hay là... Hắn đã sử dụng vu lực cường đại?
Nam Tầm không sợ gì khác, chỉ sợ khả năng thứ hai này. Đại Boss đã bị vu
thuật phản phệ rất dữ dội rồi, nàng không hy vọng hắn lại sử dụng bất cứ vu thuật thông thiên nào quá nhiều nữa. Như vậy không chỉ sẽ giảm thọ,
mà còn khiến phản phệ của hắn trở nên càng lợi hại hơn.
Vài lần
phản phệ nửa năm nay, đại Boss đều vượt qua bằng cách ân ái cùng nàng.
Suốt cả quá trình hắn đều thực thanh tỉnh, chỉ là động tác vẫn hung ác
như dã thú. Cho nên Nam Tầm cũng không xác định đại Boss có bị vu thuật
phản phệ nghiêm trọng hơn hay không. Nàng muốn mở miệng hỏi hắn, nhưng
lại không thể nào hỏi.
Trải qua mấy tháng quan sát, Nam Tầm cảm thấy hẳn là không có việc gì, lúc này mới thoáng yên lòng.
Theo như lời Tiểu Bát thì ba tháng trước, lão Quốc quân Đông Lâm Quốc đã vĩnh biệt cuộc đời.
Lão Quốc quân một đời anh danh lại chết dưới tay một phụ nhân. Hắn bị người bên gối là Trần Quý phi hạ độc mãn tính, chờ khi phát hiện đã sắp không qua khỏi.
Trần Quý phi chính là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử được sủng ái nhất. Sau khi chuyện hạ độc bại lộ, Trần Quý phi lập tức bị đày vào
lãnh cung, Tứ hoàng tử cũng bị biếm thành thứ dân. Lão Quốc quân thừa
dịp còn hơi thở cuối cùng đã truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Thất hoàng
tử Kỳ Hành Khanh.
Hết thảy đều vận hành theo quỹ đạo nguyên thế
giới, Kỳ Hành Khanh chung quy vẫn đăng cơ làm đế. Mà sau này, mục tiêu
của hắn sẽ chậm rãi chuyển hưởng ba nước còn lại.
Đối với tất cả chuyện này, phản ứng của đại Boss rất bình tĩnh.
Nam Tầm cảm thấy đại Boss đang đi một ván cờ rất lớn. Nhiều nhất hai ba năm nữa, ván cờ này sẽ đi xong.
Nội tâm nàng hy vọng bàn cờ này xong sớm một chút, rồi lại lo lắng... Kết quả cuối cùng.