May là đệm giường đủ dày nên Nam Tầm mới không bị quăng ngã thành mấy khúc.
Nam Tầm vừa mới xuýt xoa đau đớn, dã thú kia đã nhào tới, thật sự gặm nàng y như một con dã thú. Nam Tầm cảm thấy cả người mình không có nổi một
miếng thịt nguyên vẹn, đều bị cắn ra máu.
Sau đó, hắn dựa vào bản năng dã thú mà hung hăng chiếm hữu nàng.
Đau đớn làm Nam Tầm nhíu chặt mày, nhưng nàng lại sửng sốt ngơ ngẩn nhìn nam nhân trên người.
Cung Mặc Nhiễm hắn... Mái tóc đen của hắn đang dần biến sắc, mãi đến cuối cùng biến thành một đầu tóc bạc!
Tóc dài màu bạc tản ra, làm gương mặt tuấn mỹ vô đúc của nam nhân cũng càng thêm yêu dã, giống như một con yêu quái chuyên... Thải âm bổ dương*.
Vào lúc đau đến cực hạn, Nam Tầm đột nhiên ngẩng đầu, cắn lên vai hắn một
ngụm. Nước mắt sinh lý chảy ra ào ào, móng tay sắc bén vẽ ra một đóa
huyết hoa lớn trên lưng nam nhân.
Má nó Cung Mặc Nhiễm, chờ ngày mai ngươi thanh tỉnh rồi, ta mẹ nó sẽ giết ngươi!
Suốt một buổi tối Nam Tầm đều trợn mắt nhìn màn lụa xanh trên đỉnh đầu, rõ
ràng là rất tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy như bản thân đã chết đi mấy
lần.
Mãi đến khi trời sắp sáng không còn thấy ánh trăng, dã thú
đóng cọc trên người nàng bây giờ mới thu binh, ghé trên người nàng hôn
mê bất tỉnh.
Nam Tầm nằm trên giường như búp bê vải rách, vô cùng đau lòng thay cho bản thân.
Nàng đã gián tiếp cảm nhận được nỗi thống khổ của đại Boss, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: Đại Boss không hổ là đại Boss, cơn đau người
thường không thể chịu mà hắn lại có thể nhịn được nhiều năm như vậy.
"Đùng đùng đùng".
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, ngay sau đó liền truyền
đến giọng của Cung Đại: "Đại nhân, đệ tử có chuyện quan trọng cầu kiến!
Đại nhân!"
Ánh mắt Nam Tầm hơi đổi, lập tức cao giọng trả lời: "Đại nhân đang nghỉ ngơi, không tiện ra ngoài!"
Dù sao nàng đã là nữ nhân dâm đãng trong mắt mọi người, để cho bọn họ biết hiện giờ nàng đang nằm trên giường Cung Mặc Nhiễm thì có sao.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên dừng lại, theo sau đó là tiếng đập lớn hơn
nữa: "Thập Cửu! Thập Cửu ngươi làm gì đại nhân rồi? Tại sao đại nhân
không nói lời nào? Mau mở cửa!"
Nam Tầm hơi nắm chặt tay, thấy
hắn một bộ còn chưa gặp được đại nhân sẽ thề không bỏ qua, chỉ đành phải đánh thức đại Boss trước.
Có điều Nam Tầm gọi Cung Mặc Nhiễm
vài tiếng cũng không thấy hắn tỉnh lại, cuối cùng dùng sức đẩy mạnh một
cái, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nam Tầm sợ tới mức lập tức thăm dò hô hấp của hắn, phát hiện còn hơi thở mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tóc hắn đã biến về màu đen, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ.
Vì sao Cung Mặc Nhiễm không tỉnh lại? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng dồn dập, đối phương tùy thời đều có khả năng phá cửa mà vào.
Nam Tầm đột nhiên hiểu rõ, đây nhất định là một cái bẫy. Người gõ cửa bên
ngoài biết hiện tại đại nhân đang hôn mê bất tỉnh, chính hắn ta đã giở
trò gì đó với đại nhân!
Nam Tầm giãy giụa đứng dậy, chuẩn bị đến tủ tìm một bộ y phục để mặc. Thế nhưng ngay khi nàng vừa mới bước chân
xuống giường, cửa ngoại điện đã bị người ta phá "rầm" một tiếng.
Nam Tầm tức khắc kéo khăn trải giường xuống quấn lên người. Vừa nhấc mắt,
hai người Cung Đại và Cung Nhị đã đứng trước mặt nàng.
Những đệ
tử khác thì nhốn nháo chờ ngoài cửa đại điện, thi nhau nhổm đầu nhìn
tình hình bên trong. Cung Thập Thất cũng ở bên ngoài, trong mắt xẹt qua
một tia lo lắng.
Trong điện, Cung Mặc Nhiễm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bất tỉnh nhân sự. Mà Cung Thập Cửu vừa mới quấn khăn trải
giường lên người thì lại sắc mặt hồng nhuận, trên môi còn vì bị cắn mà
dính máu đỏ tươi, tựa như một yêu tinh vừa mới hút khô nam nhân.
Cung Nhị nhìn thấy cảnh này, thần sắc đại biến: "Thập Cửu, ngươi đúng là giở thủ đoạn yêu tà như lời Cung Đại nói! Rốt cuộc ngươi đã làm gì đại
nhân?"
Nam Tầm tức giận trừng mắt nhìn hai người, quát khẽ:
"Không có sự cho phép của đại nhân đã tự tiện xông vào chủ điện, các
ngươi quá làm càn!"
Cung Đại cười lạnh: "Còn không xông vào nữa thì chẳng phải đại nhân sẽ bị con hồ ly tinh này ép khô sao!"
Nam Tầm lại len lén nhéo Cung Mặc Nhiễm một cái thật tàn nhẫn, thế nhưng
vẫn không thấy hắn tỉnh lại. Nàng dùng mắt ánh lạnh lùng nhìn Cung Đại,
vẻ mặt trấn định nói: "Thân thể đại nhân chỉ là có chút không khỏe, rất
nhanh sẽ tỉnh lại thôi. Lại nói, bây giờ đại nhân sủng ta như thế, ta có lý do gì để hại ngài? Đại sư huynh đừng nên áp đặt tội danh cho ta!"
"Lý do gì? Hôm qua nhân lúc đại nhân lâm triều ngươi lại tự mình đi gặp
Hoàng Hậu nương nương. Mặt ngoài nhìn như khắc khẩu, nhưng ai biết các
ngươi đã âm thầm đạt thành giao dịch gì rồi? Hoàng Hậu nương nương rốt
cuộc cho ngươi chỗ tốt gì mà có thể sai khiến ngươi hại đại nhân như
thế? Ngươi con tiện tì câu lan viện lòng lang dạ sói này!
Ánh mắt Nam Tầm trầm xuống. Nàng đã bảo có chỗ nào không đúng mà, thì ra là đào hố ở đây chờ nàng.
Cung Đại hắn lại dám cấu kết với Hoàng Hậu, chỉ vì diệt trừ nàng!
"Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do? Đại sư huynh muốn thế nào?"
Sau đó, Nam Tầm bị nhốt vào phòng chứa củi.
Nàng thực may mắn, mấy tên khốn này không kéo khăn trải giường trên người
nàng xuống, nếu không nàng đã phải lõa thể vào phòng chứa củi rồi. Thật
ra nếu bọn chúng thực sự có lá gan kéo khăn trên người nàng xuống, chắc
chắn có thể thấy được một thân thảm không nỡ nhìn của nàng. Con mẹ nó
đến lúc đó bọn chúng sẽ biết yêu tinh không phải nàng, mà là Quốc sư đại nhân của chúng!
Nam Tầm khó chịu liền đi gọi Tiểu Bát.
Tiểu Bát qua hồi lâu mới trả lời nàng, có vẻ như mới mở năm thức: "Đờ mờ sao ngươi bị nhốt vào phòng chứa củi rồi? Đêm qua không phải còn đang vật
lộn vô cùng kịch liệt với đại Boss sao?"
Nam Tầm thở dài: "Đừng
nói nữa, tỷ hôm qua thiếu chút nữa đã bị áp chảo nướng bánh suýt chết.
Sau đó vừa mới sáng ra, bọn Cung Đại lại xông tới nói ta sử dụng thủ
đoạn hồ ly tinh gì đó hút khô đại Boss. Cuối cùng thì ta bị bọn chúng
nhốt vào đây."
Tiểu Bát tấm tắc: "Thủ đoạn hồ ly tinh, chậc ~ Hút khô đại Boss cơ, chậc ~"
Nam Tầm:...
TIểu Bát kinh ngạc nói: "Ngươi cứ ngoan ngoãn để bọn chúng đưa vào đây thế hả? Không hề phản khảng chút nào?"
Nam Tầm kéo chặt khăn trải giường trên người: "Phản kháng cái cc. Thứ nhất, đến sức nâng cái tay ta còn không có; thứ hai, quần áo ta còn chưa
mặc."
"Đại Boss vừa nãy còn hôn mê bất tỉnh?" Tiểu Bát hỏi.
Nam Tầm "ừ" một tiếng: "Tuy rằng không biết khâu nào đã xảy ra vấn đề,
nhưng người có thể tính kế đại Boss, còn hiểu rõ thói quen sinh hoạt
hằng ngày của đại Boss, quen thuộc hắn mà lại muốn giết ta cho sảng
khoái, ngoài Cung Đại ra thì còn ai?"
Tiểu Bát suy nghĩ: "Gia
nghĩ là bọn chúng muốn thừa dịp đại Boss còn đang hôn mê để tự mình xử
quyết ngươi. Từ từ, để gia nhìn xem."
Một giây sau Tiểu Bát liền tru lên: "Đúng là không ngoài dự đoán của gia. Bọn chúng đang khắc khẩu vì chuyện của ngươi, Cung Đại dẫn đầu đầu nhóm muốn tự mình xử quyết
ngươi; Cung Lục cầm đầu nhóm cảm thấy nên tạm thời giam giữ, chờ đại
Boss tỉnh rồi xử lý; nhóm còn lại bảo trì trung lập. Ngươi xong đời rồi, gia đếm sơ sơ, số người muốn lập tức giết ngươi chiếm đa số đó."
Nam Tầm thở dài: "Fan não tàn cuồng nhiệt mà điên lên thật quá đáng sợ. Hắn che chở đại Boss như vậy làm ta thực vui mừng, nhưng cũng quá không lý
trí."
"Keng" một tiếng, ổ khóa ngoài cửa phòng chứa củi tựa hồ
bị ai đó cạy mở, lộ ra Cung Thập Thất đang mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn nàng, không nói hai lời liền túm nàng đi.
Nam Tầm ngẩn ra: "Thập Thất, ngươi dẫn ta đi đâu?"